Tại một quán cà phê.
Vị trí yên tĩnh nhất trong quán, ở một bàn đặt cạnh cửa sổ sát đất, phản chiếu hình ảnh của hai người đang ngồi đối diện nhau với sắc mặt vô cảm. Trên bàn là hai tách cà phê đen đậm, hơi nóng bốc lên tỏa ra mùi hương nồng nàn.
“Nói đi, bản xét nghiệm thật sự đang ở trong tay cô?” Lục Sát ngồi thẳng lưng tựa vào ghế, chéo cặp chân dài lên nhau, híp hờ mắt nhìn người đối diện rồi lạnh nhạt cất giọng phá hỏng bầu không khí trầm mặc.
Eirian nở nụ cười nhẹ, cô không vội đáp lời mà cầm thìa khuấy tách cà phê, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Đúng vậy, bản xét nghiệm thật tôi đang ở trong tay tôi. Nhưng mà, tôi lại phân vân rằng không biết nên có đưa cho anh xem không.”
Nghe cô nói như thế gương mặt Lục Sát vẫn giữ nét bình tĩnh, hắn nhếch môi cười khẽ: “Nếu cô phân vân đã không cùng tôi nói chuyện riêng thế này.”
Ngón tay Eirian hơi khựng lại một chút, trong đôi mắt màu đen của cô lóe lên sự sửng sốt nhưng ngay lập tức biến mất. Trên môi cô cũng nở ra nụ cười khẩy, quả nhiên là người đàn ông trải qua nhiều chuyện trong đời, chỉ cần hắn nhìn sơ qua cũng vài phần đoán được suy nghĩ của người khác.
“Không hổ danh là chủ tịch tập đoàn nhất nhì Thượng Hải, Lục tiên sinh quả thật rất thấu hiểu lòng người.” Eirian rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình mà hờ hững cất giọng.
Đối diện với câu nói mang theo sự châm chọc ấy, Lục Sát không hề giận mà ngược lại còn cười nhạt một tiếng: “Thời gian là thứ rất dễ thay đổi một con người.”
Nói tới đây ánh mắt Liên trở nên thâm trầm hẳn, người phụ nữ hắn yêu thật ra từ trước đến giờ không bao giờ thay đổi, nhưng mà lại chỉ là vì hắn nên cô mới có sự thay đổi lớn như ngày hôm nay. Mọi sự đau khổ cũng từ tay hắn mà tạo ra cho cô...
Eirian thu lại sự lạc lõng cô độc của Lục Sát vào đáy mắt, cô cười nhạt, di chuyển tầm mắt sang khung cảnh ngoài cửa sổ sát đất. Lúc này đôi mắt cô cũng trở nên trầm ngâm hẳn, gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ suy tư: “Đúng vậy, thời gian rất dễ thay đổi một con người. Nhưng mà trái tim thì không.”
Lục Sát trầm mặc không đáp lời, chỉ lặng lẽ im lặng nhìn Eirian đợi cô nói tiếp.
“Lục Sát, Veronica... à không, nên gọi là Khiết Tình mới đúng.” Eirian vừa mở lời liền cảm nhận được lời nói của mình không đúng vội vàng sửa lại. Sau đó cô cười nhạt, chậm rãi tiếp tục lời nói còn đang dang dở: “Từ lúc tôi quen Khiết Tình cho đến nay, cô ấy chưa bao giờ sống tốt cả. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là vào mùa đông lạnh giá của bốn năm trước. Lúc đó trên con đường Barcelona phủ đầy nền tuyết trắng xóa, tôi vô tình nhìn thấy một cô gái ăn mặc mỏng manh đứng bên ven đường cất tiếng hát. Gió lạnh thổi qua khiến con người ta như bị cắt da cắt thịt, vậy mà cô ấy lại như chẳng có cảm giác gì dù cho da cô ấy đã trắng bệch vì lạnh.
Khiết Tình quả thực là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp, nhưng mà qua đôi mắt của cô ấy tôi lại cảm nhận được nó đang chứa một nổi đau khổ không biết giải bày cùng ai, chỉ có thể bày tỏ qua những lời ca tiếng hát. Giọng hát của Khiết Tình tuy như dòng nước dịu chảy vào tim tôi, nhưng lại mang một sự thê lương giằng xé dữ dội thể hiện qua từng chữ từng câu. Mỗi ý nghĩa mà câu hát cô ấy thốt ra đều khiến cho người ta cảm thấy chạnh lòng, vì thế nên bất kể dù ai đang gấp gáp đi về nhà nhưng vô tình nghe cô ấy hát cũng phải dừng lại, giọng hát vừa sầu bi thảm đó cũng như đôi mắt của cô ấy vậy, vừa đau thương vừa xót mà mà thật sâu sắc chảy vào lòng mỗi con người xung quanh đó.
Sau đó trời xui đất khiến thế nào tôi lại chủ động làm quen với Khiết Tình, mang cô ấy về rồi đưa cô ấy vào nhà hát để phát triển tài năng. Quả thật tôi đã không nhìn lầm người, sau một tháng cô ấy đã trở nên nổi tiếng trong lĩnh vực ca hát, ngày ngày mọi người đều đến chỉ muốn được nghe Khiết Tình hát mà thôi.
Nhưng mà, dù cho có được mọi người yêu thích như vậy nhưng cô ấy vẫn không hề cảm thấy vui vẻ, cô ấy như một người vô cảm vậy. Mỗi ngày Khiết Tình đều không nói quá năm câu, chỉ im lặng mà cười nhạt để đáp lại. Tính tình cô ấy dường như đã thay đổi sau một hồi ức đau thương nào đó nên đã trở nên trầm tĩnh hẳn đi, có lúc tôi thật sự nghĩ cô ấy đến với thế giới này chỉ là làm tròn trách nhiệm của một con người, hoàn toàn không có cảm xúc gì cả.
Trong khoảng thời gian vừa đi hát đó, Khiết Tình thật sự sống không dễ dàng. Bởi vì quen cô ấy không lâu, tôi vô tình biết được cô ấy đang mang thai một bé gái, là Khiết Khiết của bây giờ. Hơn nữa vì trong giai đoạn nghén nên sức khỏe cô ấy vô cùng tệ. Một ngày không ăn được ba bữa, mỗi lần gặp đồ ăn đã nôn thốc nôn tháo, sắc mặt cô ấy nếu lúc đó anh nhìn thấy chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.”
Nói tới đây Eirian dừng lại một chút, hồi ức cũ khi nhớ về khiến tâm tình của cô cũng hơi tồi tệ một chút, ánh mắt trở nên ảm đạm sầu hẳn.
Còn Lục Sát, nghe những lời nói của Eirian mà toàn thân hắn đều đau đớn khôn xiết, nhất là trái tim như chùn xuống bị ai bóp chặt lấy khi tưởng tượng đến hình ảnh Hàn Khiết Tình vất vả thế nào trong lúc mang thai Khiết Khiết.
Đôi mắt Eirian hơi cụp lại trong giây lát, cô hít sâu một hơi rồi chậm rãi tiếp tục: “Anh biết không, dù cho cuộc sống lúc đó có ổn định rất nhiều nhưng mà mỗi ngày, tôi đều nhìn thấy Khiết Tình sáng dậy phải rửa mặt bằng nước mắt...
Cô ấy trốn trong phòng mà khóc thật lâu, có khi vì quá nức nở nên vô tình tạo ra âm thanh nghẹn ngào, tôi mới biết được chuyện đó. Hoặc là, mỗi khi suy tư nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình, Khiết Tình lại bất chợt rơi nước mắt. Cô ấy khóc không ồn ào mà thật lặng lẽ, khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi chạnh lòng. Vì sợ cô ấy nhớ lại hồi ức đau thương nên tôi không dám hỏi nhiều, chỉ ở bên cạnh an ủi cô ấy vài câu.
Cuối cùng khoảng thời gian khắc nghiệt đó cũng kết thúc khi Khiết Khiết chào đời, sau khi con bé ra đời thì tình trạng của Khiết Tình cũng tốt hơn hẳn, cô ấy không còn sầu thảm như trước kia nữa.
Tôi còn nhớ rõ, vào ngày cô ấy hạ sinh Khiết Khiết, trong quá trình sinh con bé thật sự rất nguy hiểm, bởi vì cô ấy từng bị động thai nên sẽ để lại một vài khó khăn khi sinh nở. Lục Sát, anh biết không. Lúc đó, bác sĩ đã nói với Khiết Tình rằng, lần sinh đứa bé ra thật sự cực kỳ nguy hiểm, nếu may mắn thì đứa bé có thể sống, còn nếu... Khiết Tình không được may thì dù cho đứa bé có được an toàn sinh ra, thì cô ấy không thể nào qua khỏi...
Đây là lần đánh cược sinh mạng của chính mình. Bác sĩ nói nếu cương vị hạ sinh thì so với tính mạng của Khiết Tình và đứa bé thì mạng sống của cô ấy mỏng manh như hoa bồ công anh vậy..
Nhưng mà Lục Sát, anh có biết lúc ấy Khiết Tình đã kích động như thế nào không? Cô ấy không hề do dự gì mà trực tiếp muốn nhất định phải hạ sinh đứa bé, ngay cả giàn giụa nước mắt cầu xin bác sĩ nhất định phải cứu lấy đứa bé bằng mọi cách, dù cho có hi sinh tính mạng của cô ấy cũng không sao, chỉ cần đứa bé được an toàn...”
Cổ họng Lục Sát khản đặc và đau rát đến mức một chữ hắn cũng không thể thốt ra được, dù chỉ là lời nói nhẹ như bâng lọt qua màng nhĩ nhưng lại là nghìn vạn tiễn xuyên qua cơ thể hắn, đau đớn cùng chua xót xen lẫn cảm giác khổ lòng thấu trời xanh khiến hắn không thể làm hay nói bất cứ điều gì, chỉ cố gắng siết chặt bàn tay để đè nén lại trái tim đang đau đớn dữ dội.
Vành mắt Eirian đỏ lên, cô cắn chặt răng để ngăn lại nước mắt sắp tuôn trào mà nhìn xa xăm ra ngoài bầu trời, hít sâu một hơi rồi tiếp tục giọng nói khàn khàn: “Sau đó tôi không nhịn được mà hỏi Khiết Tình, ánh mắt lúc đó của cô ấy tuy rằng mang sự trầm lặng và ảm đạm, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt hồng hào mềm mại của Khiết Khiết là trong đáy mắt chứa toàn bộ sự thương yêu vô bờ bến, một tình mẫu tử thiêng liêng không ai có thể tách rời. Tuy nhiên, lúc tôi mạo muội hỏi đến ba đứa bé, Khiết Tình lại rơi vào trầm mặc. Cô ấy không khóc cũng không biểu hiện đau thương gì, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Ba của nó... không cần nó.”
Câu nói đó khiến tôi nghẹn ngào. Và rồi, đến lúc tôi hỏi Khiết Tình nên đặt tên con bé là gì. Cô ấy không do dự mà đáp rằng...”
Lời nói của Eirian đột ngột im bặt khiến cho toàn thân Lục Sát cứng ngắt như pho tượng đá, không ai biết được bây giờ cõi lòng hắn giằng xé và đau đớn đến mức nào cả. Nhưng, trong đáy mắt hắn cũng lóe lên một sự chờ đợi, một niềm hi vọng mỏng manh như hoa bồ công anh bay trong gió, hắn lúc này lại rất sợ hãi. Bởi vì, hắn sợ cái tên của Khiết Khiết mà Eirian nói ra sẽ như con dao vô hình trực tiếp giết chết hắn, từ lúc quen con bé đến giờ hắn chưa từng hỏi tên con bé, hắn chỉ biết cái tên thân mật của con bé là Khiết Khiết. Vào lúc này hắn vừa chờ đợi vừa sợ hãi như một con cá nằm trên thớt sắp bị đem giết...
“Khiết Tình đã đặt tên con bé là... Lục Lộ Khiết!” Eirian bất chợt quay đầu nhìn thẳng vào đáy mắt Lục Sát mà nghiêm nghị trả lời, giọng nói cũng nghiêm túc chưa bao giờ có.
Toàn thân Lục Sát cứng ngắt, cả người hắn như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu vậy, câu trả lời của Eirian khiến hắn chưa kịp định thần lại thì cô đột nhiên cúi đầu xuống, rút ra trong túi xách một phong bì để lên bàn rồi đẩy về phía hắn.
Lục Sát trầm ngâm hồi lâu mới giơ tay mở phong bì ra, trong lúc chạm vào phong bì hắn cảm nhận được tay mình còn đang run rẩy từng cơn, sau đó là một bảng xét nghiệm hiện ra đập vào mắt hắn. Đến khi đôi mắt thâm thúy của Lục Sát dời đến câu kết luận quan trọng nhất. Có trời mới biết lúc này hắn hồi hộp và sợi hãi đến mức nào. Nhưng mà... khi một dòng chữ rõ ràng đập thẳng vào mắt hắn...
“99, 99% có quan hệ huyết thống.”
Bàn tay cầm tờ xét nghiệm của Lục Sát cứng đờ, hắn như trở thành pho tượng đá không thể nhúc nhích. Các dây thần kinh bắt đâu căng như dây đàn, bên tai ong ong như không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Thế giới của hắn bị bao trùm bởi một màng đen giờ đây khi nhìn thấy dòng kết luận đó đã trở nên sánh rực hơn cả ban ngày...
Thì ra... Khiết Khiết... thực sự là con gái của hắn? Là kết tinh tình yêu của hắn với Hàn Khiết Tình? Thực sự là huyết mạch của hắn...
Nhưng mà, nếu Hàn Khiết Tình đã hận hắn tận xương tủy thì hà cớ gì phải vất bả khổ cực giữ lại đứa bé? Cô làm như vậy là vì mục đích gì chứ... là cô thật sự không nở bỏ đứa bé, hay là còn một nguyên nhân nào khác nữa? Là vì Lục Sát hắn sao? Không đâu... không thể nào, hắn đã phá hủy cuộc đời của cô, cô hận đến mức không thể dùng dao một phát đâm chết hắn cơ mà. Làm sao có thể giữ lại đứa con của hắn chứ?
Mặc dù trong lòng có chút ảo tưởng, chút hi vọng mỏng manh và sự chờ đợi mãnh liệt... Nhưng Lục Sát không dám nghĩ đến nguyên nhân đó, bởi vì hắn không dám mơ mộng để rồi thất vọng quá thảm hại, hắn không muốn phải lần nữa rơi vào thế giới tối tăm mịt mù nữa ...
Nhưng điều khiến Lục Sát cảm thấy bất ngờ nhất là, hóa ra... bốn năm trước đứa con của hắn với cô chưa từng mất đi, chỉ là, ẩn giấu sau chuyện đó là một bí mật mà Hàn Khiết Tình cố gắng che giấu mà hắn vẫn chưa biết được, đến đây vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Chỉ có Hàn Khiết Tình, cô mới giải đáp được cho hắn...
Quan sát thận trọng biểu hiện của Lục Sát, đôi mắt Eirian ánh lên sự phức tạp. Cô có thể cảm nhận được sự hạnh phúc ngập tràn qua đôi mắt hắn, cô trầm ngâm hồi lâu rồi lại tiếp tục: “Kết quả xét nghiệm như anh nhìn thấy. Khiết Khiết, thật sự là con gái ruột của anh với Khiết Tình.
Sau đó tôi có hỏi tại sao Khiết Tình lại đặt con bé là họ Lục. Cô ấy nói Khiết Khiết theo họ ba, nhưng mà điều khiến tôi ngỡ ngàng là Khiết Tình lại nói với tôi rằng cô ấy hận người đàn ông đó nhất, hận sâu sắc ba của Khiết Khiết...
Tôi thật sự không hiểu, nếu đứa bé đó là con của người đàn ông mà Khiết Tình hận nhất thì rốt cuộc vì sao cô ấy lại không để ý bất cứ thứ gì, nguyện một lòng sinh đứa bé ra để cho nó được nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai. Thậm chí có thể hi sinh tính mạng của mình chỉ muốn con bé được an toàn. Rốt cuộc là vì sao...
Lục Sát, anh biết không... Lúc đó, Khiết Tình chỉ nói với tôi một câu rằng: “Nếu không yêu sâu đậm, thì cũng chẳng phải tốn hao bao nhiêu công sức để hận, mình yêu anh ấy bao nhiêu lại hận anh ấy bấy nhiêu...”
Đến cuối cùng tôi mới hiểu được, không phải Khiết Tình chỉ có tình mẫu tử nên mới hạ sinh Khiết Khiết. Mà là vì ba của Khiết Khiết, cô ấy quá yêu ba con bé và cũng càng hận ba con bé. Nên mới một mực bất chấp tất cả để lại sự sống và an toàn cho con bé, bảo vệ huyết mạch của người đàn ông mà Khiết Tình yêu nhất trên cuộc đời này, cũng là người đàn ông mang đến cho cô ấy nhiều sự tổn thương và đau lòng nhất...”