Máu trong người cô dường như ngừng chảy, mọi tế bào trong cơ thể đều ngưng hoạt động trong giây phút nghe cuộc điện thoại vừa rồi, cả thế giới đối với Hàn Khiết Tình lúc này chẳng khác nào đang chao đảo một cách mạnh mẽ và dữ dội, đầu óc tê liệt mọi suy nghĩ, dây thần kinh căng hơn cả dây đàn mà giật mạnh, bên tai cô ong ong chẳng còn lại gì khác ngoài thanh âm gấp gáp của người phụ nữ từ đầu dây bên kia truyền đến vẫn còn văng vẳng như hồi chuông sinh tồn bên tai:
“Xin chào cô Veronica. Hiện giờ con gái cô là cháu Khiết Khiết đang ở bệnh viện của chúng tôi. Cô bé vừa gặp tai nạn nên đã được đưa đến đây, tình trạng hiện tại của con bé vô cùng nguy hiểm, vì không có thông tin về ba nên tôi gọi cho cô, mong cô Veronica hãy mau dùng thời gian nhanh nhất đến bệnh viện S ngay lập tức.”
Khi thanh âm đó vừa dứt cả người Hàn Khiết Tình như bị ai đó đẩy mạnh xuống tận đáy vực của hầm băng lạnh lẽo, cả người cô cứng ngắt không thể động đậy, sắc mặt kinh hoàng dần tái nhợt hơn tờ giầy trắng. Vành mắt đỏ hoe hiện lên, biểu hiện của cô lúc này khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
“Tình Tình, em sao vậy? Là ai gọi đến?” Thần sắc Lục Sát khẽ biến đổi, hắn đặt tay lên vai Hàn Khiết Tình mà nhìn cô bằng sắc mặt lo lắng.
Nghe thấy âm thanh trầm thấp quen thuộc của người đàn ông, lí trí Hàn Khiết Tình mới nhanh chóng định thần trở lại, cô run rẩy siết chặt cánh tay Lục Sát, đôi mắt bị bao phủ bởi tầng nước óng ánh, nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn thiết và giọng điệu vô cùng hoảng sợ: “Lục Sát... làm sao bây giờ... Khiết Khiết... Khiết Khiết... con bé gặp tai nạn rồi! Hiện tại... tình trạng vô cùng nguy hiểm... con bé... con bé đang được cấp cứu trong bệnh viện S, chúng ta mau đến đó đi...”
“Cái gì?” Một tia sét rền vang dữ dội như vừa từ trên bầu ngực u ám quật mạnh xuống người Lục Sát đau điếng, hắn đột ngột cảm nhận được một cảm giác đau lòng đang dâng trào mãnh liệt trong cơ thể. Nhưng bây giờ với bộ dạng hiện tại đang vô cùng kích động của Hàn Khiết Tình hắn không thể khiến cô thêm sợ hãi nữa, hai tay hắn siết chặt vai cô, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Tình Tình, em bình tĩnh lại đã, chúng ta lập tức đến đó.”
Nói rồi Lục Sát không chần chừ nữa mà quay trở về vị trí ghế lái, hắn khởi động xe rồi đạp mạnh chân ga tiến về phía trước như một cơn gió bão dữ dội, mặc kệ trên đường có bao nhiêu xe và bao nhiêu đèn giao thông hắn đều không quan tâm đến, né tránh hết mọi thứ vô cùng hoàn hảo và dễ dàng, sau đó tăng hết tốc độ phi thẳng về phía bệnh viện S. Nhưng thời điểm hiện tại ở Barcelona đang là giờ cao điểm nên xe cộ tấp nập hơn hẳn, dù Lục Sát có dễ dàng tránh được hết nhưng cũng làm cho đường xá trở nên hỗn loạn, cảnh sát sau đó cũng xuất hiện gần ở phía trước muốn chặn đường hắn.
Lục Sát rủa thầm một tiếng mà đập mạnh vào vô lăng, sau đó nhìn sang Hàn Khiết Tình ngồi bên cạnh đang dần mất hết bình tĩnh thì sắc mặt hắn càng tối đi, hắn lập tức ấn phím điện thoại gọi đi, chỉ trong một hồi chuông ngắn ngủi đã có người nhận máy. Thanh âm lạnh lẽo và cực kỳ nghiêm trọng của Lục Sát truyền vào: “Duật Ấn, chú lập tức đến đường quốc lộ giải quyết mọi chuyện phiền phức cho tôi. Còn nữa, mau cho người đưa Giang Ngự Dữ đến bệnh viện S xem xét tình hình của Khiết Khiết ngay lập tức. Sau đó điều tra chi tôi về tai nạn mà con bé đã gặp phải.”
Không đợi Duật Ấn đáp lời hắn đã vội vàng cúp máy rồi phi thẳng về phía trước, sau khi cuộc điện thoại vừa dứt thì một phút sau đó càng sát đã yên ỏi , Lục Sát phi như bay trên đường mà không còn bất cứ một trở ngại nào nữa, lúc này hắn mới nhìn sang cô gái bên cạnh.
Từ lúc nhận được cuộc điện thoại đó rồi đáp lại Lục Sát điều vừa nghe được thì Hàn Khiết Tình không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa. Bởi vì hiện tại cổ họng cô chỉ còn bật ra những tiếng nức nở và nghẹn ngào, khàn giọng đến mức như có sỏi đá lăn qua. Cả cơ thể dù từ đầu đến chân đều mặc đầy đủ để giữ ấm nhưng lúc này cô vẫn run lên bần bật, hốc mắt khô khốc nay lại ngập tràn những dòng nước mắt lạnh lẽo như gió mùa đông lạnh giá. Cổ họng cô khô rát đến mức không thể phát ra bất cứ âm thanh nào ngoại trừ những tiếng nấc nghẹn, đôi mắt vô hồn như rơi vào lạc lõng không có điểm dừng, hai tay siết chặt lại mà thầm cầu nguyện điều tốt lành sẽ xảy ra với con gái cô.
Đang chìm trong sự hoảng sợ cùng kích động đến cực độ, bàn tay lạnh lẽo của Hàn Khiết Tình đột nhiên bị một bàn tay to lớn khác bao phủ lấy, cô cúi xuống nhìn và cảm nhận được sự ấm áp từ tay hắn truyền qua, theo sau đó là một thanh âm trầm thấp mang đầy sự chở che: “Đừng sợ, Khiết Khiết sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Câu nói an ủi của hắn không những không làm giảm sự kích động của Hàn Khiết Tình mà còn tăng thêm, cô bây giờ mới òa khóc như một đứa trẻ mà nghẹn ngào nức nở từng tiếng: “Tôi sợ... tôi rất sợ... Tôi sợ Khiết Khiết sẽ gặp nguy hiểm... Lục Sát, anh biết không... Khiết Khiết là niềm hi vọng sống duy nhất của tôi... tôi không muốn con bé xảy ra chuyện gì cả... không muốn một chút nào... Nếu con bé mà có mệnh hệ gì... tôi sẽ chết mất...”
Lục Sát cắn răng giữ bàn tay cô, bây giờ hắn biết nói thêm một lời nào cũng chỉ là vô dụng. Tình mẫu tử thật sự quá cao cả, hơn nữa Khiết Khiết là niềm hi vọng mà Hàn Khiết Tình đã đặt toàn bộ tâm tư lên người con bé, nếu con bé thật sự xảy ra chuyện gì thì với sự hiểu biết của hắn về cô, cô nhất định sẽ không sống tiếp nữa.
Trong lòng Lục Sát bây giờ cũng đang rối ren như một sợi dây bị quấn thành nhiều vòng gỡ thế nào cũng không ra, ngay cả từng mạch máu trong người hắn cũng như ngừng lại không thể lưu thông, khiến hắn phải hít thở khó khăn thật sâu vài hơi. Hắn không biết tại sao trong lòng hắn bây giờ có một nổi đau tê dại đang lan tỏa ngày một rộng rãi khắp trong cơ thể hắn, có lẽ từ khi nghe chuyện Khiết Khiết gặp chuyện không may hắn đã có cảm giác kì lạ này. Nhưng, tại sao hắn lại có một linh cảm bất an như vậy chứ? Mặc dù trước đây Lục Sát hắn rất có cảm tình với con bé, nhưng từ khi cầm bảng xét nghiệm trên tay hắn hoàn toàn không muốn chấp nhận sự thật đắng cay đó, mà dường như ngay từ lúc đó cảm giác yêu thương trân trọng của hắn đối với Khiết Khiết cũng biến mất. Chỉ còn lại cảm giác khó chịu cùng chán ghét. Đáng lẽ khi biết được Khiết Khiết gặp nguy hiểm hắn nên có một chút vui mừng chăng vì con bé không phải là con gái hắn?
Nhưng mà, Lục Sát lại không hề có một chút cảm giác thỏa mãn đó chút nào cả, ngược lại trong lòng hắn lại đau đến mức như bị ai đó đâm xuyên qua từng nhát, cái cảm giác này giống như cảm giác bốn năm về trước đã từng xuất hiện với hắn. Khi bác sĩ nói cho Lục Sát biết đứa con duy nhất của hắn với người phụ nữ hắn yêu đã không còn thì cảm giác lúc đó với bây giờ đều giống hệt nhau không sai chút nào...
Mặc dù gương mặt Lục Sát vẫn còn bao vây bởi sự lạnh lùng nhưng thực chất so với sự mất bình tĩnh của Hàn Khiết Tình thì hiện tại trong lòng hắn đang kích động mãnh liệt, hắn không thể uổng phí một giây phút nào mà tăng hết tốc độ lên đến mạnh nhất phi như một cơn gió trên đường. Vốn muốn dùng lời lẽ để an ủi Hàn Khiết Tình nhưng xem ra cô vẫn chưa hoàn hồn lại được, qua biểu hiện hiện tại của cô Lục Sát chắc chắn bây giờ tâm trạng cô đang hỗn loạn, trái tim cũng rất đau. Nhưng mà, cô có biết rằng bây giờ lòng hắn còn đau hơn cô gấp bội lần khi nhìn thấy bộ dạng đó của cô cùng nghĩ tới sự an nguy của Khiết Khiết?
Chiếc xe nhanh chóng tức tốc chạy đến bệnh viện S. Vừa dừng lại trước cổng thì hai người từ trong xe đã dùng hết tốc độ chạy vào bên trong, ở hành lang vắng vẻ chỉ còn vọng lại những tiếng bước chân dồn dập và ngày một gấp gáp của một đôi nam nữ.
Đến trước cửa phòng cấp cứu, mồ hôi rịn đầy trên người Hàn Khiết Tình, cô thở hồng hộc đứng trước cửa phòng mà vô vọng chờ đợi trong từng phút giây, sắc mặt yếu ớt và trắng bệch đến cực độ, vành mắt đỏ hoe minh chứng cho sự nức nở nghẹn ngào vừa rồi, bao nhiêu nước mắt trên mặt vẫn chưa khô hết. Lục Sát cũng không làm phiền tới cô mà chỉ im lặng đứng sau cô, sẵn sàng mọi lúc mọi nơi đỡ lấy cô.
Bỗng, “cạch” một tiếng.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Hàn Khiết Tình kinh hồn lẫn sững sờ khi nhìn thấy các y tá hớt ha hớt hải lần lượt chạy ra bên ngoài, sắc mặt vô cùng phức tạp xen lẫn sợ hãi. Cô run rẩy kéo một người y tá lại, giọng nói khàn đến mức khó nghe vô cùng: “Khiết Khiết thế nào rồi? Con bé có nguy hiểm gì không? Cô mau nói cho tôi biết đi...”
Y tá vô cùng gấp gáp nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hàn Khiết Tình cũng biết cô là người nhà của bệnh nhân, bèn trực tiếp đáp: “Cô Veronica, hiện tại tình trạng của bệnh nhân đang vô cùng nguy hiểm. Bác sĩ Giang đang ở bên trong làm phẫu thuật cho bệnh nhân. Cô bé bị chấn thương đầu mất rất nhiều máu, nhóm máu lại vô cùng hiếm, trong kho dự trữ của bệnh viện không có nhiều. Cho nên bây giờ mọi người đang gấp gáp chuyển máu về, hi vọng sẽ kịp thời...”
Câu nói của y tá như sét nổ bên tai Hàn Khiết Tình khiến cô cứng đờ toàn thân, một chữ cũng không thể thốt ra vì cổ họng đã khô khan hết mức. Nhận thấy sự nguy hiểm trong lời của cô y tá với bộ dạng sợ hãi đến mức thần trí không còn của Hàn Khiết Tình, Lục Sát lập tức chuyển ánh nhìn sang y tá mà cất giọng lạnh lùng: “Mất nhiều máu sao? Nếu không có đủ máu thì con bé sẽ thế nào?”
“Nếu không kịp chuyển máu về thì e rằng... tính mạng của bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm.” Y tá nhìn Lục Sát bằng ánh mắt e dè rồi ngập ngừng nói, bộ dạng sợ hãi của cô ấy đã cho hai người họ biết tình trạng của Khiết Khiết hiện tại như cá đang nằm trên thớt, máu không đủ thì con bé... sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nghĩ tới gì đó ánh mắt của y tá sáng lên, cô ấy nhìn sang Hàn Khiết Tình mà mừng rỡ nói: “Đúng rồi, cô Veronica, ba của cô bé đâu? Nếu có ba ở đây mà kịp thời truyền máu thì bệnh nhân sẽ tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy kịch.”
Hàn Khiết Tình lần nữa như bị ai đó dùng roi mây quất lên người một vết thật dài và thật mạnh đau điếng, cô rơi vào sững sờ mà chưa kịp định thần trở lại thì người đàn ông bên cạnh chợt cất cánh nói: “Ba của con bé không có ở đây. Nhưng mà, nhóm máu của con bé là gì? Cô nói cho tôi biết để tôi điều động tìm người có cùng nhóm máu với Khiết Khiết.”
Y tá nghe câu đầu tiên của Lục Sát thì hơi run rẩy, nhưng câu sau của hắn đã lập tức khiến cô ấy tỉnh táo trở lại, lập tức đáp thẳng thừng không do dự: “Đã kiểm tra nhóm máu của bệnh nhân. Cô bé có nhóm máu Rh- âm tính.”
Câu trả lời của cô y tá như sét đánh bên tai Lục Sát, đại não hắn trong giây phút mà chợt tê liệt toàn bộ. Nhưng ngay sau đó hắn đã lập tức ổn định trở lại, nhìn cô y tá bằng ánh mắt nghiêm trọng rồi gấp gáp cất giọng: “Tôi cũng là nhóm máu Rh- âm tính, tôi sẽ truyền cho Khiết Khiết.”
Không những Hàn Khiết Tình sững sờ mà cô y tá cũng ngạc nhiên, nhóm máu Rh- âm tính là nhóm máu vô cùng hiếm, vậy mà trùng hợp như vậy người đàn ông này lại đang xuất hiện ở đây mặc đi hắn nói hắn không phải là ba của bệnh nhân? Nhưng cô y tá không dám chậm trễ, lập tức mừng rỡ nói: “Được, anh mau đi theo tôi làm kiểm tra.”
Lục Sát gật đầu sau đó quay sang nhìn sắc mặt tái nhợt của Hàn Khiết Tình, hắn đột ngột kéo gáy cô lại rồi in lên vầng trán nhẵn bóng rịn đầy mồ hôi của cô một xúc cảm ấm áp từ đôi môi hắn: “Yên tâm, giao hết mọi việc cho anh. Không cần sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để Khiết Khiết xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Vừa dứt lời Lục Sát liền rời môi khỏi trán cô sau đó lập tức đi theo cô y tá làm kiểm tra và vào phòng cấp cứu truyền máu cho Khiết Khiết.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, cả người Hàn Khiết Tình bất giác cứng ngắt lại, cảm giác ấm áp vẫn còn in trên trán, ngay cả ánh mắt nghiêm túc đó của Lục Sát dành cho cô trước khi đi cùng y tá, hắn cho cô biết mọi việc đã có hắn thay cô giải quyết, cho cô biết chỉ cần có hắn ở đây hắn sẽ không để cho cô đau lòng, cũng đủ để cô giao toàn bộ sự hi vọng lên người hắn. Hắn cho cô một lời hứa danh dự nhất, để cô không cần lo lắng nữa, vì đã có hắn ở đây rồi...
Hàn Khiết Tình vô lực tựa vào cửa phòng cấp cứu, ánh mắt mỏi mong chờ đợi một sự bình an dành cho con gái cô, và... cả người đàn ông vừa cho cô một lời cam đoan mãnh liệt nhất...
Cuộc phẫu thuật thành công vô cùng tốt đẹp, Khiết Khiết đã trải qua cơn nguy kịch và được đưa về phòng hồi sức chờ tỉnh lại, Hàn Khiết Tình vẫn luôn tức trực ở bên cạnh con bé không rời một giây phút nào.
Còn sau khi Lục Sát truyền máu xong, hắn đứng trước cửa phòng hồi sức mà trầm mặc lặng im như một pho tượng nhìn qua kính trên cửa, ngắm gương mặt yếu ớt của Khiết Khiết đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là Hàn Khiết Tình vẫn luôn ở kế bên cô bé, đợi lúc cô bé tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy sẽ là cô.
Thần sắc Lục Sát vô cùng phức tạp, đúng vậy... hắn đang có một dự cảm rất mãnh liệt thôi thúc hắn phải điều tra thật kĩ chuyện vừa xảy ra. Trên đời này bất cứ sự trùng hợp nào Lục Sát cũng đều tin nhưng chỉ riêng chuyện vừa rồi là hắn không hề tin dù chỉ là một chút.
Mọi chuyện xảy ra quá li kì nhưng cũng có nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, còn là một dấu chấm hỏi trong đầu của Lục Sát. Hắn thực sự đã nghi ngờ, làm sao có thể trùng hợp như vậy được? Trùng hợp đến mức hoang đường như vậy, vừa đúng lúc Khiết Khiết gặp tai nạn hắn lại xuất hiện ở đây, mà ngay từ đầu khi biết chuyện hắn đã cảm thấy đau lòng. Rồi đến khi nghe lời nói của cô y tá càng khiến lòng hắn rối như tơ vò, thật ra câu nói dành cho Hàn Khiết Tình vừa nói với cô nhưng mà cũng chính là đang tự nói với Lục Sát hắn. Hắn sẽ không để người phụ nữ hắn yêu phải sợ hãi và đau lòng, đương nhiên cũng sẽ không để cho một ai mà cô yêu thương phải gặp nguy hiểm dù cho con bé có phải con hắn không.
Nhưng mà, linh cảm của hắn cho hắn biết hắn đã bỏ qua một chuyện cực kỳ quan trọng, hắn sẽ lập tức cho người điều tra một lần nữa. Bởi vì, hắn đã nghi ngờ... dòng máu chảy trong người Khiết Khiết đến cuối cùng thật sự là của ai!