Chiếc xe thương vụ chậm rãi dừng lại trước căn hộ của Hàn Khiết Tình, cô nhìn ra bầu trời đã chập tối qua bên ngoài kính xe mà không khỏi cảm thấy đau đầu. Gương mặt từ lúc lên xe đến bây giờ vẫn chưa dịu đi sự khó chịu trong lòng, vẫn trầm trầm lạnh lùng không thèm đế ý đến người đàn ông có tinh thần phơi phới, khóe môi duy trì nụ cười mĩ mãn hài lòng.
“Đến nơi rồi.” Lục Sát tắt máy rồi dời ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn Hàn Khiết Tình đang thất thần bên cạnh, hắn khẽ trầm ấm cất giọng.
Câu nói của hắn kéo Hàn Khiết Tình quay trở lại thực tại, cô vô thức quay đầu qua liền bắt gặp ý cười dịu dàng trong đôi mắt Lục Sát vẫn dán chặt lên người cô không rời một giây. Nhất thời từng hình ảnh của trận hoan ái lúc ban sáng lại hiện ra trước mặt cô, mà bây giờ khi hắn đưa cô về đến nhà đã là chập tôi. Dây thần kinh của cô chợt căng lên, cả người lại dâng lên một cảm giác nóng rực, cô rũ mắt để che đi cơn sóng gợn lăn tăn trong đáy mắt, hời hợt nói: “Cám ơn anh...” Hàn Khiết Tình hơi ngập ngừng giây lát rồi cắn môi lên tiếng: “Về chuyện tối qua.”
Quả thật cô thật sự nên cám ơn Lục Sát, bởi vì nếu như tối qua không có hắn cô không biết mình sẽ thế nào...
Nói rồi Hàn Khiết Tình lập tức cởi dây an toàn ra xoay người mở cửa xe bước xuống, sau đó nhanh chân lập tức sải bước vào căn hộ, ngay khi nhập xong mật khẩu vừa mở ra, rồi định đi vào trong đóng cửa lại, nhưng cánh tay chưa kịp đóng lại cửa đã bị một lực khác kéo mạnh người lại rồi va vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cô sững sờ ngẩng mắt lên liền đối diện với đôi mắt thâm thúy sâu thăm thẳm của Lục Sát, nhưng mà đáy mắt hắn lúc này đây lại chứa một sự dịu dàng nồng ấm, con ngươi đen nhánh cũng chỉ thu gọn lại hình ảnh của Hàn Khiết Tình trong đó. Lúc cô xuống xe hắn đã nhanh chân đuổi theo cô, bây giờ hắn với cô đang đứng dính vào nhau ở ngay cửa. Một người đứng ở trong nhà một người đứng ở ngoài sau vạch ngăn cách cửa.
Lục Sát cúi thấp đầu nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng đã trở nên trầm lặng hơn xưa của cô, hắn nâng tay vuốt ve nhẹ mái tóc dài mềm mại, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô mà dịu dàng lên tiếng: “Tình Tình, dù sau này em có xa cách hay vẫn còn hận anh như thế nào. Nhưng mà em hãy nhớ rằng, phía sau em vẫn luôn có anh đứng yên ở vị trí ban đầu, lặng lẽ nhìn em, lặng lẽ dùng vòng tay ôm em, lặng lẽ bảo vệ em không để em gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm nữa...”
Trái tim Hàn Khiết Tình run rẩy, cô cảm nhận được một tình yêu tha thiết của người đàn ông này đang dành trọn cho cô. Lần đầu tiên từ khi quen biết Lục Sát, hắn lại trước mặt cô thâm tình dịu dàng như vậy, nhất thời cả người cô không kìm chế được sự sững sờ: “Anh...”
“Tình Tình!” Lục Sát đột nhiên mở miệng ngăn lại tiếng nói của cô, ngón tay lạnh như băng của hắn mơn man gò má hồng hào của cô: “Đừng từ chối sự bảo vệ của anh, được không?”
Đôi mắt trầm lặng của Hàn Khiết Tình dâng lên từng cơn sóng nhỏ, vì những lời nói dịu dàng này của hắn mà nội tâm cô đang giằng xé một cách đau đớn, cô trầm mặc hồi lâu rồi bất chợt lên tiếng: “Lục Sát, anh hãy rời xa nơi này đi, đừng bao giờ xuất hiện trong thế giới của tôi nữa... Coi như tôi cầu xin anh, được không?”
Đúng, hắn không nên xuất hiện trong cuộc đời của Hàn Khiết Tình thêm một lần nào nữa. Bởi vì cô biết rõ, nếu như bây giờ không dứt ra rời xa Lục Sát chắc chắn cô sẽ lại một lần nữa mềm lòng, tình yêu cất giấu bốn năm dài đằng đằng cũng lần nữa mà trỗi dậy mãnh liệt, đến lúc đó Hàn Khiết Tình sẽ không thể khống chế nổi bản thân mình mà lần nữa tự lao vào trong bể khổ trầm luân...
Ánh mắt Lục Sát thoáng lên một tia buồn bã, hắn trầm mặc nhìn cô hồi lâu, sau đó thâm trầm dịu dàng nói: “Tình Tình, số phận cho anh gặp lại em lần nữa là để cho anh có cơ hội bù đắp lại cho em, anh tuyệt đối sẽ không rời xa em. Anh sẽ khiến em yêu anh thêm một lần nữa...”
“Không... tôi sẽ không bao giờ yêu anh. Bởi vì từ bốn năm trước, chính tay anh đã bóp chết trái tim và tình yêu của tôi dành cho anh. Lục Sát, anh nói tôi còn có thể yêu anh không?” Hàn Khiết Tình ngẩng cao đầu nhìn đối diện với hắn, ánh mắt cô lúc này đã trở lại sự trầm lặng không chút gợn sóng, một nổi niềm thê lương khi nghe những lời hắn nói, thanh âm lạnh lùng và xa cách cùng tiếng cười khổ của cô vang lên đều lọt vào tai mắt Lục Sát.
Vành mắt cô dần ngân ngấn nước, cô nhìn hắn bằng ánh mắt thê lương ngào nghẹn: “Anh muốn bù đắp cho tôi ra sao? Lần nữa cố ý tiếp cận tôi, trả thù tôi, hủy hoại mọi thứ của tôi, đúng không?”
“Không... không phải như vậy.” Lục Sát lập tức lắc đầu không phủ nhận, trong đôi mắt hắn lại hiện lên sự căng thẳng rối loạn: “Tình Tình, anh biết bốn năm trước là anh sai, anh không nên xem em là con cờ để lợi dụng cho mục đích trả thù của anh. Anh... thật sự hối hận, khi em đột nhiên biến mất không rõ tung tích anh mới biết được em quan trọng với anh dường nào, anh không thể mất đi em... Em có thể hiểu cho sự bất đắc dĩ của anh, được không?”
Hàn Khiết Tình đột nhiên nở nụ cười lạnh mà lại đau đến phế tâm liệt can, đôi mắt cô dần hiện lên một sự đớn đau khôn xiết, cô nâng tay gạc khỏi vòng tay của Lục Sát, ngẩng mắt nhìn hắn mà cười nhẹ một tiếng: “Hiểu cho anh? Lục Sát, có phải anh cảm thấy mình rất đáng thương, hay là anh nghĩ anh làm sai rồi anh hối hận thì sẽ được người khác tha thứ?” Giọng nói trong trẻo của Hàn Khiết Tình dần phủ lên một tầng tầng lớp lạnh lùng, nụ cười chua xót trên môi cô dần đậm lên: “Được, anh nói tôi nên hiểu cho anh. Nên hiểu cho sự bất đắc dĩ của anh, vậy thì ai sẽ hiểu cho những sự tổn thương, đau lòng và những giọt nước mắt của tôi?”
Trái tim Lục Sát như bị ai bóp chặt lấy, cả người hắn như rơi tận vào đáy hầm băng lạnh lẽo, lời nói không chút hơi ấm của cô lọt vào màng nhĩ đều như cả nghìn vạn tiễn xuyên qua cơ thể hắn, máu chảy đầm đìa, Lục Sát thét lên trong từng cơn đau đớn thấu trời xanh.
Đôi mắt Lục Sát phủ lên tầng đau khổ, hắn nâng ngón tay thon dài lên lau đi vệt nước mắt đọng lại bên khóe mi Hàn Khiết Tình, khàn khàn cất tiếng: “Anh biết em hận anh. Nhưng Tình Tình, hãy tha lỗi cho sự ích kỷ và tàn bạo của nh, dù để cho em hận anh nhưng anh cũng không muốn buông tay em ra. Anh có thể chờ, chờ đợi đến một ngày nào đó em sẽ lần nữa yêu anh, dù có bao lâu anh cũng chờ được.”
Cả tâm can Hàn Khiết Tình quặn thắt đau đớn, cô cắn chặt răng mà nhẹ nhàng cười thê lương: “Chờ đợi? Anh định chờ đến khi nào? Lục Sát, đừng tốn công vô ích nữa, dù bây giờ anh có dùng cái chết của anh để tạ tội trước mặt tôi thì Hàn Khiết Tình này cũng sẽ không bao giờ yêu anh một lần nào nữa!”
Một lần nữa từng lời nói cay nghiệt của cô lại như những con dao vô hình đâm xuyên qua trái tim Lục Sát, bóp chặt lấy thật mạnh, khiến hắn thở thôi cũng đau, ánh mắt hắn lúc này đã bị bao phủ bởi sự thống khổ và đớn đau: “Tình Tình, anh biết em vẫn còn hận anh. Nhưng mà, tình yêu của em từ trước đến nay vẫn luôn còn, chưa từng phai nhạt đi dù chỉ một lần, đúng không?”
Đầu óc Hàn Khiết Tình đột nhiên trở nên trống rỗng, cô ngỡ ngàng như hóa đá mà bất động nhìn hắn, cô siết chặt bàn tay mình để móng tay dài găm sâu vào da thịt, như thế mới đè nén được cơn đau xé lòng. Nở nụ cười lạnh lẽo mà từ tốn cất lên thanh âm trong trẻo pha lẫn sự châm biếm: “Chưa từng phai nhạt? Lục Sát, anh đề cao bản thân mình quá rồi đúng không? Làm sao anh có thể chắc chắn rằng tình yêu của tôi dành cho anh vẫn còn? Anh nên nhớ rõ rành, bốn năm trước là anh hủy hoại tôi, là anh khiến tôi không còn đường lui, để tôi sống trong sự đau khổ tột cùng. Thậm chí bây giờ nếu như có thể giết anh tôi sẽ lập tức dùng con dao đâm vào ngực anh, khiến anh chết trong tay tôi mà không nhắm mắt. Như vậy thò anh nói xem, bây giờ tôi có còn yêu anh không?”
Lục Sát trầm mặc không lên tiếng, đôi mắt hắn lúc này thâm thúy hơn bao giờ hết. Hắn không đáp lại lời chất vấn của cô mà đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nâng tay chạm lên cổ Hàn Khiết Tình rồi trong lúc cô định phản kháng hắn lập tức giữ chặt tay cô lại, sau đó từ cổ áo cô kéo ra một sợi dây chuyền tỏa ra ánh sáng lấp lánh như những vì sao trên trời, nhìn đôi mắt sững sờ của Hàn Khiết Tình, Lục Sát chỉ cười khẽ một tiếng rồi chậm rãi cất giọng:
“Nếu em không còn yêu anh thì tại sao phải giữ sợi dây chuyền này cho đến bây giờ? Bốn năm trước em ra đi không để lại một lời từ biệt, không hề để lại chút dấu vết gì cho tôi tìm kiếm, cũng chẳng đem theo thứ gì ngoại trừ sợi dây chuyền này...” Sau đó ánh mắt của Lục Sát dần trở nên nồng ấm, lại mang theo sự say đắm dịu dàng lặng lẽ nhìn cô, tiếp tục lời nói còn đang dang dở: “Kỳ thực, em vẫn còn rất yêu anh không phải sao? Nếu không em cũng chẳng đeo sợi dây điện của người mang đến cho em toàn là đau khổ và tổn thương. Và... càng không nói nhớ anh, yêu anh trong sự triền miên tối qua với anh...”
Sống lưng Hàn Khiết Tình cứng ngắt, cả người như bị một gáo nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống, ánh mắt cô lúc này không còn sự trầm lặng như thường lệ nữa mà thay vào là sự sững sờ cùng cảm giác bàng hoàng không thể tả thành lời. Mọi ký ức nguyên vẹn nhất, mọi âm thanh rõ ràng nhất đều kéo theo ùa về trước mặt cô ngay lúc này.
“Lục Sát...”
“Sát... em nhớ anh...”
“Lục Sát... em yêu anh!”
Những câu nói đó vô thức vọng lên bên màng nhĩ khiến đầu óc Hàn Khiết Tình cực kỳ rối loạn, cô... cô đã tự chính miệng mình thốt ra như vậy sao? Làm sao có thể... cô... cô... cô đã cố che giấu đi tình yêu của mình rồi cơ mà? Còn dùng vô số lời nói cay nghiệt với hắn, không kiêng dè dùng kim loại đâm hắn, để mặc hắn đứng dầm mưa chịu cái giá lạnh thấu xương cả đêm cô cũng làm ngơ không để ý. Vậy thì tại sao đêm qua lại buộc miệng nói ra lời nhớ hắn, yêu hắn chứ...
Thấy bộ dạng sững sờ cùng kinh hoàng mà không thể thốt ra bất cứ một chữ nào của Hàn Khiết Tình đã khiến Lục Sát nhận định điều mình nói là đúng, hắn siết chặt lấy hai vai cô mà ép buộc cô nhìn vào sự thật: “Tình Tình, thử đối diện với trái tim mình xem lời anh nói có đúng không. Dù bên ngoài em có cố gắng từ chối anh như thế nào đi chăng nữa thì em cũng không thể thay đổi sự thật là em vẫn còn yêu anh...”
Trái tim Hàn Khiết Tình không ngừng run lên vì những lời như một lời phán quyết cô trược mặt phiên tòa xét xử, cô cúi đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của Lục Sát rồi mạnh mẽ vùng vẫy khỏi tay hắn, lấy hai tay mình ôm đầu mình, liên tục lắc qua lại rồi nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt nóng bỏng không ngừng tuôn trào: “Anh đừng nói nữa! Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Anh đang nói bậy... là anh tự biên tự diễn, tôi không còn chút tình cảm nào với anh nữa!”
Tâm can Lục Sát quặn thắt đau đớn, hắn tiến lên giữ chặt lấy cơ thể run lẩy bẩy của Hàn Khiết Tình, kéo hai tay ra khỏi tai cô mà trầm giọng kiên quyết nói, không cho cô có cơ hội từ chối: “Tình Tình, em buộc phải nghe. Anh không cho phép em tự lừa mình dối người như vậy nữa. Thừa nhận thật lòng, dùng chính trái tim mình cảm nhận lại tình yêu của anh dành cho em, dũng cảm đối diện với sự thật rằng em vẫn còn yêu anh, được không?”
Lời nói của hắn đã kích thích mạnh đến trái tim đang đập điên cuồng của Hàn Khiết Tình, nước mắt cô ngày một trực trào như mưa rơi, cô cố gắng vùng vẫy khỏi tay hắn mà nghẹn ngào quát lên: “Lục Sát! Tôi xin anh, xin anh đừng ép tôi đối diện với trái tim chứa đầy vết thương của tôi có được không? Tôi... tôi không muốn phải nhìn nhận bất cứ một cái gì cả, tôi không muốn phải yêu anh để rồi tự chuốc đau khổ lẫn tổn thương cho mình nữa... Cầu xin anh, buông tha cho tôi đi được không? Làm ơn đi... đừng khiến trái tim tôi phải tan nát thêm nữa... Cầu xin anh...”
Từng tiếng nấc nghẹn ngào của cô như một tảng đá mạnh đè nặng lên người Lục Sát, cả người hắn như bị tra tấn tàn bạo, cơ thể lẫn trái tim đều đau đớn không thôi, đôi mắt hắn lúc này bao trùm bởi một sự kiên định và nghiêm túc, hắn giữ chặt lấy Hàn Khiết Tình mà thâm trầm lên tiếng: “Tình Tình, ngoại trừ để em rời xa anh thì chuyện gì anh cũng đồng ý với em. Anh không thể trơ mắt mà tự tay đẩy em khỏi cuộc đời anh nữa, không thể... anh không làm được.”
“Tại sao...” Giọng nói nghẹn ngào nức nở của Hàn Khiết Tình vang lên, cả người không ngừng run rẩy, trái tim như chịu tầng lớp sự chua chát lấp đầy.
Lục Sát không hề né tránh ánh mắt tang thương của cô, hắn dùng toàn bộ sự nghiêm túc của mình nhìn thẳng vào cô rồi chân thành nói không do dự: “Vì anh yêu em! Anh không muốn mất em, em là người con gái quan trọng nhất cuộc đời anh, dù bằng bất cứ giá nào anh cũng không buông tay em. Tình Tình, anh không thể lừa dối chính bản thân mình được, không thể lừa dối trái tim mình khi nó đã thuộc về em...”