Trong hoàn ngay lúc này, Thừa Xuân đứng trước hai lựa chọn. Một là tin vào những lời Lưu Triết nói và hai là không tin vào nó.
Nhưng có vẻ phương án một sáng suốt hơn so với phương án hai. Nếu xảy ra chuyện gì thì một mình anh ta vẫn hơn là cả chục tên đang lấp ló kia. Thừa Xuân nhìn Lưu Triết với ánh mắt cầu khẩn. Và nói thẳng ra thì chính cô có phần nào diễn xuất trong lúc này để hi vọng tăng khả năng được cứu.
- Tôi tin anh! Nhưng làm thế nào để chúng ta thoát đi.
Lưu Triết nở nụ cười nhạt. Nụ cười ấy hiện diện trên khuôn mặt khá điển trai của anh lại tỏa ra một luồng ánh sáng cuốn hút.
Anh chợt nắm lấy tay cô, cái siết tay thật chặt làm cho tim cô bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Ngay giờ phút này cô cảm giác không còn nổi sợ hãi nữa, Lưu Triết như chiếc phao xuất hiện giữa dòng sông sợ hãi cứu vớt cô khỏi sự giãy giụa. Anh ta cho cô một cảm giác an toàn đến lạ thường.
Đột ngột giọng nói trầm khàn của Lưu Triết chợt vang lên, làm tim cô trở nên đập nhanh liên hồi.
- Yên tâm. Mọi chuyện để tôi lo! Cô chỉ việc đi theo tôi.
Đó như một lời hứa chắc nịt cho sự an toàn của Thừa Xuân.
Lưu Triết nắm tay Thừa Xuân kéo cô lại phía chiếc motor của anh. Không biết từ đâu ra mà anh có thêm một chiếc mũ nữa mà đã đội lên cho cô. Chiếc mũ 3/4 vừa khít đầu Thừa Xuân, hoàn toàn không có cảm giác chật cứng khí chịu như cô nghĩ.
- Lên xe!
Lưu Triết dứt khoát hạ vọng. Thừa Xuân ngay lập tức cô đã làm theo. Ngồi lên yên xe Thừa Xuân vẫn cố duy trì một khoảng cách với Lưu Triết.
Lưu Triết dừing như anh ta cảm nhận được sự trống trải ấy, mặc dù người đã bước lên xe nhưng như thể chưa vậy.
- Tôi chạy nhanh lắm đấy!- Lời nói như chứa đựng hàm ý. Nhưng có vẻ như Thừa Xuân đã không hiểu được ý vị sâu xa ấy mà cô chỉ hiểu được bề nỗi ở bên trên.
Lưu Triết khởi động xe, anh lên ga trong chớp nhoáng. Chiếc xe chạy vọt nhanh đi một cách đột ngột. Thừa Xuân theo quán tính mà ngả nhòi vào lưng Lưu Triết. Cô thừa dịp đó nép vào lưng anh ta tránh những cơn gió do vận tốc xe chạy nhanh gây ra, đang ập vào mặt cô từng đợt liên hồi.
Cảm nhận được lưng được tựa vào làm cho Lưu Triết nhếch môi cười. Nụ cười ẩn chứa vài phần thỏa mãn.
Tốc độ xe chạy quá nhanh, đã làm cho Thừa Xuân không thể duy trì được khoảng cách với Lưu Triết nữa. Giờ đây đầu cô đang nép tựa vào lưng đầy vững chảy của anh.
- Tôi sẽ tăng tốc nữa. Cô ôm chặt vào!- Lưu Triết chợt xoay cổ lại nói với cô. Sau đó Lưu Triết cầm lấy tay cô choàng qua phần eo của anh.
Tay Thừa Xuân trong thế đang ôm lấy vùng eo của anh. Qua xúc giác Thừa Xuân cảm giác rất rõ từng đợt cơ bắp cuồn cuộn làm tê liệt tay cô khiến nó không muốn rời khỏi.
Tim Thừa Xuân chợt đập liên hồi, mặt cô chợt đỏ phừng cả lên. Cảm giác tiếp xúc này khiến Thừa Xuân bỗng bay lên mấy tầng mây. Đầu thì rỗng tết, tâm trí không ngừng bồn chồn.
Trong cảnh đêm tĩnh mịch. Một chiếc motor, một cặp nam nữ đang ôm lấy nhau. Họ được trăng đưa lối lướt qua từng nẻo đường, từng cảnh vật phủ chiếc áo đen huyền ảo.
Cảnh tuy có tình nhưng người lại không.
Lưu Triết đột ngột giảm ga lại để gió không làm rè đi giọng anh.
Lưu Triết hỏi: - Cô muốn đi đâu?
Thừa Xuân chìm trong mê loạn bỗng chợt bừng tỉnh lại. Cô ngồi thẳng người lại. Tuy đầu không còn tựa vào lưng nhưng tay cô vẫn duy trì siết chặt eo Lưu Triết. Thoát khỏi những suy nghĩ không mấy đúng đắng, Thừa Xuân đã ngay lập tức trả lời Lưu Triết nơi mà cô muốn đến. Giọng cô ngượng ngùng không tự nhiên lắm.
Lưu Triết nghe cô trả lời mà trầm trồ.
- Nơi cô ở hơi xa đấy? Mà có việc gì hay không sao cô lại đi một quãng đường xa như thế đến đây?
- Đó là câu chuyện dài!
Câu trả lời của Thừa Xuân như khướt từ câu hỏi của Lưu Triết. Trong hoàn cảnh một người hỏi nhưng người còn lại không muốn trả lời. Làm cho Lưu Triết không can đảm bắt chuyện nữa. Anh tập trung vào lái xe đến nơi cô muốn đến.
Thừa Xuân ngồi phía sau ngắm cảnh vật hai bên đường. Cảnh vật chìm trong màu đen mờ. Chỉ có vài cành cây được ánh đèn đường hiu hắc chiếu vào mà được nổi bật lên.
Cảnh sắc buồn chán hai bên đường làm Thừa Xuân ngắm mãi sinh chán nản.
Không hiểu vì lú do gì mà Thừa Xuân đột viên để cảm lên hõm vai Lưu Triết. Khẽ khàn giọng vào tai anh.
- Tại sao anh lại muốn cứu tôi? Là anh tốt bụng hay chính anh là đồng bọn của những tên kia?
Tai Lưu Triết đỏ ửng lên và có lẽ một phần vì nhột mà nó giật giật. Anh ta đột nhiên xoay mặt sang, làm cho môi Thừa Xuân khẽ chạm vào hơi hóc tai anh.
Giờ đây đến lượt Thừa Xuân đỏ phừng mặt...
- Nếu tôi nói tôi là đồng bọn của những tên kia thì sao?- Lưu Triết nói với giọng trầm khàn.
Vào giờ phút ấy, Thừa Xuân đơ cả mặt. Biểu cảm của cô giống như một con ngốc trong thật rất buồn cười. Nhưng xen lẫn ấy cũng là vài phần lo lắng hiện rõ.
Thừa Xuân tin những lời Lưu Triết nói mà thành ra như vậy. Qua kính hậu anh nhìn gương mặt ấy của cô. Đột nhiên cười phá lên.
- Hahaha...Tôi chỉ đùa thôi mà!
Cơ mặt Thừa Xuân mất đi sự lo lắng. Nhưng gương mặt vẫn còn đơ ngu ngơ.
- Thật ra thì nhà tôi ở gần đây. Lúc nảy đi làm về tôi thấy cô gặp chuyện như vậy nên quay xe lại đến giúp.
Thừa Xuân nghe vậy không những mất lo lắng cô càng yên tâm hơn. Nhưng trong lòng cô vẫn còn thắc mắc.
Thừa Xuân hỏi: - Nhưng tôi vẫn không hiểu. Tại sao anh lại xem tôi là gái bán hoa cơ chứ? Anh vẫn có thể đường đường chính chính lại cứu tôi mà.
Lưu Triết lắc đầu, anh chặt lưỡi một cái.
- Vậy thì cô không biết rồi! Nếu tôi không xem cô như gái bán hoa thì khó mà có thể cứu được cô. Mà tệ hơn là khiến bọn kia hành động sớm hơn nữa. Tôi sống ở đây nên hiểu bọn này có quy tắc không bao giờ chơi gái ngành cả!
- À. Thì ra là thế!- Thừa Xuân chợt hiểu ra sau lời của Lưu Triết nói. Cô được giải bày khuất mắc nên trở nên cảm thấy dễ chịu hơn.
- Tôi nói này. Khi nãy anh đóng đạt thật đấy. Anh có khiếu diễn viên lắm đấy.
Lưu Triết khẽ nhếch môi cười. Thông qua kính chiếu hậu Thừa Xuân thấy được nụ cười của anh. Nụ cười làm sáng lên một khung cảnh tối đen như mực.
- Cảm ơn cô. Thật ra tôi là diễn viên. Nhưng chỉ là diễn viên đóng thế thôi!
- Cascadeur hành động?
- Đúng rồi!!
Nếu là Cascadeur về mãng ấy thì chắc chắn anh ta có võ hoặc thậm chí là võ công sẽ rất cao cường.
- Vậy khi nào anh rãnh có thể dạy tôi vài chiêu phòng thân được không.
Lưu Triết không chần chừ trả lời ngay:
- Được thôi! Nếu cô muốn tôi sẽ sẳn lòng. Mà nói chuyện nãy giờ tôi vẫn chưa biết tên cô là gì để cho tiện xưng hô?
Dường Thừa Xuân đã hoàn toàn tin tưởng Lưu Triết nên cô không ngập ngừng mà trả lời ngay:
- Tên tôi là Thừa Xuân.
Nghe Thừa Xuân trả lời Lưu Triết chợt ngẩn người ra. Miệng anh liên tục lẩm bẩm tên cô. Đầu anh ta hình như nhớ ra được điều gì.
Thừa Xuân thấy là lạ:
- Sao thế?
Lưu Triết giật mình, anh làm ra vẻ bình thường.
- Không có gì!
Trả lời ngắn gọn xong Lưu Triết một mạch chuyên tâm lái xe. Anh không còn bắt chuyện với cô nữa. Kể từ giờ phút ấy giữa cả hai người từ rôm rả chuyển sang im lặng suốt cả một đoạn đường dài.