Thừa Xuân lấy điện thoại từ trong túi ra, cô nhấn số gọi cho Tiếu Tiếu. Sau vài tiếng rung chuông điện thoại được kết nối.
- Alo. Chị đang ở đâu thế?
Câu nói đầu tiên sau khi điện thoại được kết nối của Tiếu Tiếu có thanh âm đầy lo lắng. Thừa Xuân nghe cũng thật cảm thấy ấm lòng nhưng cũng chợt dâng lên ấm ức.
Thừa Xuân nói cho Tiếu Tiếu nghe địa chỉ đồng thời cô cũng thuật cho cậu nghe về những chuyện mà Tần Khang đã làm với cô.
Tiếu Tiêu nghe xong đã không kìm được mà chửi bậy trước những hành động ấy của Tần Khang. Nếu không lầm thì Thừa Xuân còn nghe thấy tiếng nghiến răng ken két. Hình ảnh của Tiếu Tiếu bé nhỏ sợ hãi trước Tần Khang vốn đã không còn mà đổi lại là sự căm phận với anh khi lại dám đối xử với người chị Thừa Xuân của cậu như vậy.
- Chị chờ em ở đây! Em sẽ lái xe đến ngay.
- Xe có chìa khóa đâu mà em lái được.
Thừa Xuân nghe Tiếu Tiếu nói, cô cảm giác hơi thắc mắc nên hỏi cậu.
- Chị có đưa cho em chìa dự phòng mà!
Vừa nói dứt câu Tiếu Tiếu đã cắt ngang điện thoại của cô. Cậu trong rất vội, vì cậu nghe đến nơi Thừa Xuân đang đứng là khu ngoài ô thành phố. Nên Tiếu Tiếu mặc niệm trong đầu cậu phải đến càng nhanh càng tốt.
Tiếng tút tút vang liên hồi làm Thừa Xuân thở dài một hơi. Cô nhìn chằm chằm điện thoại một cách vô thức trống rỗng. Thừa Xuân nhìn điện thoại không mục đích một lúc lâu cuối cùng cô cũng cất nó vào trong túi. Tầm mắt của cô bắt đầu chuyển sang khung cảnh xung quanh.
Giữa đêm có trăng sáng tỏa cả bầu trời tối ôm bên dưới, có ánh đèn hiu hắt sáng rọi mặt đường bên dưới. Không gian tràn ngập ánh sáng lấn át phần nào bóng tối. Thế nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi vẫn là chưa đủ để xóa tan không gian vắng lặng của khu được gọi là trung tâm ngoại ô này. Tuy chỉ hơn các khu khác với vài căn nhà san sát nhau, vài con đường ánh sáng loe lối. Đường xá dù có đèn sáng lâu lâu mới có vài ba chiếc chạy qua. Nhà cửa có san sát nhau nhưng vài căn tối đèn đều cũng như không! Khung cảnh cùng cảnh vật này nói tấp nập không tấp nập, nói yên lặng không yên lặng.
Thừa Xuân đứng lặng người tại chổ nhìn mọi thứ xung quanh. Tuy cô đứng im bất động ở đây, không có làm ra bất cứ hành động gì. Nhưng dường như là trong rất thu hút với vài người đi ngang qua.
Đa phần họ chỉ ngoái đầu nhìn Thừa Xuân. Duy chỉ có một gả nào đó chạy xe ngang qua thấy cô thì đột nhiên quay xe lại.
Hắn tấp xe vào gần chổ cô đứng. Gạt chóng xe motor, hắn xoay đầu về hướng cô hất cao đầu nói:
- Cô em, bao nhiêu một đêm?
Thừa Xuân nghe hắn nói chợt ngớ cả người ra. Đến lúc này cô mới hiểu ra được vì sao cái tên này lại quay đầu xe? Bởi lẽ hắn tưởng cô là gái bán hoa và hắn đến để mua cái hắn cho là cô đang bán.
Thừa Xuân phớt lờ đi không trả lời câu hỏi của hắn ta. Bởi lẽ cô không bán những thứ đó nên không phải trả lời hắn. Song chính Thừa Xuân cũng cảm thấy thật khó hiểu, trong cô giống với gái bán hoa vậy sao? Cô hôm nay đâu có ăn mặc gì bạo lắm đâu?
Bản thân một người khó mà đánh giá được sức hút của bản thân mình đối với người khác. Trong tâm trí Thừa Xuân cô không có sức hút khi trong thế này. Nhưng cô nào biết đối với người khác lại có sức hút đến lạ thường, không thể rời mắt. Cộng thêm cô một thân con gái đứng ngoài đường như thế khó lòng khiến người ta nghĩ cô hành nghề bán thứ sẳn có.
Gả đàn ông ấy thấy Thừa Xuân không trả lời. Đôi mắt lạnh lùng xem hắn như không khí trong lòng lại dâng lên cảm giác bị xem thường.
- Sao em không trả lời nhỉ? Chảnh thế...- vừa nói hắn vừa bước xuống xe,móc từ trong túi quần ra một gói thuốc. Hắn ta lấy một điếu, chăm hút một hơi rồi đi về lại phía cô.
Thừa Xuân thấy hắn ngày càng tiếng gần đến cô theo phản xạ lùi về phía sau. Cảm giác sợ hải càng trong cô tăng lên khi hắn ngày càng tiến gần và áp sát cô. Cô chợt hét lớn lên với hắn.
- Anh định làm gì? Anh đứng im đấy!! Anh có tin là tôi la lên cho mọi người biết không?
Lời đe dọa của Thừa Xuân dường như chẳng hề cod tác dụng gì với hắn. Chợt nở nụ cười lạnh hắn ta càng tiến lại gần hơn.
Hắn tiến cô lùi. Thừa Xuân lùi mãi. Lùi đến khi lưng cô đụng vào bức tường rào xây cao. Thừa Xuân hết đường chạy thoát đành đứng im. Cô ngẩng đầu nhìn hắn ta bằng ánh mắt sắc lẹm. Dường như chính cô đã chuẩn bị hơi sẳn sàng để hét lên thật to.
Nhưng...
- Cứu...- chữ còn chưa ra được hết khỏi thanh quản thì miệng cô đã bị bàn tay to lớn bịt chặt lại.
Thừa Xuân mắt trợn tròn mắt nhìn Lưu Triết. Chân thì chợt định co lên hạ chiêu hiểm với hắn ta nhưng dường như định của cô bị phát hiện nên chân cô đã bị áp chế không thể co lên được.
Lưu triết ghé sát vào mặt cô. Thừa Xuân dù kiếp trước đã từng trải nhưng trường hợp như thế này cô chưa gặp bao giờ. Nên giờ phút này, khi không thể cử động phản kháng đối diện với gương ngày càng phóng to lên của Lưu Triết. Thừa Xuân chỉ còn biết nổi nhắm chặt mắt lại.
Lưu Triết nhìn hành động của cô mà thoáng nhếc môi cười nhạt. Rồi sau đó bất ngờ phả một làng khói thuốc lên mặt Thừa Xuân.
Khói thuốc nồng nặc khiến Thừa Xuân ho sặc sụa. Đôi tay của Lưu Triết dính đầy nước bọt của cô nhưng hắn ta vẫn không hề có ý định buông ra.
Thừa Xuân nhìn hành động Lưu Triết lại lần nữa ghé mặt lại gần. Tưởng chừng sẽ phải bị sặc sụa một lần nữa nên cô đã chuẩn bị trước. Tuy nhiên lần này, Hắn không còn phả khói vào cô nữa. Mà ghé sát vào bên tay cô:
- Cùng tôi diễn một vở kịch! Nếu không sau này đừng trách là tôi không cứu cô.
Thừa Xuân nghe Lưu Triết nói mà không hiểu gì, cô hỏi lại tại sao phải làm như thế. Nhưng miệng bị bịt chặt âm thanh phát ra chỉ toàn là ú ơ.
Nhưng dường như Lưu Triết hắn ta có thể hiểu được.
- Nếu cô muốn biết thì nhìn sang bên phải đi!
Thừa Xuân theo lời Lưu Triết nhìn theo. Đập vào mắt cô là vài tên to béo xăm kín đầy người cố tình nép vào hàng cây bên đường. Không ngừng có cử chỉ quan sát về phía cô và Lưu Triết.
- Thế nào!?
Sau khi nhìn những kẻ mập ú bên kia. Thừa Xuân đành phải tin vào những lời Lưu Triết nói. Cô u ớ hàm ý kêu anh ta thả tay khỏi miệng cô ra.
Anh ta cũng hiểu ý, nhưng trước khi thả ra hẳn thù đã hằn giọng đe dọa.
- Tôi thả ra, nhưng cấm cô la lên. Nếu không là chết cả đám.
Thừa Xuân gật gật đầu, sau đó Lưu Triết mới thả tay ra khỏi miệng cô. Cảm giác được giải thoát thật thoải mái trong Thừa Xuân lúc này.
- Những tên đó là ai thế?- Thừa Xuân một bên hỏi Lưu Triết. Một bên nhìn về phía những tên kia.
- Cô đừng nhìn về phía đó! Kẽo bọn chúng nghi ngờ.
Thừa Xuân nghe theo dời tầm mắt về khuôn mặt của Lưu Triết. Đột nhiên một cảm giác xấu xa hiện lên trong cô khi nhìn khuôn mặt trong cũng rất ưa nhìn của anh ta.
- Những tên đấy tôi cũng không biết là ai nữa! Nhưng khi chạy ngang qua thì tôi thấy chúng đang nắp phía đấy theo dõi cô. Giống như là có ý đồ xấu sẽ thực hiện ngay khi con đường này vắng người.
- Chính vì vậy anh đã quay đầu xe lại, và làm những hành động vừa nãy với tôi?
- Đúng vậy!