Tháng bảy, giữa mùa hè, Draco chuyển nhà lần thứ hai trong năm.
Khi chuyển giao trang viên xong, Malfoy [cộng thêm một Potter] vội vã chuyển nhà.
Đầu tiên bọn họ phải trang hoàng lại trang viên. 10 năm bị bộ pháp thuật hoang phế, một đại đội gia tinh cố gắng 1 tuần mới khôi phục sáng bóng vốn có.
Bọn họ lấy ra rất nhiều bức họa và vật trang trí tạm thời an trí trong hầm ở Gringot, để ở vị trí vốn có. Công việc này chỉ có vợ chồng Malfoy làm được [giờ bọn họ mới có dũng khí đối mặt bức họa tổ tiên], thậm chí ngay cả Draco cũng không rõ để ở vị trí nào.
Cuối cùng, một ít đồ dùng trong cuộc sống hằng ngày lúc ấy không có cách nào mang đi hoặc không đáng bảo quản [ví dụ như rèm cửa, thảm, chăn đệm hoặc đèn] được liệt kê trong danh sách mua đồ. Narcissa ra lệnh, người trẻ tuổi được chọn lựa thứ mình thích nên cuối tuần, Draco mang Harry và Scor đi mua sắm.
Trạm thứ nhất của bọn họ là bách hóa Harrodes.
Nơi này nổi tiếng về những gia cụ tinh mỹ sa hoa, một nét đặc sắc khác là ở đây có thể tìm thấy một ít vật phẩm có nét đẹp phong tình dị quốc, những thứ đó nạm ruby và điêu khắc tinh xảo, Draco nghĩ nếu Harry thích, có lẽ bọn họ có thể mua một hai thứ.
Mà hai người đàn ông đi mua đồ cũng không hay gặp, bọn họ còn là Potter và Malfoy, họ còn mang theo một cậu bé tóc vàng đáng yêu. Giống như bọn họ đang thông báo cho mọi người sau khi mình bí mật đính hôn [tin bọn họ đính hôn không biết sao đã bị tòa soạn báo biết sau hôn lễ Wood], đang ngọt ngào chuẩn bị đồ dùng tân hôn.
Cho nên dọc theo đường đi, những nơi bọn họ đi qua đều hấp dẫn ánh mắt người qua đường, cũng may nơi này là khu tinh phẩm trong tinh phẩm, Phù thủy đến bên này đều có địa vị và giáo dưỡng nhất định, bọn họ tò mò nhưng sẽ không lỗ mãng quấy rầy.
Ba người đã chọn lựa xong chăn đệm, gối ôm, rèm cửa … Họ đi tới khu đèn. Đồ mua sẽ được trực tiếp đưa tới trang viên nên bọn họ không cần cầm túi lớn túi nhỏ, rất thoải mái.
Scorpius nhu thuận đi theo Harry, Scor nắm tay Harry, Draco đang xem một cái đèn bàn dạng dây. Cái đèn màu bạc khắc hoa xinh đẹp với một chuỗi thủy tinh lóe sáng, rất sang trọng.
Scor sầu lo nhìn Draco, “Đèn bàn của em còn không hỏng, vì sao cần cái mới?”
“Vì cái kia không hợp với phòng hiện tại.” Draco đầu cũng không nâng trả lời, “Scor không thể ở trong một căn phòng màu trắng ngà nhưng có một cái đèn bàn màu lam nhạt, rất quái lạ.”
Harry nhìn món đồ trong tay Draco, “Anh thấy cũng được.”
Draco lườm Harry, “Phối hợp nhan sắc là một loại năng lực cần bồi dưỡng. Em tin tưởng phương diện này anh hoàn toàn khiếm khuyết giáo dục, cho nên mời anh yên tĩnh.”
Harry thực ngoan ngậm miệng lại. Dọc theo đường đi tuy Draco hỏi ý kiến anh vài lần nhưng đều được tiếp thu. Cuối cùng Draco thở dài, chỉ hỏi anh thích màu gì, rồi anh phát hiện những món đồ Draco chọn lựa đều có màu anh thích. Nhưng kỳ quái hơn là màu kia ở trên những món đồ đó rất nhu hòa thuận mắt.
“Nhưng Scor thích màu lam, Scor cũng thích cái đèn bàn kia…” Scor tiếp tục tranh thủ, rất hiếm thấy.
Draco hoang mang quay đầu,
“Vậy vì sao khi mẹ hỏi màu phòng Scor không nói cho mẹ?”
Draco tặng phòng của mình cho Scor sử dụng, gần phòng ngủ của ba mẹ. Mà phòng ngủ của anh và Harry thì ở một khu khác, gần phòng làm việc, phòng uống trà và không gian hoạt động của nah, xem như một tòa nhà độc lập. Phòng bọn họ cần quét sơn.
Scor chu môi, “… Chúng ta cần tiết kiệm một chút, chúng ta không có tiền đúng không?”
“Merlin.” Draco kinh ngạc, lập tức buông đèn ngồi xổm trước mặt Scor, bóp hai má Scor, “Sao Scor lại nghĩ vậy?”
Scor nhíu mày, “Scor nghe rồi, hai người đừng dấu nữa. Ba rất thương tâm, nói vì chúng ta không có tiền nên phải bán đi trang viên nho…”
Draco nhướng mày, “Đó là vì trang viên nho lại úng nước, lần thứ sáu, chỗ đó vốn không thích hợp trồng nho! Draco đang giúp ba tìm một chỗ khác, Scor đừng nghe ba oán giận vớ vẩn, ba là không chịu thừa nhận mình mua sai.”
“… Thật sao? Draco đừng gạt Scor.” Scor hoài nghi, “Mẹ nói nhiều lúc Draco không thành thật…”
Draco trừng mắt muốn kháng nghị nhưng lúc này Harry xoa đầu Scor hát đệm, “Lần này Draco nói thật. Draco rất giỏi, một chút đã biến ra rất nhiều Galleon! Harry cũng sẽ hỗ trợ, hai chúng ta cùng nhau cố gắng là đủ tiền!”
Mà Harry cũng không lừa Scor. Sau khi hoàn toàn giải quyết vụ trang viên, Draco không cần duy trì hoạt động đầu tư bảo thủ, Draco bắt đầu quy hoạch những đợt đầu tư phiêu lưu cao nhưng lãi cũng cao. Draco dùng tài sản dư và chỗ Harry có làm vốn, mấy tuần này tuy còn chưa gấp ba gấp bốn nhưng thù lao đầu tư đã cao dọa người.
Scor tín nhiệm nhìn Harry, với Scor, hiện tại Harry nói đáng tin hơn Draco.
“Vậy cuối tuần Draco sẽ không vụng trộm chạy đi làm nữa chứ?”
“Anh không vụng trộm.” Draco không thành thật xen mồm.
“Đương nhiên, về sau cuối tuần của Draco chỉ có thể là của chúng ta, Harry sẽ nhìn chằm chằm Draco.” Harry đứng đắn hứa hẹn.
“Vậy thì tốt, Scor không thích Draco bị bệnh.” Scor gật đầu, giống một ông cụ non.
Draco thấy ấm áp nhưng tay lại véo mặt Scor, “Ngu ngốc, em lo lắng nhiều lắm, tuổi này em chỉ cần phiền não mình muốn cái gì sau đó chỉ huy chúng ta đặt tới trước mặt mình là được rồi!”
Scor nhăn nhó một chút, “… Như là kem?” Sau đó Scor nói nhỏ, “Em đã lâu chưa ăn.”
Draco trừng Scor, “Thời gian này Scor không ăn kem cũng là vì lí do đó?”
“Scor cũng muốn giúp.” Scor cười ngốc ngốc.
Draco không nói gì, anh không muốn vạch trần sự thật cho dù Scor không ăn, sau bữa tối kem cũng sẽ tan chảy. Anh đứng lên mệnh lệnh, “Harry, ôm Scor, chúng ta đi ăn, cho Scor ăn đến khi phun ra!”
Harry nhếch miệng, nghe lệnh ôm lấy Scor, anh cũng nhéo hai má Scor.
“Đúng, cho Scor ăn đến khi phun!”
“Scor sẽ không phun! Scor nuốt trôi kem trên toàn thế giới!” Scor xoay xoay người cười khanh khách.
“Khi nào về chúng ta còn phải đổi phòng Scor thành màu lam … Không đúng… Những gì chúng ta vừa mua cũng nên đổi thành màu lam …” Draco dừng lại.
“Không cần sửa lại.” Scor lắc đầu, “Hiện tại đã rất tốt…”
Draco nhìn Scor, anh nghĩ Scor lại muốn tiết kiệm tiền.
Scor lo lắng cường điệu, “Đó là phòng của Draco, Scor thích nó duy trì nguyên dạng…”
Draco suy nghĩ một chút rồi nhún vai, “Được rồi, chúng ta bố trí một căn phòng màu lam, nếu không đèn bàn của em cũng không có chỗ để.”
Scor ngây ngốc nói, “Đèn bàn của Scor không cần phòng …”
“Đó là của em, ngu ngốc, Scor đã thích màu lam thì đương nhiên sẽ có một căn phòng màu lam.” Draco nói đương nhiên, anh tìm lối ra [bọn họ đi ăn kem trước], chấm dứt thảo luận.
Harry ôm Scor chạy nhanh để đuổi kịp.
Trên đường Scor lén lút hỏi lại Harry một lần, “Chúng ta đủ tiền đúng không?”
Harry bật cười, nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với Scor, “Đương nhiên, Scor có mấy căn phòng cũng không có vấn đề gì. Draco rất yêu Scor, Scor làm Draco vui vẻ.”
Scor cười thẹn thùng rồi nhỏ giọng nói, “Draco cũng rất yêu Harry, Draco rất ít khi mua đồ có màu đỏ…”
Harry lập tức nhớ tới Draco vừa mới chọn, kia tất cả đều là chính mình phía trước nói nhan sắc.
Draco yêu mình, đối với mình như đối với Scor…
Nghĩ như vậy, Harry cho rằng dù là kem ngon nhất trên thế giới cũng không ngọt ngào hơn.
“Đi bên này Harry, anh cười ngây ngô cái gì vậy?”
“A, đến đây.”
3 ngày sau khi lấy lại được trang viên, trang viên đã được lau dọn trang trí lại từ trong ra ngoài.
Vì thế trong một buổi sáng ánh nắng tràn ngập, bọn họ chính thức chuyển về trang viên Malfoy.
Thủ tục cuối cùng là khởi động pháp thuật bảo vệ trang viên.
Bộ pháp thuật từng dùng chú ngữ đặc thù dừng lại phá thuật bảo vệ để tịch thu trang viên. Nhưng nó cũng có nghĩa nếu không có phù thủy có huyết thống Malfoy khởi động lại, trang viên này cũng chỉ có thể vĩnh viễn giống một tòa nhà Muggle bình thường, không có cách nào khởi động hoặc dùng pháp thuật bảo vệ. Dù sao, khi trang viên này kiến thiết, họ chưa bao giờ tính toán chuyển giao cho người không phải Malfoy.
Vì thế lúc này Draco,Harry, vợ chồng Malfoy và Scor đều tụ tập ở hầm, trái tim của trang viên.
Nơi này là nơi để tinh thạch cung cấp lương lượng. Tinh thạch chậm rãi tản ra màn sương màu đỏ, là năng lượng pháp thuật huyết thống gia tộc Malfoy tích lũy. Khởi động lại hoặc duy trì đều phải lấy máu của Malfoy, giống như hiến tế. Nghiêm khắc mà nói đây kỳ thật là một chi thuộc nghệ thuật hắc ám. Dù nghe có vẻ rùng rợn nhưng chỉ là cứ mấy năm cung cấp vài giọt máu tươi mà thôi.
Mà khi tiếp xúc đến cái này, Harry cũng mới hiểu biết hơn về việc phù thủy coi trọng kéo dài huyết thống.
Anh quay đầu nhìn Draco, người anh đang nắm tay, lúc này vẻ mặt Draco rất nghiêm túc, không biết suy nghĩ cái gì. Harry nắm thật chặt tay, quan tâm nhìn Draco, Draco quay đầu mỉm cười, lắc đầu nhắn lại mình không sao.
Lucius đứng đầu lấy ra một con dao bạc nhỏ.
Nhưng kỳ dị là Lucius tháo nhẫn trên tay phải xuống, tạm dừng, ông xoay người, đưa con dao và nhẫn cho Draco.
“Cầm lấy.” Lucius mệnh lệnh.
Draco lập tức cầm, anh nghĩ Lucius còn phải làm cái gì đó.
Nhưng Lucius lui lại, khoát tay áo nói, “Con làm đi.”
“… Cái gì?” Draco ngây ngẩn, vẻ mặt không hiểu.
Lucius đi đến bên Narcissa, cầm tay bà,
“Ta và mẹ con quyết định đây là lúc, Draco, từ giờ trở đi, con kế thừa vị trí của ta, là người đứng đầu thứ 19 của gia tộc Malfoy.”
Mặt Draco biến sắc, “Nhưng con không thể… không phải nên là Scor sao?”
Lucius nghiêm mặt, “Có lẽ tương lai Scor sẽ là người đứng đầu, cái này là do con quyết định, nhưng không phải là ta không thể chỉ định con. Con vẫn đều là người thừa kế ta chọn, con cũng xứng đáng, không cần thay đổi.”
“Cha…” Draco nói.
Harry xoa lưng Draco giúp anh bình phục cảm xúc.
“Trách nhiệm của con rất lớn Draco.” Lucius ngẩng cao đầu tiếp tục nói, “ Ta với ông con thật có lỗi khi không cho con những điều tốt nhất nhưng con có thể để lại cái gì thì phải dựa vào chính con cố gắng.”
“Không… Là con có lỗi, con không có cách nào…” Draco nắm chặt nhẫn. Lucius không muốn Draco nói xong, ông chen vào, “Harry, đeo nhẫn cho Draco. Con đã là người gần gũi nhất với Draco, về sau con cũng phải giúp Draco.”
“Dạ.” Harry trịnh trọng gật đầu, anh nhìn thẳng Lucius.
Lucius gật đầu, lại không được tự nhiên ho nhẹ,
“Vậy nhớ rõ mau giúp ta tìm trang viên nho, ta đã về hưu.”
Draco bật cười.
Một chút đau đớn trên đầu ngón tay, hốc mắt nóng nóng, tâm tình sôi trào, Draco biết mình sẽ vĩnh viễn không quên giây phút này.