Như thể tâm linh tương thông, Gilette cảm nhận được sự kì lạ của Tom, cô chợt cảm thấy lo lắng không yên. Có chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Nhìn Minh Vân đang vui vẻ bên cạnh, Gilette cũng không dám bỏ đi, đành phải cười trừ đáp lời cô bé, ánh mắt vẫn lo âu hướng về phía phòng mình...
Lòng Gilette cứ bồn chồn, khó chịu, dự cảm không lành trong lòng cô ngày càng phóng đại, đặc biệt là khi cô nhìn thấy Trác Vân, cô bé so với lúc nãy lại càng thêm cổ quái, toàn thân phát ra khí tức âm u vô cùng.
- Cô chú đi về cẩn thận ạ. Minh Vân, gặp lại cậu ở trường nhé! - Nghĩ nghĩ một hồi, Gilette ghé vào tai cô bé nói thêm, - Cẩn thận bên cạnh cậu.
Minh Vân vẻ mặt mờ mịt nhìn Gilette, cô bé trực hỏi thì đã thấy bạn mình lùi lại phía sau vẻ mặt cười tươi vẫy chào. Những lời ấy của cậu rốt cuộc có ý nghĩa gì vậy...?
Vừa tiễn gia đình Minh Vân trở về, Gilette vội vàng chào ba mẹ rồi chạy lên phòng tìm Tom.
[Có chuyện gì vậy, Tom?]
[Anh cũng không biết nữa, lúc nãy anh chợt cảm nhận được một mảnh linh hồn khác. Hình như chính là chiếc vương miện của Ravenclaw. Nhưng mà anh cũng không chắc lắm.]
Gilette mờ mịt hỏi lại:
[Ý anh là sao?]
[Khí tức đó xuất hiện có vài giây thôi, anh chưa kịp định thần nó đã biến mất rồi.]
[Thật sự là như vậy? Thế thì kì quái quá!]
Chẳng lẽ thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hay chuyện này có liên quan đến con bé kì lạ kia?
Gilette vội nói với Tom về em gái Minh Vân, cô bé đem đến cho cô cảm giác không thể nào giải thích nổi. Tom trầm ngâm hồi lầu mới đáp lời cô.
[Em nên chú ý con bé đó xem sao. Anh không tin vào sự trùng hợp, chắc chắn khi nãy đã có chuyện gì đó.]
Gilette gật đầu, nghĩ đến chiếc vương miện đáng lẽ ra phải ở trong phòng Cần Thiết, trong lòng cô lại cảm thấy lo lắng, cô ghét cái cảm giác mơ hồ này, mọi thứ dường như đang lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó, vuột khỏi tầm kiểm soát của cô.
——— ————————
Giáng Sinh đương nhiên không thể không đi thăm nhà một vài người bạn, Sirius ngay khi sắp xếp ổn thoả cho tên nhóc Harry nhà mình đã lập tức gửi thư mời đến dinh thự Gray. Micheal nhận được cú của bạn, miệng cười tươi rói, lập tức hô hào cả nhà chuẩn bị.
Gilette trợn mắt nhìn lão ba nhà mình như vừa được tiêm máu gà, hứng thú bừng bừng chạy khắp nơi để chuẩn bị quà cho chú Sirius và Harry.
- Em yêu à, anh nên tặng Harry món quà gì thì được nhỉ? Anh không hiểu thằng bé lắm. - Rồi không đợi vợ trả lời, Micheal như nhớ ra con gái nhà mình là bạn thân của Harry, hướng về phía Gilette lớn tiếng hỏi, - À phải rồi, con là bạn thân thằng bé mà, Harry có giống ba nó không con? Nó có thích Quiddith không vậy?
Gilette cười cười đáp lời:
- À dạ vâng, nó giống ba nó y chang về sở thích và tài năng Quiddith đó ạ.
- Được, ba hiểu rồi, vậy chúng ta có nên đi Hẻm Xéo mua chút đồ trước khi đến đó không nhỉ?
Nhìn chồng chạy qua chạy lại muốn loạn thần kinh, Miranda bất lực nhắc nhở:
- Anh yêu à, em nhớ trong thư phòng nhà mình cũng có không ít sách về Quiddith đâu.
Micheal "A" lên một tiếng:
- Phải rồi!
Gilette cười nhún vai nhìn mẹ khi thấy Micheal bước nhanh về phía thư phòng. Cô có thể đoán ra viễn cảnh ba cô ôm một chồng lớn sách Quiddith dành cho Harry bước ra từ thư phòng. Gilette dễ dàng hiểu được vì sao ba cô lại sốt sắng đến như vậy. Cô biết đó là vì ba cô đã thấy được sự cay nghiệt của gia đình Dursley, ba cô làm sao có thể không hình dung ra nhưng ngày tháng khổ sở của Harry khi còn ở đó. Càng hiểu bao nhiêu, Micheal càng đau lòng bấy nhiêu. Chính vì thế ba cô càng muốn bù đắp cho Harry, đứa con của thằng bạn thân xấu số mà ông đã không cứu được. Giúp đỡ Harry cũng giống như giúp đỡ chính ông, giúp ông thoát ra khỏi cảm giác tội lỗi, và bóng ma của bi kịch năm ấy. Micheal vẫn luôn đổ lỗi cho bản thân, vẫn luôn không thể quên được cái cảm giác khi ôm thi thể lạnh lẽo, cứng đờ của James và Lily. Micheal muốn thay bạn mình đối xử tốt với Harry.
Mẹ cô cũng đồng suy nghĩ với ba cô, trong lúc Micheal đang tất bật trong thư phòng thì Miranda quyết định vào bếp tự tay làm bánh ngọt và vài món điểm tâm. Gilette nhìn ba mẹ bận rộn, bản thân cô cũng không thể chỉ đứng đó quan sát. Cô nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ta nổi nên tặng thằng bạn mình món quà gì. Cuối cùng Gilette nhấc điện thoại gọi cho Minh Vân. Hôm trước, hai cô bé đã kịp trao đổi số để tiện liên lạc. Có mẹ là tiến sĩ sao Minh Vân có thể không có điện thoại, còn Gilette, một người đã sống một đời tại một nền khoa học tân tiến và hiện đại, cô bày tỏ bản thân không thể nào thiếu thứ đồ chơi ấy.
Gilette trò chuyện với Minh Vân rất lâu, sử dụng những kiến thức tâm lý học cô từng được học qua ở kiếp trước, viết tất cả những thông tin về Minh Vân vào một quyển sổ. Sau khi cúp máy, cô lại tiện tay viết thêm một quyển về Harry dựa vào những gì cô đã biết từ kiếp trước và dựa vào cảm nhận của cô khi làm bạn với cậu. Viết xong, Gilette nhìn hai cuốn sổ mỉm cười đắc thắng. Cô cũng coi như là giúp bạn đi, sự mờ ám của hai đứa nó, có nhắm mắt cô cũng nhìn ra, món quà này, đánh trúng trọng tâm quá rồi còn gì.
Gilette xuống nhà thấy ba mẹ cô cũng đã xong việc, đóng gói quà cáp, đồ đạc thành túi lớn túi nhỏ chất đầy trước lò sưởi. Thấy Gilette xuống, ba cô thắt nút gói quà cuối cùng, mỉm cười hỏi:
- Xong chưa, con gái? Con làm gì ở trên đó vậy?
- Một món quà đặc biệt ạ! - Gilette mỉm cười đầy thần bí.
Micheal nghe vậy nhún vai nhìn vợ cười.
- Thôi, đầy đủ cả rồi, chúng ta xuất phát thôi.
Số 13, Quảng Trường Grimmauld.
Sirius Black đang vắt chân thảnh thơi đọc báo trên sô pha trước lò sưởi, bên cạnh là Harry, đang đọc ké, chốc chốc lại tò mò hỏi về đủ thứ kì quái mà cậu nhóc liếc thấy trên báo.
Thời gian qua, cuộc sống mới với chú Sirius giúp Harry lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác của một gia đình đúng nghĩa. Mỗi buổi sáng thức dậy trên cái giường êm ái, trong căn phòng mới và của riêng cậu ở nhà chú Sirius, Harry đều cảm thấy mình như đang nằm mơ. Một cậu nhóc mồ côi sống ở dưới gầm cầu thang gần như toàn bộ tuổi thơ của mình lại có thể có một ngày có được có một cuộc sống hạnh phúc như thế này.
Chú Sirius đem đến cho Harry cảm giác bình yên và ấm áp mà cậu chưa từng cảm nhận được trước đây. Chú sẵn sàng giải đáp cho cậu mọi thắc mắc, ngay cả nhưng câu hỏi ngớ ngẩn nhất, sẵn sàng đến bên giường mỗi tối, hôn lên trán cậu và chúc cậu ngủ ngon, cùng cậu trò chuyện, và ăn những bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Harry cảm thấy cậu chẳng còn cần gì hơn thế nữa, cậu cảm thấy mình may mắn vô cùng, mọi khổ sở của quá khứ phải chăng đều là thử thách, để rồi cuộc sống hiện tại là món quà trân quý mà thượng đế ban cho cậu?
Chú Sirius thấy Harry chợt im lặng liền dừng đọc báo, quay sang cậu nhóc đang nhìn mình chằm chằm:
- Sao vậy con trai? Mặt chú dính gì sao?
Harry ngơ ngác lắc đầu:
- Không ạ, chỉ là con vẫn cảm thấy mọi thứ quá không chân thật. Mỗi sáng tỉnh dậy con đều sợ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Mắt chú Sirius tràn đầy thương tiếc, chú ôm Harry vào lòng, vỗ về cậu nhóc.
- Con thấy thật hơn chưa? Chú là thật, cuộc sống này cũng là thật, con đừng suy nghĩ nhiều nữa. Bây giờ con đã có chú rồi
Harry nhẹ nhàng gật đầu, vòng tay ôm lại chú Sirius. Đúng lúc ấy, lò sưởi bùng lên, Micheal bước ra, nhìn thấy hai chú cháu ôm nhau, gãi gãi đầu:
- Tớ đến không đúng lúc quá hả?
Harry buông Sirius ra, mắt sáng rực nhìn Micheal.
- Chú Mike!
Sirius bật cười, đứng dậy ôm lấy bạn.
- Đến rồi đấy à? Chẳng bao giờ là không đúng lúc cả, người anh em. Vợ con cậu đâu?
- Ngay sau tớ thôi.
Micheal vừa dứt lời, lò sưởi đã bùng lên thêm hai lần nữa, Miranda và Gilette lần lượt bước ra.
- Chú Sirius, chào chú. Còn có cậu nữa, Harry. - Gilette tiến lên cho Harry một cái ôm. - Dạo này thế nào?
- Tuyệt lắm! - Cậu nhóc đáp rồi quay sang chào Miranda. - Cháu chào cô ạ!
Miranda mỉm cười xoa đầu cậu nhóc:
- Ngoan lắm!
Chú Sirius thấy vậy ở một bên nhăn nhó:
- Eo, tớ có nhìn thêm chục lần nữa cũng không quen nổi với cái biểu cảm dịu dàng của cậu. Như phim kinh dị vậy!
Miranda lườm Sirius một cái sắc lẻm:
- Vậy nên tớ không nên dịu dàng với cậu đúng không? Mà nên đánh cậu một trận mới phải đúng không? Hả, tên máu M này?
Gilette và Harry rất không phúc hậu phì cười. Cô không ngờ mẹ cô còn có một mặt bạo lực như thế đấy.
- À thôi, cậu cứ làm nữ thần dịu dàng của cậu đi. Tớ không nói nữa, không nói nữa là được chứ gì.
Micheal liếc Sirius đầy khinh bỉ:
- Tưởng cậu thế nào. Hoá ra cuối cũng cũng vẫn là khuất phục trước uy phong của cô ấy. Này, Chân Nhồi Bông, quà Giáng Sinh.
Micheal vừa nói vừa ném một cái bọc về phía Sirius.
- Tớ cũng có quà á? 10 năm rồi chẳng có ai tặng quà Giáng Sinh cho tớ. Mấy tên Giám Ngục còn chẳng biết Giáng Sinh là cái gì, thật là một lũ nhàm chán.
Micheal nhún vai, cong môi dựa vào tường nhìn Sirius hứng thú xé toạc bọc quà, trong đó... là một cuộn dây xích cùng với một chiếc vòng đeo cổ cho chó rất xinh với cái chuông khắc chữ Chân Nhồi Bông.
Xích chó...
Thế mà lại là xích chó...
- Micheal!!! Cậu muốn chết đấy à? Có tin tớ đập cho cậu một trận không hả? Cậu tặng tớ cái khỉ gì thế này? Tớ là trò đùa của cậu đấy à? - Chú Sirius bực bội gầm lên.
Micheal ở một bên ôm bụng cười đến không thở nổi.
- Haha... ha... hợp... hợp với cậu lắm đấy,... haha...
Miranda và hai đứa trẻ đứng một bên cũng không nhịn được cười. Trước khi Sirius kịp đấm một đấm ngay giữa sống mũi Micheal, anh đã đứng thẳng dậy và đưa ra một cái bọc khác.
- Đây, tớ đùa thôi. Quà của cậu đây.
Sirius nhìn Micheal đầy đe doạ sau đó mới bọc gói quà mới nhận được, là một album ảnh thời trẻ của Sirius và các bạn, còn có một vài ảnh Harry hồi nhỏ nữa, trong bọc có cả vài cuốn sách mà chú vẫn rất thích và một chiếc khăn len do Miranda tự tay đan.
- Xem như cậu còn có tâm, - Sirius liếc bạn, rồi khoác vai Micheal ghì một cái thật mạnh, - Người anh em.
Micheal cười cười:
- Đương nhiên rồi.
- Chú Sirius, còn có đây là quà của con. - Gilette cũng tiến lên đưa một hộp quà vuông vức được gói rất cẩn thận.
- Con khéo tay hơn ba con nhiều đấy. - Sirius nhân tiện đá đểu Micheal.
Chú Sirius bóc quà, món quà Gilette tặng chú là một cuốn sách, "Tất tần tật về Phòng Chống Nghệ thuật Hắc ám cho bạn và tôi"
- Cháu nghĩ là chú sẽ cần đến nó. - Gilette mỉm cười.
Sirius kì quái hỏi lại:
- Hửm? Sao cháu lại nghĩ vậy?
Gilette nhún vai không đáp, cô quay sang Hary đưa cho cậu nhóc cuốn sổ mà cô đã chuẩn bị sẵn.
- Tớ làm hết sức mình rồi đấy. Cậu phải tự cố gắng nhé, đừng làm phụ lòng tớ.
Harry không hiểu lắm, tò mò mở cuốn sổ ra lướt một lượt, sau đó mặt cậu lấy tốc độ mắt thường thấy được mà dần đỏ lên như gấc.
- Cậu... - Harry ngại đến không thốt nên lời.
- Tớ gì mà tớ, cậu với cậu ấy đẹp đôi lắm đấy.
Chú Sirius nhìn phản ứng của Harry không nén nổi tò mò ló đầu vào định nhìn trộm cuốn số, nhưng Harry đã vội gập nó lại, giấu biến.
Micheal liếc con gái:
- Rốt cuộc thì con đã tặng Harry cái gì vậy hả?
- Con không nói đâu~
Miranda bất đắc dĩ lắc đầu rồi đem nốt mấy bọc sách to tướng do Micheal chuẩn bị tặng cho Harry khiến cậu nhóc vui đến nhảy cẫng lên.
- Con cảm ơn cô chú.
- Không cần khách sao. - Micheal mỉm cười. - Này, Sirius, bọn này đến kịp giờ ăn tối chứ hả?
- Đương nhiên rồi, chắc Kretcher cũng sắp xong rồi. Nhà cậu đem đồ lên lầu đi, ở lại đây mấy hôm. À xong rồi xuống phòng ăn nhé. Nhà tớ chắc cậu chẳng lạ gì.
- Không thành vấn đề.
- Chú Sirius, - Gilette giơ tay nhắc nhở. - Con còn ở lại chờ chú dạy con Animarus đấy, chú đã hứa rồi.
Sirius nhìn Gilette rồi nhìn Micheal:
- Ba mẹ con có đồng ý chưa?
- Không sao đâu, cậu cứ dạy nó đi, coi thêm một con át chủ bài để phòng vệ. - Micheal xoa đầu Gilette.
Sirius nhún vai:
- Nếu cậu không có ý kiến thì tớ cũng ok thôi. Được chú sẽ dạy con, nhưng chú nói trước là không dễ đâu đấy.
- Chú, con không sợ.