Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 218: Chiếm đảo Shapuri



Tình hình ở Cachar ngày càng nóng lên. Ở nơi khác, trong rừng Rakhine Yoma, đoàn quân do Ngọc Cẩm Nhàn, Thiên Vũ cùng Nguyễn Quân đang ngồi nghỉ, sau những ngày đêm di chuyển liên tục. Trong một căn lều dựng vội, Ngọc Cẩm Nhàn lên tiếng:

“ Ta vừa liên lạc với tướng quân Vũ Tam, ngày kia khi chúng ta đến bờ biển. Phát tín hiệu thì Trần Lê Dân Triết sẽ mang theo thuyền ra đón.” Ngưng giọng, tiếp:

“ Nhưng trước đó, ta nghĩ có chút vấn đề cần giải quyết rạch ròi.”

Thiên Vũ nghe xong, quét nhìn những người bên ngoài, trầm giọng:

“ Ngươi muốn giết vợi, chỉ để lại người của ta.”

Ngọc Cẩm Nhàn gật đầu.

Nguyễn Quân lắc đầu:

“ Làm vậy có tàn ác quá không. Dù sao những người này do đích thân Tráng A Tủa tướng quân thu phục, trong khi di chuyển cũng thể hiện vô cùng tốt. Làm vậy, lạnh rét lương tâm. Sau này còn ai dám theo chúng ta.”

Ngọc Cẩm Nhàn sắc mặt lạnh băng:

“ Chỉ cần làm gọn. Trời biết, ta biết. Sợ cái gì.”

Nguyễn Quân im lặng. Thiên Vũ quay đầu nhìn ra, thấy hình bóng vài người, khi mới gia nhập dưới trướng Sagaing từng hướng dẫn, chiến đấu bên nhau, khẽ chạnh lòng nói:

“ Giết thì giết nhưng cũng phải sau khi bọn chúng vận chuyển đồ lên thuyền. Khi đó cùng bàn bạc với Trần Lê Dân Triết, xem tướng quân có phân phó gì không.”

Hai người Nguyễn Tuân nghe vậy, gật đầu.

.......

Thiên Vũ đi ra ngoài thấy sắc trời không sớm, nói:

“Ngày kia chúng ta ra tới bờ biển, sẽ có người đón. Khi đó sẽ đỡ vất vả hơn. Quãng đường này, mọi người khổ cực. Chúng ta cùng nhau đi săn, bắt mấy con lợn rừng về mở tiệc.”

“ Rõ.”

Dứt lời, tất cả hò hét lao ra.

Rất nhanh những con lợn được vác về. Tất cả hân hoan ăn uống, ca hát.

Nhìn cảnh tượng, Thiên Vũ lẩm bẩm:

“ Dù phải chết cũng không phải làm ma đói.”

Rồi uống ực chén rượu đầy.

.......

Hai ngày sau, mọi người thay phiên nhau vận chuyển, giữa trưa ngày thứ hai, đã đến bờ biển. Nhìn hơi gió mát lạnh thổi lùa vào, cùng bầu trời xanh ngắt. Ai lấy đều hân hoan, một người lính rụt rè tiến lại:

“ Thưa thượng úy, chúng tôi có thể tắm biển được không.”

Nhìn vẻ mặt chất phác, Thiên Vũ gật đầu:

“ Được. Nhưng bảo mọi người luân phiên. Dù đến đây chưa chắc đã an toàn. Phải cảnh giác.”

“ Vâng.”

Nói xong, quay ra Ngọc Cẩm Nhàn, tiếp:

“ Ngươi bắn pháo hiệu cùng thả chim đưa tin đi.”

“ Được.”

“ Đoành... đoàng..” liên tiếp những trái pháo, bắn thẳng lên trời, nổ vang. Xong xuôi, một con chim câu được thả từ trong lồng. Ba người yên lặng chờ.

.......

Cách đó 5-6 hải lý, hai thuyền đang neo đậu, nghe tiếng pháo nổ, Trần Lê Dân Triết cầm ống nhòm quan sát. Xác định phương hướng, đợi con chim bồ câu đâu trên vai, thả ra chút mồi, nhìn sang thuyền bên thấy Jacky Nguyên đang nằm phơi nắng, đeo kính đen, khe cau mày:

“ Đi thôi. Ngươi mau mặc quần áo chỉnh tề. Đây là hành quân không phải du lịch. Chậm trễ việc, tướng quân biết ngươi chết.”

Jacky Nguyên kéo kính lên, uể oải:

“ Ta biết. Nhưng hành quân cũng cần thư giãn. Như ngươi thì mau già sớm. Oáp.”

Đáp xong, quay lại nhìn mấy tên lính nói:

“ Ta nói đúng chứ.”

Mấy tên nhanh chóng vâng dạ.

Jacky Nguyễn cười ha hả. Bắt đầu gạt cần, xuất phát. Trần Lê Dân Triết lắc đầu, đuổi theo.

.......

Hai thuyền Ngô Quyền 938 cùng Lê Hoàn 981 là mẫu thuyền động cơ hơi nước, nhanh chóng lướt trên sóng. Chẳng mấy chốc đến nơi.

Hai con thuyền vừa hạ, khiến những người Miến khuất phục trong quân ta kinh hãi, choáng ngợp. Nhất là khi cầu thang hạ. Đoàn người bước xuống, ai nấy đều mang bên mình súng. Nhìn đằng đằng sát khí, cảm tưởng như bất khả chiến bại.

Trần Lê Dân Triết cùng Jacky Nguyễn bước xuống, đi đến phía ba người Ngọc Cẩm Nhàn, nói:

“ Đã đủ hết rồi chứ.”

Ngọc Cẩm Nhàn gật đầu. Thấy được xác nhận, Trần Lê Dân Triết nhìn sang đám lính:

“ Mọi người canh gác, đồng thời giám sát, kiểm tra số hàng được mang lên.”

“ Rõ.”

Xong quay lại, ba ngươi, tiếp:

“ Trong lúc chờ đợi. Ta cùng các ngươi ra đây bàn bạc chút.”

........

Năm người nhanh chóng tìm một chỗ cách không quá xa, có một tảng lớn, xác nhận xung quanh an toàn. Trần Lê Dân Triết nói:

“ Mọi thứ ổn thỏa chứ. Mọi việc ở Manipur cùng Cachar diễn ra có đúng kế hoạch..”

Ngọc Cẩm Nhàn đáp

“ Khi chúng ta rời đi thì đã phá được Manipur. Đang đánh sang Cachar. Chắc cũng nhanh nắm được. Sợ là sợ có dụ được quân EIS chui ra khỏi Cacutta không hay thôi?”

Trần Lê Dân Triết gật đầu:

“ Tốt. Việc sau, không cần lo. Tướng quân có sắp xếp. “ xong nhìn Thiên Vũ, tiếp:

“ Ta xem sắc mặt ngươi không tốt. Có gì cần nói ư.”

Thiên Vũ thở dài, kể về việc hôm kia bàn bạc. Nghe xong, Jacky Nguyên cười lớn:

“ Các ngươi cứ lo thừa. Ta còn đang sợ không có quân đây.” Dứt lời lôi ra trong người một mảnh bản đồ. Chỉ về vùng nằm góc trái, nói:

“ Đây là khu vực chúng ta đang đứng. Nơi này nằm gần vịnh Bengal có vị trí chiến lược quan trọng, cũng nằm trong kế hoạch sắp tới. Đang do người Rakhine nắm giữ. Theo tìm hiểu, bọn chúng có sự xung đột sâu sắc với người Miến, nên người nơi đây vô cùng dũng mãnh. Tướng quân muốn thu phục vùng này, thành lập đội quân Rakhine để quấy phá, chuẩn bị cho sau này. Trong ba người các ngươi nhận nhiệm vụ này.”

Thiên Vũ nói:

“ Để tôi cho. Dù sao những người Miến đó, tôi quen thuộc. Có khoảng thời gian ở chung, dễ hơn mọi người.”

Jacky Nguyên gật đầu:

“ Vậy được. Chúng ta trở về trước cùng tướng quân bắt đảo Shapuri, diệt lũ người Anh. Xong ra hội quân cùng công tử đánh Yangon. Hi vọng sau hai tuần, ngươi có thể làm chủ.”

“ Được.” Thiên Vũ đáp.

........

Nhanh chóng mọi người rời đi. Đoàn người Trần Lê Dân Triết về tới cửa sông Naf, nhanh cháo báo cáo mọi việc cho Vũ Tam. Nghe xong, Vũ Tam gật đầu, quay sang Rajput Tai nói:

“ Ngươi sẽ đi theo Ngọc Cẩm Nhàn qua trước Thaton gặp công tử. Ta đã báo trước, ngươi sẽ khen thưởng và điều động ngươi sau. Đây cũng là cơ hội, cố gắng thể hiện tốt.”

Rajput cung kính:

“ Cảm ơn tướng quân.”

Nói xong vội lui.

.........

Chỉ còn Trần Lê Dân Triết cùng Jacky Nguyễn, Vũ Tam tiếp:

“ Như ta bàn bạc hôm trước, Jacky Nguyên hướng Nam, Triết đánh hướng Đông. Tập hợp tại khu doanh trại tập trung của chúng.”

“ Rõ.” Hai người vội đáp.

Vũ Tam gật đầu:

“ Vậy về nghỉ ngơi, sắp xếp. Rạng sáng ngày mai xuất phát, bắt gọn Shapuri.”

“ Rõ.”

..........

Sáng sớm, những doanh trại nằm khuất sau những hàng cây, quân EIS đang yên giấc:

“ Đoàng... đoàng...” pháo từ hai tầu Ngô Quyền 938 và Lê Hoàn 981 phát ra. Đốt trụi bết cảng. Những xích sắt quăng ra, quân ta nhanh chóng leo sang. Cầm súng, kiếm, chém chết những thủy thủ ngủ mơ, làm chủ tầu. Phía dưới, với hỏa lực vượt trội cùng yểm trợ của bom, quân Anh phần lớn bị giết. Đảo Shapuri chính thức đổi chủ.

.........

Jacky Nguyên lôi một tên nói:

“ Tất cả hầu như chết. Thuộc hạ bắt được hắn khi đang trốn chạy.”

Vũ Tam không khách khí, đạp thẳng bộ hạ, nói:

“ Tướng quân của các ngươi đâu, nơi này còn khu vực nào nữa,”

Tên kia sắc mặt quặn đau, ánh mắt sắc như dao, lườm lại, Vũ Tam nhìn Trần Lê Dân Triết:

“ Việc này ngươi quen thuộc. Mau xử lý.”

“ Vâng.”

......

Rất nhanh, một tiếng la hét, Trần Lê Dân Triết lôi tên kia ra, 5 đầu ngón tay đã nát, nói:

“ Thưa tướng quân, hắn nói hắn là Rice, đô đốc ở đây, cũng là kẻ đứng đầu. Ngoài trên mặt, còn một căn cứ ngầm trong núi nữa.”

Vũ Tam gật đầu:

“ Lôi hắn đi, bắt hắn chỉ đường.”

“ Vâng.”

.......

Nhanh chóng, Rice bị bịt miệng, một tên lính cõng trên vai, run run chỉ đường, mọi người đi theo. Khi đi tới vách núi, Vũ Tam định cho người bò xuống áp sát thì Rice trên vai đã bỏ được bịt miệng nén cơn đau, dùng hết sức hét:

“ Có địch. Tấn công và bỏ chạy.”

Mọi người biến sắc, nhanh chóng trốn tránh. Một loạt súng dội vào, Vũ Tam ôm mình nằm đè xuống, tiếng nổ vang. Từ xa, Trần Lê Dân Triết đang tuần tra vội tiến lại, thấy Vũ Tam bị thương, lửa xém cháy da. Rice cùng người hai người lính bị cháy chết. Tiếp theo là Jacky Nguyên, bàn tay nát vụn. Vài người khác bị thương không quá nghiêm trọng, Vũ Tam sắc mặt âm trầm, nhìn Trần Lê Dân Triết vừa tới, nói

“ Đưa người bị thương về chữa trị. Cùng ta công phá nơi đây.”

Trần Lê Dân Triết tuy còn sợ vết thương Vũ Tam nghiêm trọng, nhưng thấy sắc mặt không dám nhiều lời, phân phó vài câu. Đợi những người bị thương rời đi, quát lên:

“ Giết.”

Nghe tiếng động, phía dưới bắn lên, quân ta nhanh chóng tản ra, bò sát, liên tục đạn được ném ra:

“ Đoàng.... đoàng.”

Với ưu thế địa hình, vũ khí, quân ta nhạn chóng chiếm giữ, giết toàn bộ.

Vũ Tam đi vào căn phòng, nhìn những tên nhà khoa học đang run cầm cập, lại thấy vật thí nghiệm là người, đang rên lên từng cơn vì bị tiêm thuốc thử nghiệm. Thở hắt:

“ Độc ác thay. Thể nào lựa chọn đóng quân nơi đây.”

Xong nghiêm giọng:

“ Giết hết cho ta.”

Tiếng la hét, van xin.

Đợi tất cả rời đi. Vũ Tam thả một quả bom, cho nổ tung, lẩm bẩm:

“ Địa ngục lên chấm dứt. Hi vọng tất cả siêu sinh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv