Thong Duang trên ngai vàng bao quát toàn bộ, đợi khi bóng Trịnh Qua đã khuất. Trên mặt cũng thu lại dáng cười, ánh mắt sắc như dao lướt nhìn. Mấy quan viên hiểu ý, khẽ khom người rời đi. Thong - In cũng vậy. Nhưng vừa chuẩn bị rời, hắn trầm giọng:
“ khanh ở lại ta muốn nói chút chuyện.”
Thong - In cúi đầu, đi lại:
“ Đức vua, người muốn sai khiến thuộc hạ chuyện gì ạ.”
Hắn đẩy nốt bột trắng lại, nói:
“ Chuyện này làm ta nghĩ đến bệnh của chứng bệnh của Sin (tên gọi thân mật của Taksin trước khi đăng quang). Có thể có cơ hội từ kẻ này tìm được thuốc giải. Ngươi cho người bám sát, tránh để mất dấu.”
“ Vâng. Đức vua yên tâm. “ Thong - In vội đáp.
Hắn nhìn xa xăm, thì thào:
“ Không biết huynh nơi đâu, hy vọng còn sống. Ta nói tha thứ, huynh còn không tin ư?”
Rồi nhìn Thong - In:
“ Đã có tin tức của Sin chưa? Ngươi đã cho người dò tìm về phía Bắc?”
Thong - In lắc đầu:
“ Thưa Đức vua, chưa có ạ. Phía Bắc đang bất ổn. Thần đang bảo Kawila tìm tiếp. Chỉ còn chùa Phrathat Doi Suthep, hy vọng là có.”
“ Ừm. Mong là vậy đi.” Hắn thở dài.
..........
Trinh Qua về phòng trọ, không lâu nghe thấy xung quanh vang lên tiếng lạch cạch, kéo rèm cửa, đảo mắt, nhanh chóng nhận ra bất thường. Nhiều căn phòng vốn trống không nhiều ngày, liên tục bị người thuê lại. Nhanh chóng lấp đầy.
.........
Chiều trời bất ngờ đổ cơn mưa rào. Nhân tiếng sấm inh ang ngoài cửa, Trịnh Qua nhanh chóng lướt vòng, tóm lấy một vài tên khả nghi mang về.
..........
Thay bộ đồ ướt nhẹp, vặn chốt, một căn phòng cách âm lộ ra. Tống ba tên đó vào. Trịnh Qua ngồi xuống nhâm nhi chén trà. Xa quê, được thưởng thức mùi hương quen thuộc, lòng cũng đỡ xốn xang hơn.
Không lâu, một tiếng gõ cửa vang lên, hắn bước ra. Đã thấy trước cửa, ba tên đứng nghiêm, kẻ cầm đầu mở miệng:
“ Vừa chúng tôi nhận được tin, có người mất tích. Đang điều tra. Mong khách quan phối hợp.”
Trịnh Qua gật đầu:
“ Tốt. Mời các vị quan nhân vào.”
Hai người đi vào, nhanh chóng chia nhau ra tìm kiếm khắp nơi, nhưng không phát hiện. Đồng thời không có bằng chứng, nên không dám dò xét lâu. Lúc sau mang theo vẻ mặt thất vọng nói:
“ Xin lỗi đã làm phiền.”
Trịnh Qua khẽ cười:
“ Không sao. Mong các vị quan nhân nhanh chóng tìm thấy họ. Tránh đêm dài lắm mộng.”
“ Được. Cảm ơn khách quan.”
.........
Trịnh Qua thấy bóng người khuất, dò xét xung quanh, không thấy khả nghi, đóng cửa lại, gõ nhẹ.
Bên trong mật thất có người đi lại, đưa lên bản khai cung nói:
“ Mời công tử xem. Thong Duang đã nghi ngờ ngay khi chúng ta đến.”
Trịnh Qua gật đầu:
“ Ta tiên lượng trước, người tìm cách xử lý mấy cái xác đó đi.”
“ Vâng.”
.......
Hai tên lính tời đi, nhanh chóng về tới căn phòng nhỏ đối diện quán, nhìn thấy Thong - In vội kể lại toàn bộ sự việc. Nghe xong, Thong - In khẽ nhếch mép:
“ Thật nhanh. Càng vậy, ta càng muốn lột trần xem ngươi là ai.” Rồi quay ra hai tên lính nói:
“ Cho người của ta giả danh tầng lớp nhị đại, tìm cách xô xát với hắn. Chỉ cần kẻ đó phản kháng lại. Các ngươi nhanh chóng xông vào bắt. Ta không tin, lần này không tóm được hắn.”
“ Vâng.” Hai tên lính nhanh chóng rời đi.
........
Trong cặn phòng, Trịnh Qua lột mặt nạ, lớp hóa trang, hiện lên một thân hình. Đó là Nguyễn Toản. Lúc sau Nguyễn Chiến xử lý xác về, lôi trong căn phòng tên Trịnh Qua thật bị đánh bầm dập, e sợ. Nguyễn Toản nói:
“ Ta sẽ không làm khó ngươi. Chỉ cần giữ vững năm năm, ta sẽ tha mạng. Mọi việc buôn bán thuốc phiện sau này đều phải báo Nguyễn Chiến. Hắn sẽ ở lại, giám sát đồng thời bảo vệ an toàn cho ngươi.”
Trịnh Qua thân hình béo mập, nước mắt rưng rưng:
“ Vâng. Đội ơn công tử, tiểu nhân sẽ cố gắng.”
Nguyễn Chiến thấy xong, một chiêu lại đánh ngất Trịnh Qua, quẳng lên giường.
Nguyễn Toản nhìn Nguyễn Chiến, nói:
“ Sau này một mặt bảo vệ hắn. Duy trì tầm nhìn của Thong - Duang. Đồng thời phát triển tình báo nơi đây. Ta muốn toàn bộ thông tin nhanh nhất, đầy đủ nhất. Món nợ Rạch Gầm- Xoài Mút. Ta sẽ bắt bọn chúng trả đủ.”
Rồi quẳng sang một tấm lệnh bài nói:
“ Tên Thong Duang không phải kẻ tầm thường. Trường hợp nguy hiểm thì vứt bỏ tất cả, cầm nó đến gặp Chất Tri, hắn sẽ bảo vệ tính mạng cho ngươi. Mọi thứ có thể tạo lại, trừ mạng sống.” Xong tiến đến vỗ Nguyễn Chiến:
“ Ta rất trông đợi vào ngươi.”
Nguyễn Chiến cúi đầu:
“ Cảm tạ công tử. Thuộc hạ chắc chắn sẽ hoàn thành.”
Nguyễn Toản gật đầu, nhanh chóng biến mất.
.......
Nguyễn Chiến thấy vậy, thở hắt. Chuẩn bị đối phó tiếp theo.
......
Quả nhiên, buổi chiều lại có người sinh sự, Nguyễn Chiến chẳng cần đôi co. Đánh ngất tên béo mập. Đúng lúc này, một đám lính xông ra, nhìn người bị ngã, quát:
“ Ngươi dám trọng thương người. Bay đâu bắt hắn lại cho ta.”
Nguyễn Chiến lắc đầu, gầm khẽ, mọi người bị trấn định, chậm rãi nói, giọng phóng lớn, khiến dân chúng đi qua cũng háo hức ngóng trông:
“ Các ngươi không thể bắt ta. Hắn chỉ bị ngất.... theo điều.....” vừa nói vừa lôi luật Thong Duang mới ban hành
Những kẻ kia cứng họng, còn dân chúng hân hoan. Trước cảnh tượng đó, tên cầm đầu cười trừ:
“ Thật xin lỗi. Có hiểu lầm. Bà con mau lui.”
Xong ôm lấy tên mập rời đi
.........
Thong - In chứng kiến tất cả, đợi đám lính đi ra, căn dặn:
“ Không cần gây chuyện nữa. Các ngươi cử người luôn phiên theo sát. Kim trong bọc có ngày lòi ra. Ta không tin ngươi có thể ẩm xấu lâu được.”
Xong rời đi
Năm tên ngơ ngắc nhìn nhau. Nhanh chóng tách ra, giám sát xung quanh.
........
Ngày hôm sau, Trịnh Qua tỉnh, bắt đầu đi chào hàng, mua bán. Tuy nhận ra có người giám sát, Nguyễn Chiến lắc đầu. Miễn chúng không ảnh hưởng là được.
Trịnh Qua dần hoàn hảo thay thế dưới mí mắt tất cả.
..........
Núi Roi Mae Salong, Taksin đã đến nhưng đứng từ xa, dùng ống nhòm nhìn lại. Quan sát từng người nhóm người.
Một nghìn quân vừa huấn luyện cơ bản, cũng được Taksin sắp xếp duy trì. Nhất thời, khung cảnh không hỗn loạn. Có chút trấn áp nhất đinh.
Nhóm đầu đến gồm Konsatiphi, Sonthirat.... là những người thân cận năm xưa. Dù lờ mờ đoán được nhau, nhưng trong hoàn cảnh này, tất cả đều không dám quá thân cận.
Nhóm thứ hai cũng là cuối cùng chỉ đến khi từ tối hôm trước, mang vô cùng ít người. Họ đến nhiều người vẫn còn ngờ vực đây là một cái bẫy của Thong Duang.
........
Tối đó, Nguyễn Toản cũng về đến, nhìn dáng vẻ Taksin trầm tư, nói:
“ Ngươi lo lắng việc gì ư. Bọn chúng đến tận nơi vẫn chưa tin tưởng. Đã không tin thì đừng làm. Đã làm là chắc thắng.” Rồi tiếp:
“ Ngươi yên tâm. Nếu có kẻ gián điệp, nghi ngờ. Ta sẽ cho người trừ khử. Đã đến sẽ không kẻ nào có thể rời đi mà không ủng hộ. Đây cũng là điều ta hứa hẹn cuối cùng với ngươi.”
Taksin thở hắt, lấy lại tinh thần, nhiều âu lo cũng tan biến, một khí chất bàng bạc tỏa ra. Có dáng vẻ của một đức vua năm xưa, cười:
“ Cảm ơn. Cậu đã đến, tôi cùng cậu đi.”
Nguyễn Toản gật đầu, khẽ vỗ tay, một nhóm người trang bị tận răng, sát khí ầm ầm, ai cũng đeo một mặt nạ vàng, thấy Taksin ngạc nhiên, tiếp:
“ Ngươi thành, ta cũng thành. Coi như ta giúp ngươi tạo thế.”
Taksin gật đầu.
.........
Lúc này, trong một căn lầu, Sonthirat đang thưởng chút trái cây, phía dưới một tên hầu quỳ lậy:
“ Thưa chủ nhân. Bọn người kia tuy có vũ khí. Nhưng không tinh nhuệ. Nếu Taksin muốn dùng chúng phục quốc, thuộc hạ nghĩ người cần xem lại. Không phải thuộc hạ lo sợ. Mà không thấy được cơ hội. Chưa làm đã có thể nhìn thấy thất bại. Mong chủ nhật suy xét kỹ, hãy nghĩ tới thiếu gia cùng phu nhân...”
Sonthirat gật đầu, hắn cũng nhìn ra. Tuy có thất vọng, nhưng đức tin quá lớn với Taksin, cũng là người chứng kiến màn quật khởi năm xưa. Hắn vẫn có chút hy vọng, thờ dài:
“ Đợi Taksin đến, chúng ta cùng nghe kế hoạch. Nếu không ổn rút đi cũng không muộn.”
“ Vâng.”
.........
Bên kia, Konsatiphi nghe xong lời tương tự, cười:
“ Nhiều lúc đừng nhìn ngắn mà đánh giá lâu dài. Tuy quân của ngài ót. Nhưng ta đếm qua lần này tới cũng ít nhất 20 vị. Có vài kẻ ta lờ mờ nhận ra. Quân ít, nhưng ngài tập hợp được sẽ là lực lượng đáng kể. Hi vọng là ngài tới không phải một cú lừa.”
......
Khắp nơi khác, mọi người cũng bàn tán.
.........
“ Đùng... đùng.” Sáng hôm sau, vừa bẩy giờ, Taksin ngồi ngựa, dưới sự bảo vệ của đám mặt vàng đi về. Những người vừa còn cảnh giác, thấy thân hình, khí phách đó, vội vã cởi khăn che mặt, quỳ xuống:
“ Tham kiến đức vua.”
“ Tham kiến đức vua.”
.........
Taksin gật đầu, đi về phía nghế lớn, ngồi xuống, quét nhìn một lượt mở miệng:
“ Bình thân.”
Tất cả vội vã đứng lên:
“ Đội ơn bệ hạ.”
Xong xuôi mới quan sát xung quanh. Cũng nhận ra nhiều người quen. Ai nấy đều nở nụ cười.