"Vương, nhà họ Triệu lại phái người liên hệ với nhà họ Bạch ở Đế Đô, bọn họ chắc sốt ruột lắm rồi".
Trần Thiên Hạo thầm gật đầu.
"Tiếp tục giám sát động tĩnh của chúng".
Sau khi cúp máy, sắc mặt Trần Thiên Hạo trầm xuống.
Nhà họ Bạch ở Đế Đô rốt cuộc đóng vai trò gì trong chuyện này.
Tại đại viện nhà họ Triệu.
Một chiếc Hummer dài đỗ trước cổng.
Một ông lão để râu dài bước xuống xe.
Chòm dâu màu trắng dày của lão dài đến ngực, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt sáng rực.
"Sư phụ".
Triệu Thiên Đạo tiến lên, cung kính hành lễ thỉnh an.
Đối phương cười nhạt, nhấc tay nhẹ nhàng đỡ Triệu Thiên Đạo dậy.
"Thiên Đạo, con bảo ta đến rốt cuộc có chuyện gì?"
"Sư phụ, người ngồi thuyền vất vả rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước rồi nói chuyện sau".
"Ừ".
Hai người đi cùng nhau vào đại viện.
Theo sau là một thanh niên trọc đầu mang mặt nạ đen.
Người nay trông giống cái xác biết đi, cứng ngắc nhưng tốc độ nhanh vô cùng.
Đi đến đâu để lại sát khí khiến người ta khiếp sợ đến đấy.
Cùng lúc đó.
Ở trạm xe Nam Thành.
Triệu Vô Quân mặc quân phục ngồi trong phòng chờ.
Không lâu sau, bốn người đàn ông vội vàng xuống tàu.
Người dẫn đầu là một thanh niên vạm vỡ.
Triệu Vô Quân vừa nhìn liền hét lớn.
"Bạch Phi".
Bạch Phi mặt mày u ám, vừa nhìn thấy Triệu Vô Quân liền cười toét miệng.
"Anh rể".
Hai người tiến lên trước, nhiệt tình ôm lấy nhau.
"Cuối cùng mọi người đã đến".
"Trong thư, anh bảo Nam Thành có biến, nên ông nội liền phái em đến đây".
"Mấy vị này là...", Triệu Vô Quân nhìn ba người đứng sau lưng hắn.
"Ba vị này là cao thủ đấm bốc ở Đế Đô, lần này đến là để giúp anh giải quyết vấn đề", Bạch Phi ngẩng đầu, kiêu ngọa nói.
"Nếu được vậy thì tốt quá!"
Triệu Vô Quân gật đầu.
Nói xong liền đưa mọi người vào trong trung tâm Nam Thành.
Một lúc.
Mà có mấy trợ thủ đến giúp đỡ nhà họ Triệu.
Giờ có thể chống lại Trần Thiên Hạo được rồi.
Tại đại viện nhà họ Trần.
Trần Thiên Hạo nghe tin hồi báo của Thanh Long.
Cũng biết, nhà họ Triệu đã mời trợ thủ đến giúp dỡ.
Tuy nhiên sao anh có thể chú ý đến mấy trợ thủ kia được.
Còn tin sư phụ của Triệu Thiên Đạo - Thiên Cơ Lão Nhân đã đến.
Khiến Trần Thiên Hạo bất ngờ.
"Cậu chắc chắn là Thiên Cơ sao?"
Trần Thiên Hạo hiểu rất rõ ông già Thiên Cơ này.
Sống nhàn nhã, nay đây mai đó, ba năm trước trong chiến loạn Đông Hoang, lão từng một mình tiến lên, trợ trận giết địch.
Y thuật cũng rất cao minh.
Từng chữa trị nhiều vết đao nặng trên người anh.
“Khương Thị cũng đến cùng Thiên Cơ, điều này chắc chắn là đúng".
"Chuyện này không dễ xử lý".
Trần Thiên Hạo hơi khó xử.
"Nếu Thiên Cơ biết là vương, lão sẽ không dám lỗ mãng", Thanh Long nói.
"Tôi không sợ lão. Khương Thị kia giống như cái xác biết đi, chỉ sợ hắn không nhận người, làm tổn thương người của chúng ta", Trần Thiên Hạo lo lắng nói.
"Vậy để tôi giết hắn".
Thanh Long nắm chặt nắm đấm.
"Tu vi và y thuật của Thiên Đạo hơn người, không cần thận sẽ bị lão lập mưu. Mà Khương Thị bên cạnh lão không sợ sống chết đau đớn, bị khống chế bởi Thiên Cơ Phi Châm".
"Muốn hủy diệt, chắc sẽ tốn công sức. Hơn nữa Khương Thị này luôn kề bên Thiên Cơ như cái bóng, hắn mà bị tiêu diệt, chắc lão sẽ không chịu nổi".
Thanh Long ngẩng đầu.
"Không sao, nếu như Thiên Cơ lộ mặt, lão cũng không dám đối đầu với chúng ta".
"Nếu như Khương Thị lộ mặt, thì tôi chỉ có thể để Thiên Cơ Lão Nhân kia nằm khóc trên mộ".
"Ha ha, Thiên Cơ luôn giúp chúng ta, cũng được coi là anh em chiến hữu với chúng ta, cậu đừng có quá đáng".
Trần Thiên Hạo cười nhạt.
Bỗng nhiên nghĩ đến.
Có thể lợi dụng Thiên Cơ để đào chút tin tức từ nhà họ Triệu không nhỉ?
Cũng hay đấy.
Tiền Cẩm Lâm chạy từ ngoài vào.
"Sao cô lại theo tôi đến đây".
Vẻ mặt Trần Thiên Hạo có hơi khó chịu.
Sắc mặt Tiền Cẩm Lâm cứng đờ.
Khóe mắt ửng đỏ.
"Nhóc 13 xảy ra chuyện rồi".
"Anh giúp tôi với".
"Nhóc 13?"
Trần Thiên Hạo đột nhiên nhớ ra, Tiền Cẩm Lâm từng kể về một đứa bé mồ côi, bị Tiền Cẩm Lâm thiêu chết mẹ mình.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đứa bé kia tâm tư quá nặng, tôi luôn đi theo thằng bé. Ban nãy tôi đi đến cô nhi viện, một mình cậu đã chạy ra ngoài rồi".
Tiền Cẩm Lâm vô cùng lo lắng.
Vẻ mặt có hơi hoảng loạn.
"Vậy tôi sẽ phái người đi tìm".
Trần Thiên Hạo lập tức nói.
"Tôi đã tìm rồi, nhưng tìm mãi không thấy mới nhờ anh giúp đỡ".
Tiền Cẩm Lâm nói, cô ta sắp khóc đến nơi rồi.
Nhóc 13 là vết thương lòng của cô ta.
Nếu như không vì năm đó cô ta làm vậy, nhóc 13 chắc bây giờ vẫn là một cậu thiếu niên vô lo vô nghĩ.
"Thanh Long, phái người đến cô nhi viện kiểm tra thân phận, sau đó cho người của chúng ta đi tìm".
Sau khi hạ lệnh, Trần Thiên Hạo đưa Tiền Cẩm Lâm ra ngoài.
"Khi cậu bé rời đi, cậu bé có để lại lời gì, hoặc manh mối nào không?".
Chiếc xe lao vút đi, hai người nhìn người đi hai bên người, Trần Thiên Hạo hỏi.
"Không có. Cậu bé không tiếp xúc với ai, chỉ thích chơi mô hình tàu, khi đi, cậu cũng mang hết mô hình đi".
Tiền Cẩm Lâm nghĩ rồi nói.
Mô hình?
"Hay là đến xưởng đóng tàu ở Nam Thành xem sao?"
Trần Thiên Hạo nói.
Xưởng đóng tàu nằm ở phía đông thành phố Nam Thành, cách dự án Vịnh Lam không bao xa, là một xí nghiệp nằm sát biển.
Do nhà họ Triệu và nhà họ Tôn bắt tay xây dựng.
Sau lưng nghe nói do nhà họ Bạch khống chế.
"Cũng được".
Chiếc xe lao thẳng đến xưởng đóng tàu.
Xưởng đóng tàu.
Được xây dựng hai mươi năm trước.
Năm đó nhà họ Bạch đầu tư đầu tiên.
Cũng là khi Triệu Vô Quân trở thành con rể của nhà họ Bạch, nhà họ Bạch ủng hộ Triệu Vô Quân rất nhiều, còn đưa cho ông ta một khoản tiền đầu tư.
Cũng tại thời điểm đó, mảnh đất ở đây được tặng miễn phí.
Phía chính phủ Nam Thành chỉ hy vọng xưởng đóng tàu này có thể nhanh chóng đưa vào sản xuất, đem lại một khoản thuế quan lớn cho Nam Thành.
Sau đó do hạng mục Vịnh Lam xuất hiện mỏ vàng.
Nên xưởng đóng tàu này mãi không được thi công.
Họ muốn liên kết với Vịnh Lam để trở thành một nơi khai thác mỏ vàng.
Đương nhiên hai mươi năm đã trôi qua.
Để giữ lại mảnh đất này, thiết bị của xưởng đóng tàu đều được chuẩn bị đầy đủ.
Hơn nữa con tàu dài hai mươi mét vào hai mươi năm trước đã bước đầu hoàn thành.
Một năm trước khi con tàu được hạ thủy đã chấn động cả bốn thành phố Đông Tây Nam Bắc.
Chỉ là bây giờ vẫn chưa đưa ra kỳ hạn sử dụng.
Dù sao cũng do nhà họ Bạch khống chế.
Triệu Vô Quân tạm thời nhận được thông báo cuộc họp.
Không thể không đến văn phòng chủ tịch thành phố một chuyến.