"Anh đang quan tâm đến tôi sao?"
Tiền Cẩm Lâm đảo tròng mắt, tò mò hỏi.
"Anh..."
"Sao lại trở nên bậy bạ như vậy?"
Trần Thiên Hạo nhíu mày khó chịu nói.
"Tôi đâu có bậy bạ".
Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi.
Nghiêm túc nói.
"Tôi muốn chính thức thông báo với anh".
"Mối thù giữa chúng ta đã được xóa bỏ".
"Hả? Thay đổi nhanh vậy sao?"
Trần Thiên Hạo bất ngờ liếc xéo cô ta.
Ánh sáng mặt trời phủ lên gương mặt tuyệt đẹp của cô ta, khi cô ta từ bỏ mối hận thù, khuôn mặt kia trở nên ấm áp xinh đẹp.
"Anh cứu mạng tôi nhiều lần, tôi cũng không phải người có trái tim sắt đá, đương nhiên sẽ thay đổi".
Giọng điệu Trần Thiên Hạo trở nên dịu dàng.
"Nếu vậy, vậy sau này chúng ta không còn là kẻ thù nữa".
"Cô có thể yên tâm rời khỏi đây rồi".
Trần Thiên Hạo thở dài, như trút bỏ được gánh nặng.
"Bớt được một kẻ địch mạnh, tôi cũng rất vui!"
"Rời khỏi?"
"Tôi đâu nói mình sẽ rời khỏi đây".
Tiền Cẩm Lâm lắc đầu.
"Hả..."
"Cũng đúng, cô lớn lên ở cô nhi viện, cũng nên quay về làm việc mình phải làm".
Trần Thiên Hạo nghĩ một lúc liền nói.
Tiền Cẩm Lâm đúng là một cô gái tốt bụng.
Từ trong lời nói của cô ta, Trần Thiên Hạo có thể cảm nhận được cô ta vẫn còn cảm thấy hổ thẹn với cô nhi viện kia.
Quay về giúp những người cần phải giúp, đối với cô ta mà nói nơi đó là chốn tốt để quay về.
"Tôi nhất định sẽ thường xuyên về thăm cô nhi viện".
"Nhưng bây giờ tôi có mục tiêu khác".
Tiền Cẩm Lâm cuộn tròn nắm đấm kiên quyết nói.
"Không phải cô nhi viện?"
Trần Thiên Hạo bất ngờ.
"Tôi muốn theo đuổi anh!"
Tiền Cẩm Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong, gò má ửng đỏ.
Dù như vậy, con ngươi xinh đẹp lấp lánh, chẳng hề tránh né, cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo.
"Theo đuổi tôi?"
Đầu Trần Thiên Hạo như nổ tung.
Anh lập tức hoang mang.
Cho dù cách nói chuyện của cô ta gây ấn tượng sâu sắc với anh, khiến anh có hảo cảm.
Nhưng anh cảm thấy giữa hai người sẽ không có kết quả gì.
Nhất là anh của bây giờ không còn là anh.
Anh quay trở về là vì anh em.
Vì nhà của mình.
Vì mẹ.
Vì Tiểu Nguyệt!
Anh chưa từng suy nghĩ đến kết cục của mình sẽ như thế nào.
Tình cảm của mình sẽ ra sao.
Bây giờ phải đối mặt trực diện.
Trần Thiên Hạo cảm thấy không biết phải làm sao.
Khi nhìn vào ánh mắt động lòng của Tiền Cẩm Lâm.
Tận sâu trong ánh mắt của Trần Thiên Hạo, có cảm giác bất lực khó có thể khống chế.
Quay đầu lại.
Anh hít sâu một hơi.
"Cô nói cái gì vậy?"
"Tôi sắp kết hôn rồi".
"Kết hôn thì sao chứ".
"Tôi không quan tâm".
"Hơn nữa, chẳng phải bây giờ anh vẫn chưa kết hôn sao?"
Tiền Cẩm Lâm không cam lòng nói.
"Từ khi nghe thấy lời của mẹ anh, tôi đã biết tôi và anh không phải không có khả năng".
"Tôi sẽ đi nói chuyện với cô Lưu Tiểu Nguyệt kia".
Sắc mặt Trần Thiên Hạo chợt trầm xuống.
Trong mắt là ngọn lửa giận anh đang cố đè nén.
"Tiền Cẩm Lâm, trước kia tôi từng là kẻ thù của cô, sau này cho dù không còn là kẻ thù nữa tôi cũng không thể nào có bất kỳ quan hệ gì với cô".
"Cô phải nhớ, cả đời này tôi chỉ có một mình Tiểu Nguyệt. Cô đừng đi làm phiền cô ấy".
"Nếu không tôi sẽ không tha cho cô".
Giọng nói của Trần Thiên Hạo khiến Tiền Cẩm Lâm run rẩy.
Cô ta mím môi.
Hốc mắt ửng đỏ.
Dựa vào cái gì, anh không có quyền tước đoạt tình cảm của tôi".
"Nếu như anh không thích tôi, hơn nữa còn hận tôi, anh có thể giết tôi
"Tôi đã quyết thứ gì, tôi sẽ không thay đổi".
Cô ta điên cuồng rống lên.
Nước mắt Tiền Cẩm Lâm ruôn rơi.
Sau khi suy tính cặn kẽ, cô ta quyết định sẽ sống vì mình một lần.
Nhưng đón đợi cô ta là đối phương không hề đồng ý.
Hơn nữa còn uy hiếp cô ta.
Lòng cô ta quặn đau.
Không cam lòng!
Nhưng giống như chấp niệm phải báo thù của cô ta vậy.
Cô ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo khó coi.
Nhưng anh chẳng nói được gì.
Cũng không phải là anh không có tình cảm với Tiền Cẩm Lâm.
Chẳng qua việc này không hề công bằng với Tiểu Nguyệt.
Rất không công bằng.
Cho nên anh lâp tức xóa bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Trần Thiên Hạo không để ý đến cô ta.
Anh quay người rời đi.
Tiền Cẩm Lâm như đột nhiên mất đi thứ gì, trong lòng trống rỗng.
Cô ta vội vàng chạy theo, ôm lấy anh từ phía sau.
"Anh đừng đi!"
"Buông tôi ra!"
Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Nhưng cơ thể căng thẳng của anh chẳng lừa được bất kỳ ai.
Nhất là Tiền Cẩm Lâm.
"Tôi xin anh, đừng từ chối tôi".
Nước mắt cô ta tuôn rơi.
Thấm ướt lưng áo Trần Thiên Hạo.
Trần Thiên Hạo muốn giãy ra.
Nhưng trong đầu chợt lóe lên tất cả mọi chuyện liên quan đến Tiền Cẩm Lâm.
Tuổi thơ bơ vơ không nơi nương tựa.
Thời kỳ thiếu niên phản nghịch.
Cả đời cô ta phải vượt qua biết bao trắc trở.
Anh hơi không đành lòng thở dài.
"Cô cứ thả tôi ra đã, có lời gì từ từ nói".
Trần Thiên Hạo nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy giọng Trần Thiên Hạo dịu hơn nhiều.
Tiền Cẩm Lâm mừng thầm, cô ta lau nước mắt.
Hít mũi một cái.
"Tôi, tôi rất thích anh".
"Từ thời khắc nhìn thấy anh!"
"Từ khi anh tha cho tôi".
"Từ lần đâu tiên anh cứu tôi".
"Rồi đến lần thứ hai!"
"Tôi biết tôi ích kỷ, tôi không thể thay họ báo thù".
"Nhưng sau lần này, tôi đã thông suốt rồi".
"Tôi nên sống vì mình".
Tiền Cẩm Lâm gằn từng chữ một.
Trong lòng dường như có vô vàn tủi hờn cùng ái mộ, cô ta chỉ muốn nói hết cho Trần Thiên Hạo nghe.
Trần Thiên Hạo nhìn cô ta.
Hai mắt không có dao động gì rõ rệt.
"Cẩm Lâm, cô lý trí chút được không?"
"Tôi là ai, tôi là Trần Thiên Hạo, là kẻ thù của cô, là người sắp kết hôn", Trần Thiên Hạo nghiêm túc nói.
"Tôi nghĩ rất lâu rồi, tôi có thể khẳng định, bây giờ tôi vô cùng lý trí".
Tiền Cẩm Lâm nghiêm túc nói.
Trần Thiên Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh thật sự không biết nên nói thế nào với đối phương.
"Bây giờ tôi phải xử lý rất nhiều việc, còn cả chuyện nhà họ Triệu, chúng ta tạm thời không nói mấy thứ này được không?"
"Ừ, được!"
Tiền Cẩm Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
"Nếu anh cần tôi làm gì anh cứ nói".
Trần Thiên Hạo dở khóc dở cười lắc đầu.
"Cô đừng rước thêm phiền toái cho tôi là được".
Tiền Cẩm Lâm hừ một tiếng, hai tay vén mái tóc xoăn dài.
Ánh sáng dịu dàng lay động trên mái tóc cô ta.
Gò má hơi nâu khỏe mạnh hướng về phía Trần Thiên Hạo, cô ta lặng người nhìn anh.
"Tôi biết tôi có đẹp hay không, tôi biết anh thích tôi".
Tiền Cẩm Lâm quyến rũ nháy mắt với Trần Thiên Hạo.
Trần Thiên Hạo bất lực lắc đầu.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Thanh Long gọi tới.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo trở nên căng thẳng.
"Tôi còn việc phải xử ly!"
Nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.