Bỗng dưng, mặt Lệ Tước Phong hiện đầy biểu cảm tựa vào trên vai của cô không có động tác, thân mình to lớn căng cứng.
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn dưới thân hắn, tầm mắt dần dần trấn tỉnh, thân mình bất an động đậy.
"Cố Tiểu Ngải! Đừng nhúc nhích!"
Giọng nói Lệ Tước Phong lộ ra một cỗ kỳ lạ, hai tay ôm chặt lấy cô, nhưng không có cử động nữa.
"Làm sao vậy?"
"Cô cử động nữa tôi sẽ lập tức muốn cô." Giọng nói Lệ Tước Phong có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, nhìn Lệ Tước Phong ôm chặt, mặt anh tuấn trở nên bi thảm, thân mình căng cứng.
Cố Tiểu Ngải thế này mới bừng tỉnh, hắn đang kìm nén
Vì cô bị bệnh cho nên hắn đang phát dục vọng lại kìm nén.
Kỳ thật mà nói, cô không ngại hắn đi tìm phụ nữ khác, chỉ cần hắn đừng truyền nhiễm bệnh gì cho cô.
Chỉ là lời này, Cố Tiểu Ngải bất luận như thế nào cũng không dám nói trước mặt hắn.
Sợ ý muốn hèn hạ của hắn tùy thời khó có thể kiểm soát được, hai tay Cố Tiểu Ngải khoát lên trên vai hắn, cũng không còn dám nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong đột nhiên đem đồng phục bệnh viện mặc trên người của cô, động tác nhanh nhẹn chạy xuống giường vọt vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau, Cố Tiểu Ngải liền nghe được tiếng nước truyền đến.
"Vù. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải lập tức tê liệt ngã xuống giường nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, lại tránh thoát một kiếp.
Lệ Tước Phong buông tha cô.
Cũng thật không dễ dàng.
Trong phòng tắm, nước lạnh chảy từ đầu xuống, chà sạch đến mức không thể cứu vãn được.
Dòng nước lạnh lẽo chảy xuống trong ngực, mới để cho hắn tỉnh táo lại.
Lệ Tước Phong đánh một quyền trên gương thủy tinh.
Hắn đối với Cố Tiểu Ngải càng ngày càng không hạ thủ, ủy khuất chính mình nhẫn nại cũng không chạm vào cô, điều này chưa bao giờ hắn làm. . . . . .
Cho tới bây giờ, hắn không đối với phụ nữ thương tiếc như vậy.
Cố Tiểu Ngải, là người thứ nhất.
Hắn tùy ý để cô trong tim mình, nhưng không cách nào biết trước tốt xấu.
*************************
Tắm nước lạnh ước chừng hơn một giờ, Lệ Tước Phong tùy ý dùng một cái khăn tắm gắn bên hông đi ra ngoài.
Trên giường bệnh, Cố Tiểu Ngải đang ngủ, ngay cả chăn cũng không có.
"Phụ nữ chết tiệt."
Lệ Tước Phong nhíu mi lạnh lùng mắng một câu, tiến lên đem cô ôm lấy, xốc chăn lên ôm cô nằm xuống.
Hôn lên miệng cô một cái, Lệ Tước Phong đi đến trước tủ quần áo lấy áo sơmi và quần sạch sẽ thay vào, viện trưởng làm cho Cố Tiểu Ngải báo cáo dạ dày.
Hắn hôm nay không trở về công ty, đi xem báo cáo của cô cũng tốt.
Lệ Tước Phong mở cửa đi ra ngoài.
Đóng cửa lại trong nháy mắt, trên giường Cố Tiểu Ngải bất an chấn động, miệng nhẹ giọng nỉ non, "A Tu. . . . . ."
Âm thanh bị giam ở trong cửa. Không ai nghe được.
Lệ Tước Phong sắc mặt lạnh lùng đi ở trong hành lang bệnh viện, vừa cài nút tay áo vừa đi lên phía trước.
Vừa mới xuất hiện trong tin tức bệnh viện, Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn giờ phút này dắt tay nhau đi tới phía đối diện, đi theo sau là các thành viên hội đồng quản trị.
Lệ Tước Phong ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, từ bên người bọn họ gặp thoáng qua.
"Ôi chao, đây không phải là Lệ tổng sao?!"
Một thành viên hội đồng quản trị phía sau Sở Thế Tu đột nhiên cao giọng kêu lên. Kích động đứng lại trước đường đi Lệ Tước Phong, một bên nhiệt tình hướng Sở Thế Tu kêu, "Sở công tử, mau tới đây mau tới đây, vị này là Tổng giám đốc E. S Á Thái, Lệ gia ở châu Âu có thể có thế lực lớn."
Sở Thế Tu không thể không dừng bước lại, cùng Lương Noãn Noãn đồng thời xoay người lại.
"Mau mau mau, Sở công tử, hướng Lệ tổng lên tiếng kêu gọi."
Các thành viên hội đồng quản trị bên này cũng hướng Sở Thế Tu nháy mắt ra hiệu, Tổng giám độc E.S! Sáng nay, bọn họ mời riêng Lệ Tước Phong họp, muốn cho hắn buông tha Sở thị, lại bị trực tiếp từ chối.
Từ sáng sớm đã không thể họp được.
Nhìn bảng báo cáo cổ phiếu Sở thị bị hạ xuống, chủ tịch Sở Thiên Minh hoàn toàn ngã xuống rồi.
Hiện tại, ở bệnh viện lại gặp Lệ Tước Phong, đương nhiên muốn nhân cơ hội. Cho dù không thể để cho hắn buông tha Sở thị, cũng hỏi thăm xem Sở thị rốt cuộc đắc tội hắn thế nào.
". . . . . ."
Sở Thế Tu nhìn về phía Lệ Tước Phong, mi hơi hơi nhíu lại, bóng dáng ấy. . . . . . tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào.
Vẻ mặt Lệ Tước Phong không rạng rỡ mấy, liếc về hướng phòng bệnh của Cố Tiểu Ngải, lạnh lùng nhìn về phía vị đổng sự kia, "Câm miệng! Phụ nữ của tôi còn đang ngủ!"
Gương mặt già nua của vị đổng sự kia lập tức lúc đỏ lúc trắng.
Lương Noãn Noãn đứng bên cạnh Sở Thế Tu, nghe nói như thế lập tức ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn theo hướng Lệ Tước Phong nhìn thoáng qua.
Lệ Tước Phong ám chỉ người phụ nữ kia là Cố Tiểu Ngải sao?
Cô ta cũng nhập viện rồi?
Sở Thế Tu không phải sẽ tùy thời gặp cô ta sao?
Lương Noãn Noãn đang nghĩ ngợi, tay Sở Thế Tu đã muốn buông thắt lưng cô ra, đi thắng đến trước mặt Lệ Tước Phong, mặt ôn hòa, đáy mắt ẩn chứa lạnh nhạt, "Lệ tổng, anh có thể nói chuyện tôn trọng một chút không?"