Lệ Tước Phong có chút không hờn giận hừ lạnh một tiếng.
"Có ý tứ gì?" Cố Tiểu Ngải ra vẻ không rõ hỏi lại.
"Cô thật sự không hiểu sao?" Lệ Tước Phong vân vê mái tóc dài của cô, "Cũng không biết người nào trong tòa soạn báo các người viết ra văn vẻ như thế."
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải hơi nhếch môi không nói chuyện.
Tin tức đang lan truyền phân tích đạo lý rất rõ ràng Sở thị gặp chuyện liên tiếp, hình tượng Sở Thế Tu được nổi bật đặc biệt.
Hiện tại, chuyện của Sở gia còn náo nhiệt hơn so với tin tức của ngôi sao, còn được nhiều người chú ý.
"Công ty xuất hiện nguy cơ khủng hoảng, cha Sở Thế Tu vào bệnh viện, vị hôn thê gặp phải tin tức quan hệ bất chính, lập tức Sở Thế Tu hoàn toàn thành người bị hại." Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm màn hình TV lạnh lùng nói, "Chỉ cần hắn biểu hiện tốt vào thời điểm mấu chốt, dư luận nhất định sẽ nghiêng về một bên tán dương hắn."
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ở trong lòng phụ họa, cô cũng nghĩ như vậy .
Cô tin tưởng Sở Thế Tu có năng lực ứng biến, lúc trước cô cũng đã từng bảo anh tin tưởng vị hôn thê của mình, chỉ cần anh kiên trì ủng hộ tin tưởng Lương Noãn Noãn, trong nháy mắt hình tượng của anh sẽ biến thành một người đàn ông tốt.
"Không xem nữa. Ầm ỹ."
Lệ Tước Phong cầm lấy điều khiển tắt TV đi.
Âm thanh ồn ào của phóng viên trong phòng bệnh không còn nữa, lập tức an tĩnh lại.
Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong ôm, đầu tựa vào trên vai hắn, trong đầu đều là hình ảnh vừa mới xem trên màn hình TV.
Sở Thế Tu ôm hông Lương Noãn Noãn khi bị phóng viên thay nhau công kích.
Anh biểu hiện rất tốt.
Ngoại trừ bác Sở nhập viện, toàn bộ những cái khác đều giống như cô mong muốn. Nhưng vì sao, ngực vẫn một chút nhói đau. . . . . .
Vị trí của Sở Thế Tu trong tim cô không thể buông bỏ được.
Hơn nữa còn bị anh chiếm lấy hoàn toàn.
"Cốc cốc ——"
Của lại vang lên, Lệ Tước Phong không kiên nhẫn lên tiếng, "Vào đi!"
Một vệ sĩ mang theo cái chổi đi tới, quét dọn sạch sẽ mảnh vỡ ly thủy tinh mà Cố Tiểu Ngải vừa mới làm rơi vỡ, lại dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.
Cố Tiểu Ngải thấy vậy thở dài.
Vệ sĩ của Lệ Tước Phong lại còn kiêm chức nhân viên vệ sinh.
Trước khi đi ra ngoài, Vệ sĩ lại nhớ tới, "Lệ tổng, trong bệnh viện vừa mới có tin tức, nói là Sở Thiên Minh đã được cấp cứu”.
Của bị đóng lại.
Thân mình Cố Tiểu Ngải toàn bộ buộc chặt lập tức thả lỏng ra.
Thật tốt, bác Sở không có việc gì, bằng không cô thực không biết nên làm cái gì bây giờ. Nếu ông ấy xảy ra chuyện không hay cô sẽ cho rằng mình hại ông ấy.
Hiện tại đã tốt rồi, toàn bộ dự tính lúc đầu của cô đều đi đúng hướng.
Chờ《 khởi đầu st》 đăng tin tức, quần chúng công kích Sở thị sẽ càng ngày càng giảm. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải."
"Sao?"
"Bây giờ còn sớm, cô đã không muốn ngủ, không bằng tôi cùng cô làm chút gì đi?" Lệ Tước Phong bỗng nhiên sát gần bên tai cô phát ra giọng gợi cảm trầm thấp.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn hắn, muốn chạy trốn đã không kịp, nháy mắt người đã bị Lệ Tước Phong áp đảo trên giường lớn.
Dùng điều khiển đóng rèm cửa sổ lại.
Một tay Lệ Tước Phong kéo hai tay cô ấn lên đỉnh đầu cô, hai chân quỳ gối bên sườn thân thể của cô.
Lúc hắn hôn xuống, Cố Tiểu Ngải cau mày nói, "Dạ dày tôi không thoải mái, rất không thoải mái, anh như vậy sẽ làm đau tôi."
Cô căn bản không có tâm tình cùng hắn làm chút gì.
Không đúng, cô lúc nào cũng đều không có tâm tình cùng Lệ Tước Phong làm chút gì.
"Được."
Lệ Tước Phong cũng không nói lời vô nghĩa.
Cố Tiểu Ngải thấy kỳ quái, Lệ Tước Phong như thế nào nói chuyện tốt như vậy. Bỗng nhiên, cả người bị Lệ Tước Phong bế đứng lên, một trận xoay tròn, người đã bị ôm ghé vào trên lồng ngực của hắn.
Lệ Tước Phong tựa vào đầu giường, hai tay ôm cô.
Mắt của hắn sâu thẳm, cố ý tách hai chân của cô ra làm cho cô ngồi ở trên người mình, một tay nâng cằm của cô lên, khóe môi gợi lên, "Hiện tại đã không đè nặng ."
". . . . . ."
Cô đây chẳng qua là lấy cớ, cô thầm nghĩ không cho hắn chạm vào mà thôi.
Như vậy, thay đổi tư thế nữ trên nam dưới, có cái gì khác sao?
Cố Tiểu Ngải muốn từ trên người hắn đi xuống, Lệ Tước Phong một tay ngăn lại chế trụ hông của cô không cho cô giãy dụa nhúc nhích, một tay từ sau áp chế sau cổ của cô.
Ngẩng đầu lên, hắn dễ dàng áp chế hôn môi của cô.
Tư thế này làm cho Cố Tiểu Ngải có loại cảm giác bối rối, trên người cô còn mặc đồng phục bệnh viện, cứ như vậy ngồi ở trên người hắn, hai tay bị bắt đặt lên vai hắn, thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
Trước sau như một hương vị trong veo.
Lệ Tước Phong tư thế cuồng nhiệt lại mang chút dịu dàng kỳ dị, tay hắn chậm rãi chuyển đến bụng của cô, chậm rãi hướng lên trên, để ở bộ phận dạ dày của cô, cách đồng phục bệnh viện nhẹ nhàng xoa.
Nụ hôn của hắn cũng là lửa nóng, hôn môi lưỡi của cô triền miên, giống như cắn nuốt hết thảy.
Một ít khói trắng từ miệng hai người, đọng lại một chút hương vị.
Dần dần, Lệ Tước Phong hôn môi chưa đủ, môi lui xuống cách môi của cô một khoảng nhỏ, dọc theo cổ của cô một đường đi xuống hôn, lưu luyến ở cổ cô xoay ngược lại.
"Ưhm. . . . . ."
Môi lưỡi hắn cực nóng khêu chọc, bàn tay xoa trên bụng mềm mại của cô, mang theo đắc ý gật đầu, làm cho Cố Tiểu Ngải nhịn không được phát ra rên rỉ nhỏ bé yếu ớt.
Lệ Tước Phong chính là một người đàn ông như vậy, hắn khơi dậy hứng thú sinh dục của cô.
Cô chưa bao giờ là đối thủ với tay lão luyện tình trường như hắn, hắn hôn dây dưa làm cho toàn thân cô không tự chủ được run run lên.
"Cố Tiểu Ngải, trên người của cô càng ngày càng có hương vị."
Đầu của hắn vùi ở cổ của cô tiếp tục quấn quýt si mê liếm, làm cho làn da cô từng đợt sợ run.
Hai tay không tự chủ được ôm lấy cổ của hắn, trong óc suy nghĩ dần dần trống rỗng, theo chiều hướng của dục vọng.
Không hề chỉ thoả mãn với hôn, từng chiếc cúc đồng phục bệnh viện được cởi bỏ, Lệ Tước Phong hôn lên nơi đẫy đà của cô.
"Ưhm. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải tầm mắt mê ly nhìn trần nhà, thân mình mềm mại rối tinh rối mù, đầu óc rốt cuộc không thể nghĩ ngợi được cái gì, chỉ còn lại có kỹ xảo hôn cao siêu của hắn.
"Đừng thế nào?" Mặt Lệ Tước Phong lướt qua nơi đãy đà của cô, một tay vòng đến phía sau cô cởi bỏ nút thắt nội y, giọng nói gợi cảm khàn khàn phát ra từ làn da của cô, "Đừng liếm. . . . . . Hay là đừng làm? Hay là. . . . . . Đừng dừng lại?"
". . . . . ."
Nội y cũng bị cởi xuống.
Trước ngực đột nhiên có cảm giác mát làm cho Cố Tiểu Ngải có một nháy mắt thanh tỉnh, chính là rất nhanh lại bị Lệ Tước Phong hôn tra tấn biến mất.
Mỗi một điểm mẫn cảm điều bị khêu chọc.
Cả người Cố Tiểu Ngải muốn xụi lơ phủ trên vai hắn, Lệ Tước Phong cố tình hôn cô, hai tay đem cô ôm vào.
Trên người hắn vẫn là quần áo ngăn nắp, cô cũng đã lỏa lộ trắng nõn.
"Cố Tiểu Ngải."
Một phen tháo caravat xuống, hắn nắm lên tay cô thay mình cởi bỏ nút thắt áo sơmi. . . . . .
Cô có thể cảm giác được bụng hắn nóng rực đã muốn vận sức chờ phát động.
Cố Tiểu Ngải cũng hiểu được đầu óc hỗn độn rất nhiều, hôm nay một kiếp này là tránh không khỏi.
Đối mặt cô là Lệ Tước Phong, cô có thể sử dụng mưu kế nhỏ tránh thoát một lần, hai lần, cũng trốn không được lần thứ ba, đây là nỗi thương tâm của cô.
Lệ Tước Phong ôm cô tiếp tục hôn môi, kéo tay cô lướt qua ở trên người hắn, xoa xoa. . . . . .