Trưởng công chúa còn chưa tiến cung, ý chỉ ban hôn đã đến phủ Trấn Quốc Công.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nay có nữ nhi của Trấn Quốc Công là quận chúa Chiêu Hoa tên tục Bùi Chiêu dung mạo xuất chúng, dịu dàng thục đức, trẫm và thái hậu nghe mà rất vui mừng, đặc biệt chỉ hôn cho Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi, hôn lễ giao cho phủ Nội Vụ và bộ lễ xử lý, chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn. Khâm thử!”
Mọi người quỳ trong viện nghe thái giám tổng quản tuyên chỉ xong mới đứng dậy.
Trong lòng trưởng công chúa vẫn khó hiểu, nhưng cũng không nói gì trước mặt tổng quản thái giám, nhận thánh chỉ rồi khách sáo sai người tiễn tổng quản về.
Đến lúc mọi người trở về trong viện của lão phu nhân, trưởng công chúa mới nói: “Thật trùng hợp, ta còn muốn vào cung xin mẫu hậu ban hôn, không ngờ hoàng huynh lại ban thánh chỉ này trước.”
Lão phu nhân sống đến từng tuổi này làm sao có thể nghe không ra ý trong lời nói của con dâu, kể cả con dâu không nói, bà cũng có thể nhìn ra thái giám đến tuyên chỉ hôm nay không phải thái giám bình thường, mà là tổng quản thái giám cung Càn Thanh.
Cho dù hoàng thượng vui mừng vì tìm về được cháu gái Chiêu Chiêu, chịu nể mặt Trấn Quốc Công và con dâu, thì cũng không đến mức làm thế này.
Lão phu nhân lặng lẽ nắm chặt tay, lần đầu tiên trong lòng đầu không còn quy tắc.
Đúng là nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
A Yên đứng ở một bên cũng bị kinh hãi bởi thánh chỉ ban hôn đó, đến bây giờ vẫn hoang mang.
Lão phu nhân không tiện nói gì trước mặt cháu gái Chiêu Chiêu và trưởng công chúa, bèn cười nói: “Thánh chỉ ban hôn đã được ban xuống, trong phủ cũng chuẩn bị đi, Chiêu Chiêu của chúng ta lại xuất giá sớm hơn tỷ tỷ.”
Trưởng công chúa còn chưa kịp hồi bẩm với lão phu nhân chuyện của Khương Uyển, bà cũng không có mặt mũi để hồi bẩm. Uyển nha đầu lớn lên trong nhung lụa ở phủ Trấn Quốc Công, kết quả lại nói những lời như vậy, nếu để lão phu nhân biết, chắc chắn sẽ lạnh lòng.
Vậy nên bà sẽ cố gắng khuyên nhủ nàng ta, tìm một nhà tốt gả nàng ta đi vậy.
Câu nói của lão phu nhân khiến A Yên xấu hổ đỏ mặt.
Trưởng công chúa nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, biết da mặt nàng mỏng, chỉ dặn dò vài câu rồi bảo nàng quay về viện của mình.
Trong phòng chỉ còn lại lão phu nhân và trưởng công chúa.
Lão phu nhân liền mở miệng nói: “Chuyện ban hôn hôm nay, ngươi thấy thế nào? Trong thánh chỉ nói là giao việc hôn sự cho bộ lễ và phủ Nội Vụ xử lý, tuy Chiêu Chiêu của chúng ta là quận chúa, nhưng không phải công chúa, sao đến mức phiền đến bộ lễ và phủ Nội Vụ?”
Lão phu nhân nói đến điều này, đây là chuyện khiến bà cảm thấy không ổn hơn là chuyện người đến tuyên chỉ là tổng quản thái giám cung Càn Thanh.
Phủ Trấn Quốc Công bọn họ được thánh ân, nhưng từ trước tới nay chưa từng cảm thấy mình có thể diện lớn như vậy.
Ân sủng này quá lớn, có khi cũng khiến người ta phải kinh hãi.
Dù sao, lòng hoàng đế cũng khó đoán.
Trưởng công chúa nghe lời nói của mẹ chồng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ sâu xa, lúc sau mới bình tĩnh nói: “Thánh chỉ đã ban, tất cả làm theo ý chỉ là được.”
“Ngày mai con dâu tiến cung một chuyến, đến thăm dò phía mẫu hậu xem sao.”
Trưởng công chúa không cảm thấy Hoàng thượng làm vậy là vì nể mặt phủ Trấn Quốc Công, hoặc là có tâm tư khác, bà chỉ cảm thấy hôn sự của Chiêu Chiêu làm phiền đến phủ Nội Vụ và bộ lễ thì không hợp quy tắc. Nếu Chiêu Chiêu được gả cho hoàng tử vương gia thì cũng thôi, nhưng Tạ Thận Chi chỉ là hầu tước…
Trưởng công chúa như vậy nghĩ, đột nhiên sửng sốt, trong đầu hiện lên điều gì.
Cơ thể của bà đột nhiên cứng lại, chỉ yên lặng ngồi ở đó, ngay cả lão phu nhân nói thêm điều gì cũng không nghe thấy.
Hồi lâu sau bà mới hồi thần lại.
Chỉ nghe lão phu nhân nói: “Được rồi, mấy ngày nay vất vả, ngươi cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiến cung.”
Trưởng công chúa nghe lời này liền đứng dậy cáo từ lui ra ngoài.
Trên đường về, sắc mặt của bà trầm trọng, chỉ đi thẳng về phía trước, giống như đang có tâm sự gì.
Hoắc ma ma thấy công chúa nhà mình như vậy, bèn nói: “Chuyện hôm nay hơi kỳ lạ, nhưng công chúa người thân phận tôn quý, tiểu quận chúa của chúng ta lại vừa mới tìm được về, có lẽ là Hoàng thượng làm cữu cữu thương xót tiểu quận chúa, sợ người ta sẽ coi thường tiều quận chúa vì những việc ở Hoài An trước đây, nên mới ban ân điển lớn như vậy.”
“Lão nô cảm thấy công chúa không cần suy nghĩ quá nhiều, mấy năm nay Hoàng Thượng cũng rất coi trọng người.”
Trưởng công chúa đột nhiên dừng bước chân, bất thình lình hỏi: “Ngươi có nhớ trước đó lúc chúng ta đi đón Chiêu Chiêu, phủ Bình Tuyên Hầu có hơi kỳ lạ không?”
Hoắc ma ma bị lời này của trưởng công chúa làm cho sửng sốt, hơi không hiểu ý, không biết tại sao công chúa đột nhiên hỏi điều này.
Phủ Bình Tuyên Hầu có thể có gì kỳ lạ?
Phủ đệ là do Hoàng Thượng ban cho, với tính cách của Bình Tuyên Hầu cũng không đến nỗi trong phủ có chỗ nào vượt quá quy tắc chứ?
Còn chỗ khác? Hoắc ma ma cũng không nghĩ ra có chỗ nào không đúng.
“Ngày đó nô tỳ cùng công chúa đến phủ Bình Tuyên Hầu, vì sốt ruột gặp tiểu quận chúa nên không nhìn ra có gì không ổn.”
Trưởng công chúa rũ mắt: “Hàng năm hắn đánh giặc bên ngoài thì phải không quan tâm hoặc không biết quản lý người trong Hầu phủ thế nào mới đúng, nhưng ta và ngươi đều không cảm thấy có chỗ nào không đúng.”
“Từ việc thỉnh an của nha hoàn lúc vào cửa đến ma ma dẫn đường, hôm đó bản cung cũng không cảm thấy có vấn đề, bây giờ nghĩ lại, hình như những người đó không giống người hầu bình thường, mà giống như từ phủ Nội Vụ ra.”
Giọng của trưởng công chúa thấp đi vài phần, nhẹ giọng nói: “Ma ma, ngươi nói xem, Tạ Thận Chi chỉ là con của ngoại thất, mặc dù hành quân đánh giặc đều giỏi hơn người khác, nhưng trên đời này chẳng lẽ không có ai sánh bằng hắn? Mấy năm nay hoàng huynh coi trọng hắn, liệu có phải hơi quá không?”
Bà vừa dứt lời, Hoắc ma ma liền mở to hai mắt, vẻ mặt kinh hãi, chỉ cảm thấy phía trước tối sầm, không dám nghĩ theo ý ám chỉ của công chúa nhà mình.
Nhưng lại không thể không nghĩ.
Đúng vậy, ngày đó phủ Bình Tuyên Hầu không có gì không đúng. Nhưng hôm nay ngẫm lại, không có gì không đúng chính là điều không đúng lớn nhất.
Trưởng công chúa thân phận cao quý, lúc những hạ nhân đó gặp trưởng công chúa không lộ ra vẻ hoảng hốt và bất an, ngược lại rất quy củ, như công chúa nói, giống như cung nữ đi ra từ phủ Nội Vụ.
Lúc này, Hoắc ma ma chỉ cảm thấy suy nghĩ này nổ tung trong đầu, vẻ mặt bà ấy khiếp sợ, có chút không dám tin và sợ hãi nói: “Chẳng lẽ, Bình Tuyên Hầu chính là…”
Hoắc ma ma chỉ nói lưng chừng, bà ấy không dám nói hết, nhưng ý trong lời quá rõ ràng.
Trưởng công chúa nói: “Chỉ có như vậy thì mọi việc mới rõ ràng.” Bà như hiểu ra điều gì, nghiêm túc nói.
Khi tiên đế còn sống cũng không phải không có chuyện như vậy, phong lưu đa tình để lại hoàng tử.
Nhưng Tạ Thận Chi lớn lên trong phủ Ngụy Quốc Công, được Ngụy Quốc Công yêu thương.
Nói với bên ngoài rằng là do ngoại thất của lão Ngụy Quốc Công sinh ra, còn ngoại thất đó đã mất ngay khi vừa sinh hạ Tạ Thận Chi.
Trưởng công chúa tính thời gian, ngay cả bản thân cũng sửng sốt.
Ngày đó gần với khoảng thời gian xảy ra chuyện hỏa hoạn mất một xác hai mạng người trong hậu cung.
Khoảng thời gian đó, không biết vì sao hoàng huynh và hoàng tẩu xảy ra mâu thuẫn, hoàng tẩu bị cấm túc trong cung. Lúc ấy hoàng tẩu đã mang thai hơn tám tháng, sau đó, một trận hỏa hoạn đã thiêu cháy tất cả.
Kể cả lúc đó hoàng huynh sủng hạnh người khác thì đứa bé đó cũng không phải là Tạ Thận Chi.
Khả năng duy nhất là Tạ Thận Chi là con của hoàng tẩu.
Trưởng công chúa lảo đảo, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.