Khương Uyển đột nhiên xông vào rồi quỳ xuống đất nói ra lời này, lập tức khiến trưởng công chúa và Hoắc ma ma đều ngẩn người.
Sắc mặt trưởng công chúa sầm xuống, dù thế nào bà cũng không ngờ trưởng nữ của mình lại nói ra những lời này.
Nói Chiêu Chiêu đã cướp người trong lòng của nàng ta?
Không biết nàng ta có từng nghĩ tất cả thể diện tôn quý của nàng ta bao năm qua, ngoại trừ vì việc nàng ta là nữ nhi của bà ra thì đều được thừa hưởng của muội muội Chiêu Chiêu này không.
Bây giờ sao nàng ta dám nói ra những lời này?
Một chữ cướp, nếu thật sự muốn bàn cho ra lẽ, thì cũng là nàng ta cướp đi những ngày tháng vốn dĩ là của Chiêu Chiêu.
Lẽ nào nàng ta không hề biết thỏa mãn, không thương xót việc muội muội Chiêu Chiêu khổ cực lưu lạc bên ngoài ngần ấy năm sao?
“Con thật hồ đồ, coi như ta chưa từng nghe nói những lời này.” Trưởng công chúa nhìn nàng ta một lúc lâu mới lên tiếng.
Khương Uyển sửng sốt, hiển nhiên không ngờ trưởng công chúa sẽ nói ra những lời này.
Nàng ta tự hỏi mình rất được lòng mẫu thân trưởng công chúa này, cảm thấy hôm nay nàng ta xông vào cầu xin, có lẽ mẫu thân cũng sẽ thiên vị nàng ta vài phần.
Nếu không, chẳng nhẽ lại cho Bùi Chiêu kia gả cho Tạ Thận Chi, làm phu nhân Bình Tuyên Hầu sao? Khương Uyển rất không cam tâm, tại sao nàng vừa về đã muốn cướp đi tất cả của nàng ta.
Nước mắt Khương Uyển lã chã rơi, có chút không dám tin nói: “Hiện giờ muội muội đã được tìm về, mẫu thân liền không thương yêu nữ nhi nữa sao, chẳng lẽ mấy năm nay tình thương yêu của mẫu thân với con chỉ là giả thôi sao?”
“Người đã quên, người luôn ở bên mẫu thân bao nhiêu năm qua không phải muội muội, mà là con.”
Khương Uyển khóc lóc dữ dội, tay nắm lấy tà váy của trưởng công chúa, không ngừng khóc nói: “Mẫu thân, nữ nhi thích Tạ Thận Chi, cầu xin người tác thành một lần cuối cho nữ nhi đi. Ngoại trừ việc này, sau này nữ nhi sẽ không cầu xin việc gì nữa. Cũng nhất định sẽ chăm sóc muội muội thật tốt, bù đắp cho muội muội.”
Trước kia nếu nàng ta khóc lóc như vậy, trưởng công chúa sẽ mềm lòng, đồng ý với tất cả yêu cầu của nàng ta, nhưng lần này, trưởng công chúa coi như không thấy dáng vẻ khóc lóc của nàng ta, trong con ngươi còn hiện lên vẻ thất vọng, mệt mỏi nói: “Quận chúa bị bệnh rồi, đưa quận chúa về viện đi, không có sự dặn dò của ta, không ai được cho nàng ta ra ngoài.”
“Mẫu thân!” Khương Uyển mở to hai mắt không dám tin, liên tục hét: “Có phải vì Bùi Chiêu không? Nàng ta vừa trở về là mẫu thân không thương con nữa, tại sao nàng ta lại quay về, tại sao nàng ta không lưu lạc bên ngoài cả đời đi, cứ phải trở về cướp…”
Nàng ta còn chưa nói hết đã bị trưởng công chúa tát mạnh một cái.
Chỉ nghe thấy bốp một tiếng, khuôn mặt Khương Uyển lập tức sưng đỏ lên.
“Ngươi im miệng! Nàng ấy là muội muội của ngươi! Ngươi có biết nàng ấy đã phải chịu biết bao khổ cực bên ngoài không, ngươi còn dám nghĩ như vậy!”
Trong ánh mắt trưởng công chúa tràn đầy tức giận và thất vọng.
Khương Uyển ôm nửa bên mặt, vừa khóc vừa đứng lên chạy ra ngoài.
Hoắc ma ma định cho người đuổi theo liền bị trưởng công chúa lạnh lùng quát: “Không ai được đuổi theo nàng ta! Nàng ta là tỷ tỷ của Chiêu Chiêu, nhưng lại nói ra những lời tuyệt tình ác độc đến như vậy! Bản cung, bản cung mấy năm nay thật sự là đã thương yêu nàng ta vô ích rồi!”
Vì tức giận quá mức, trưởng công chúa thở hổn hển, ngồi trên sập giường hồi lâu cũng chưa nguôi giận.
Hoắc ma ma mấp máy khóe môi muốn khuyên nhủ, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào.
Nghe những lời quận chúa nói lúc nãy, rõ ràng không chỉ bởi vì tiểu quận chúa trở về, mà vì Bình Tuyên Hầu Tạ Thận Chi kia.
Bà ấy thật sự không ngờ lại xảy ra việc trùng hợp như vậy, hai nữ nhi dưới gối trưởng công chúa đều có liên quan đến Tạ Thận Chi.
Có lẽ đây là số phận. Tiểu quận chúa lưu lạc bên ngoài khổ cực nhiều năm, bây giờ lại được Bình Tuyên Hầu quan tâm yêu thương. Mà người còn lại, cầu mà không được, nhưng vẫn ôm lòng ái mộ không thôi.
Như thể mọi chuyện đều được sắp đặt trong âm thầm vậy.
Có ai có thể hưởng lợi cả đời chứ?
Hoắc ma ma khẽ thở dài trong lòng, tiến lên rót chén trà đưa đến trước mặt trưởng công chúa.
“Mọi chuyện đã như vậy, công chúa nên sớm quyết định, tránh cho hai vị quận chúa gây ra trò cười vì một Bình Tuyên Hầu.”
“Nếu chuyện này truyền vào trong cung, thể nào cũng khiến thái hậu và Hoàng thượng tức giận.”
Trưởng công chúa đưa tay nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Bản cung biết, hôm nay bản cung sẽ vào cung một chuyến.”
Hoắc ma ma cũng không lấy làm kinh ngạc với lời này của trưởng công chúa, bà ấy theo trưởng công chúa nhiều năm như vậy, biết rõ tính tình của trưởng công chúa.
Đừng nói tiểu quận chúa lưu lạc khổ cực bên ngoài nhiều năm, trong lòng công chúa thương xót thiên vị nàng hơn một chút. Cho dù không có thì tiểu quận chúa và Bình Tuyên Hầu cũng đã có quan hệ vợ chồng, mà trong lòng nàng lại có Bình Tuyên Hầu kia. Công chúa nhà mình sẽ không cho quận chúa chen chân, gây ra chuyện xấu hổ hai nữ nhi tranh một chồng.
Lúc này ở ngự thư phòng trong hoàng cung.
Hoàng thượng ngồi ở sau long án, nhìn Tạ Thận Chi đứng trước mặt, ngẩn người hồi lâu.
“Thôi vậy, vốn dĩ trẫm cảm thấy Bùi Chiêu lưu lạc bên ngoài, truyền ra lời đồn thân phận không trong sạch sẽ không xứng với ngươi, làm thiếp thất cũng được. Sau này trẫm ban cho ngươi tước vị thân vương, nàng ấy sẽ là trắc phi thân vương, cũng không coi như sỉ nhục nàng ấy. Nếu ngươi đã một lòng muốn để nàng làm chính thê, thì tùy ngươi, ý chỉ ban hôn được ban xuống, thái hậu, trưởng công chúa, và phủ Trấn Quốc Công sau này sẽ là chỗ dựa lớn nhất của ngươi.”
“Mấy năm nay để ngươi sống trong Tạ gia, cũng là trẫm có lỗi với ngươi, nếu mẫu hậu người vẫn còn…”
Hoàng thượng nói đến đây, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tạ Thận Chi, cuối cùng không nói thêm nữa.
“Nếu hoàng thượng không còn việc gì, thần xin cáo lui.”
Nếu người khác làm vậy trước mặt hoàng thượng, chắc chắn hoàng thượng sẽ tức giận, nhưng với đích tử mà hoàng thượng luôn cảm thấy áy náy này, bình thường hoàng thượng cũng phải nhường hắn vài phần.
“Lui đi.” Hoàng thượng bất đắc dĩ xua tay, nói.
Tạ Thận Chi không chần chừ, quay người đi ra ngoài.
Hoàng thượng nhìn bóng dáng của hắn, hồi lâu mới đưa tay chỉ vào hắn nói: “Ngươi xem đi, trong cung này đâu có ai dám có tính cách như hắn!”
Ngự tiền tổng quản Đức công công cười nói: “Lão nô thấy, tính tình của điện hạ rất giống Hoàng Thượng thời còn trẻ.”
Hoàng thượng nghe thấy lời này liền ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Chẳng phải lời này có nghĩa là hắn giống hoàng thượng sao? Chỉ tiếc, bởi vì chuyện của hoàng hậu nên hắn không chịu gọi một tiếng phụ hoàng.
Tuy hắn không chịu gọi một tiếng phụ hoàng, nhưng hắn cũng không trả về những người trong cung do phủ Nội Vụ phái đến. Hơn nữa, ở trước mặt phụ hoàng việc gì hắn cũng dám nói, không hề có chút gò bó, giống như việc đương nhiên vậy, dường như hắn đã bắt được lòng hổ thẹn của người làm phụ thân như Hoàng thượng.
Nhưng hắn vẫn luôn hành sự như vậy, ngược lại trong lòng Hoàng thượng không những không tức giận, thậm chí còn rất hài lòng.
Người ta thường nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có lẽ là như vậy.
Hoàng thượng khẽ cười, lên tiếng: “Người đâu, tuyên chỉ!”
…