“Xe trượt” nghe có vẻ là một phương tiện đi lại rất đơn giản nhưng thực tế lại rất khó để thành thạo, được biệt là xe trượt trên nước, bình thường một người muốn học có thể phải mất 3 4 tháng, hơn nữa muốn thành thạo, có người phải mất hơn ba năm. Nó di chuyển bằng động năng của gió, thân xe rất nhẹ, xe trượt bình thường chỉ có thể chở một người, kiểu dáng của xe giống như một chiếc xe soocter thông thường, tất cả các điều khiển đều nằm trên tay cầm bên phải và bạn có thể tăng tốc bằng cách vặn tay ga. Ở tốc độ tối đa, nó có thể đạt 120 km/h.
Nhưng hầu hết mọi người sẽ không thử thách con số này, vì thân xe nhẹ và cộng với tốc độ như vậy nên hệ thống phanh không phát huy tác dụng ngay lập tức, nếu xảy ra tai nạn ở tốc độ cao rất dễ gây thương vong cho người đi xe. Lúc xe trượt trên nước, nó sẽ thu lại nhưng bánh xe nhỏ, giống như một cái “cánh buồm”, không phải là cưỡi trên mặt nước mà giống như đang trôi trên mặt nước, để làm chủ được nó, phải có khả năng giữ thăng bằng đặc biệt tốt, cũng vì thế xe trượt trên nước trở thành trò chơi mà người tham gia rất không nhiều, nhưng lại đông người xem.
Hầu hết những người tham gia đua xe trượt là nam giới và chỉ có hai phụ nữ trong số đó, điều này đặc biệt nổi bật. Khi các thí sinh xuất hiện trên sân khấu, khán giả hò hét ầm ĩ, đặc biệt là phụ nữ hay "giống cái mới", quả thật là muốn hét đến vỡ họng.
Trình Cẩn trước đây chưa xem chính thức một cuộc thi xe trượt nước trước đây, bây giờ xem rồi, mới hiểu tại sao bọn họ hò hét như vậy.
Thậm chí là…ngay cả cậu cũng muốn hét lên.
Một hàng nam nhân bán khỏa thân với thân hình cao cấp cùng nhau xuất hiện, khiến người khác không kịp nhìn, quả thật không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt. Trình Cẩn tất nhiên là nhìn bạn đời mình trước, Lục Đào không phải là người cao nhất hay cường tráng nhất trong số họ, nhưng anh chắc chắn là người quyến rũ nhất. Làn da màu lúa mì của anh ấy sáng lên mờ ảo dưới ánh mặt trời, vai rộng và eo hẹp, thân hình cân đối và lưu loát. Không phải là kiểu toàn cơ bắp như nhà Rigel, cũng không phải kiểu thân hình gây gò, cơ dưới bụng nổi rõ, đường nhân ngư lúc ẩn lúc hiện cũng khiến người khác miệng đắng lưỡi khô.
Lúc thi đấu xe trượt, để giảm thiểu lực cản, vì vậy bình thường người tham gia đều mặc đồ bơi, nam nhân thì trực tiếp mặc quần bơi.
“F*ck, sớm biết tôi cũng tham gia cái này.” Eureka nghe thấy tiếng hét đầy ngưỡng mộ của những người phụ nữ, giọng điệu thất vọng.
Trình Cẩn cười cười, nói: “Ngải Tuyết đang đang chào anh kìa”
Ngải Tuyết đúng là vẫy tay về phía này, anh ấy trong nhóm nam nhân khảo thân, cũng là người dễ thấy nhất. Mái tóc dài màu vàng của anh ấy được tết thành bím sau đầu, trắng đến mức phản chiếu ánh sáng, hơn nữa dung mạo xuất sắc mê người, quả thật so với đại tiểu thư Hữu Ti đứng bên cạnh còn đẹp hơn. Trình Cẩn nhìn đến sửng sốt, đột nhiên hỏi: “Eureka, mẹ của anh….thật đẹp ah.” Cậu tưởng tượng ra một người phụ nữ giống Ngải Tuyết, và nghĩ rằng không có gì lạ khi cô ấy sẽ trở thành “đệ nhất mỹ nhân”.
Eureka cong cong khóe miệng, "Đều là hai mắt một miệng, không có gì khác biệt."
Trình Cẩn cạn lời: “Anh thật là…” Cậu nhanh chóng nhận ra trong đội còn có một người khác, chính là Ngạn Thất. Dáng người cao lớn của Ngạn Thất cũng rất dễ thấy trong đám người, chỉ nhìn gương mặt cũng không thể nghĩ rằng lại có dáng người cường tráng, cơ bắp săn chắc, cơ bụng tám múi trông rắn rỏi như vậy. Trình Cẩn không thể không thấp giọng nói: “Anh và Ngạn Thất hai người…không bị bế nhầm chứ?”
Sau khi các tuyển thủ xuất hiện, cuộc thi mặc dù còn chưa bắt đầu, hình như vẫn còn thời gian để chuẩn bị. Trong lúc này, Lục Đào và Ngải Tuyết bước tới.
Nhìn thấy chồng càng ngày càng gần, mặt Trình Cẩn đỏ bừng hơn, cậu vô thức kéo kéo váy lại.
Sau chuyện vừa nãy, càng nhiều ánh mắt nhìn cậu hơn, nhưng không còn sự chế giễu hay cười cợt nữa, mà mang theo sự kinh ngạc, thậm chí còn ngưỡng mộ.
Dưới con mắt của mọi người, thượng tướng đại nhân được đồn thổi là người lãnh mạc lại vươn tay ta, bóp bóp má vợ nhỏ, hành vi âu yếm này khiến mọi người trấn động. Trình Cẩn bị bóp đến mặt càng đỏ hơn, vô thức cúi đầu, tầm mắt rơi vào đũng quần của người kia, thấy cho dù không cương cứng thì vẫn là một cái bao rất lớn, lại ngượng ngùng rời đầu đi, nhỏ giọng nói: “Anh, anh chuẩn bị xong chưa?”
Lục Đào trong giọng mang mùi dấm chua: “Gọi em đến đây để cổ vũ anh, vừa nãy mắt để đi đâu?”
Trình Cẩn nhanh chóng ngẩng đầu lên, cố gắng chứng minh sự vô tội của mình, lại phát hiện trong mặt bạn đời đầy ý cười, cậu nhận ra rằng anh đang nói đùa, liền yên tâm. Ngải Tuyết nghiêng người cười nói: "Tôi vừa thấy Tiểu Cẩn nhìn tôi."
Trình Cẩn ngạc nhiên, nghĩ muốn phủ nhận, nhưng lại không thể nói ra. Lục Đào trừng mắt nhìn đồng đội mình một cái: “Chỉ là tuỳ ý nhìn thôi”
Hai người bắt đầu nói đùa, Trình Cẩn nhận thấy rằng Ngạn Thất cũng đang ở đây, trong lòng phát run nghĩ anh ta sẽ không nói được lời nào tốt đẹp, đang suy nghĩ thế nào để ứng phó, Trình Cẩn đột nhiên giơ cổ tay lên, nhanh chóng bật quang hình, điều chỉnh khung chụp và bấm nút chụp Trình Cẩn. Trình Cẩn mở to mắt nghi ngờ nói: "Anh, anh chụp tôi làm gì?"
Ngạn Thất cong khoé miệng "Ăn mặc hài hước như vậy, đương nhiên là chụp tới gửi cho anh trai cậu thưởng thức."
“Này!” Trình Cẩn xấu hổ đến mức định nắm lấy cổ tay anh ta, Ngạn Thất đưa tay lên cậu chính là nắm không tới. Kẻ xấu còn cố tình mở quang hình cho cậu xem, cho cậu xem trang đã gửi, "Đã được gửi đi."
“Ngạn Tiểu Thất!” Trình Cẩn giậm chân tức giận, nhưng trong dư quang, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Tin nhắn trên bức ảnh, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, làm sao dường như lại nhìn thấy bốn chứ “ngoan ngoãn ăn cơm”?
Cuộc đối thoại xuất hiện giữa anh trai và Ngạn Thất cũng quá kỳ quái đi?
Cậu chưa kịp suy nghĩ thì Lục Đào đã đứng trước mặt cậu, cau mày nhìn Ngạn Thất, "Ngạn thiếu gia, tiểu Cẩn là bạn đời của tôi, không tự tiện chụp ảnh cậu ấy.”
“Ah, tôi gửi qua liền xoá rồi” Ngạn Tuyết uể oải trả lời, sau đó nói: “Tôi đối với cậu ta không có hứng thú, thượng tướng đại nhân, nếu có hứng thú, chúng tôi đã sớm kết hôn rồi.”
Không hứng thứ thì không cần qua đây a!!!!
Trình Cẩn gầm lên từ tận đáy lòng, và sắc mặt trắng bệch. Lục Đào nhíu mày nhìn chằm chằm Ngạn Thất, khi anh định nói gì đó, cuộc thi đã phải bắt đầu rồi.
Nhìn bạn đời của mình phải đi chuẩn bị, Trình Cẩn vội vàng nói: “Ông xã cố lên!” Lại nói: “Đừng để bị thương”
Vẻ mặt thượng tướng đại nhân dịu đi, lại bóp má cậu một cái, cười nhẹ: “"Chờ ông xã mang giải thưởng về cho em."
Lúc bọn họ bắt đầu chuẩn bị, Trình Cẩn mới suy đi nghĩ lại hỏi Eureka "Giải thưởng cho trò chơi này là gì?"
“Di tác của Tuyền lão sư, một sợi dây chuyền với những viên đá quý màu xanh, gọi là hộp biển đi.” Eureka tuỳ ý trả lời, hình như vẫn còn luyến tiếc vì không tham gia trò chơi thi đấu này.
“A…” Trình Cẩn sửng sốt, "Không hổ là nhà Hữu Ti, ra tay thật sự hào phóng."
Xe trượt nước là một thành quả rất tiên tiến của khoa học công nghệ, vì nó sử dụng động năng của gió, trong đó có lắp một thiết bị chuyển đổi động năng, nói chính xác là nó còn chạy thì sẽ không bao giờ bị mất điện, vì khi nó chuyển động về phía trước, nó sẽ hấp thụ gió và chuyển hóa nó thành năng lượng, vì vậy được chế tạo cho con người sử dụng. Phát minh này rất lợi hại, nhưng bởi vì chỉ có thể đưa một người đi, hiểu rõ được hạn chế này nên sản phẩm này vẫn chưa được phổ biến trên toàn thế giới, xét cho cùng thì con người đã có phương tiện đi lại tốt hơn và thoải mái hơn, nếu không vì mục đích kích thích, con người bình thường sẽ không lựa chọn sử dụng xe trượt.
Vì vậy xe trượt đến bây giờ, căn bản được thu gọn thành công cụ thi đấu.
Sau khi có hiệu lệnh, những người tham gia lần lượt khởi động xe và tiến về phía đại dương tráng lệ. Nội dung thi đấu rất đơn giản, đó là đi theo con đường đã định từ điểm xuất phát đến một hòn đảo cách đây 50 km, ký tên vào bảng chữ ký phía trên rồi quay lại như cũ, người đến đầu tiên là người chiến thắng.
Toàn bộ trận đấu được giám sát bởi vệ tinh, những người không tham gia có thể ngồi ngoài ban công hoặc hội trường và quan sát từ màn hình ánh sáng lớn.
Bởi vì khoảng cách tới lui chỉ có 100 km, bình thường, trong vòng một giờ đồng hồ có thể nhận được kết quả của trò chơi.
Những người dám tham gia cuộc thi đều là những người thành thạo xe trượt, chỉ sau hai phút ngăn ngủi, mọi người không còn được nhìn tận mắt nhìn thấy thân ảnh của người tham gia nữa. Khi Eureka nhìn thấy họ xuất phát, anh ta đột nhiên thiếu hứng thú, "Tôi sẽ xem có trò chơi nào khác không."
Trình Cẩn bất động, nói: “Anh đi đi, tôi đợi chồng trở về.”
Eureka đang định rời đi, nhưng lại nghe thấy bình luận viên được mời đặc biệt hét lên: “Tuyển thủ bị lật xe đầu tiên xuất hiện, tuyển thủ bị lật xe đầu tiên xuất hiện rồi! Là tiểu thiếu của Tề gia Tề Không Không, thật đáng tiếc, cậu mới đi được 10km và bị trượt chân ngã rồi.”
Trên màn hình cũng xuất hiện hình ảnh Tề Không Không rơi xuống, chiếc xe trượt thì nhẹ nhàng nhưng lúc ngã xuống nước tạo thành một mảng bụi nước, khiến cho người xem kinh sợ. Nhưng rất may, một đội cứu hộ đã sớm kéo Tề Không Không lên. Eureka nhướng mày, "Tôi vẫn là ở đây đi, xem ra cũng không tệ lắm."
Trái tim của Trình Cẩn trở nên căng thẳng, cậu rất hiểu chồng mình và thậm chí còn tham gia "nhóm hâm mộ" của anh. Tuy nhiên, thông tin hữu hiệu của Lục Đào được thu nhập thật sự rất ít, cậu chỉ biết chồng mình biết lái xe trượt, nhưng không biết chi tiết lái như thế nào, một chút cũng không rõ. Cậu siết chặt lòng bàn tay, giọng nói có chút run rẩy, “Lực ngã mạnh như thế nào mà mạnh như vậy? Có lẽ…sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Eureka hoàn toàn không hiểu tâm trạng của cậu, và nói: "Khi tôi học, tôi đã suýt bị vỡ đầu một lần."
"A ..." Trình Cẩn càng cảm thấy hoảng sợ, nhưng may mắn thay, quang hình của những người có mặt có thể kết nối với máy quay của trò chơi này, hoặc người chơi cá nhân có thể xem nó. Cậu nhanh chóng bật quang hình lên và tìm thấy chiếc máy quay riêng của Lục Đào, bấm vào xem thì thấy bóng người vẫn đang đi trên tay ga, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hơi thở chưa dứt, tim anh lại thắt lại.
Lục Đào lái xe quá nhanh!
Nhìn tốc độ hiện bên cạnh, anh đa đặt đến tốc độ 110km/h.
Con số này khiến sắc mặt Trình Cẩn tái nhợt, không khỏi túm lấy Eureka, “Anh, anh ấy sao lại lai nhanh như vậy…quá nguy hiểm rồi.”
“Để giành được vị trí thứ nhất, còn vì sao nữa?” Vẻ mặt Eureka “Cậu làm sao đột nhiên có chút ngốc vậy”, “Không nhìn thấy sao, anh họ tôi đang đuổi theo.”
Trình Cẩn đã nhìn thấy bóng dáng theo sát Lục Đào ở phía sau, nhưng cậu bối rối đến mức không thể biết đó là ai, anh ấy chỉ biết đó là Ngạn Thất khi Eureka được gọi là "anh họ". Lòng cậu rối như tơ vò, mỗi lần Lục Đào lên xuống theo sóng biển lại nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không có chút hứng thú nào xem một trò chơi kích thích, chỉ có hồi hộp và lo lắng.
Các thí sinh đang quay trở lại với tốc độ không ngờ, trong số đó đã có ba tuyển thủ lúc cập bên liền bị ngã, lại trèo lên nhưng đã không thể đuổi kịp những người đằng trước, cuối cùng , chỉ có ba người vươn lên phía trước chạy nước rút.
“Dùng tốc độ cao nhất rồi! Thượng tướng Lục Đào, Ngạn thất thiếu gia và trung tướng Ngải Tuyết Rigel đều dùng tốc độ giới hạn! Đó là 120km/h ! Đã có thể nhìn thấy thân ảnh bọn họ rồi! Rất nhanh! Đến rồi! Đến rồi! Họ đã lao qua trạm kiểm soát, hơn nữa đang cập bến! Cập bến thành công! Bây giờ, chúng ta hãy xem người chiến thắng là ai! Người chiến thắng là----thượng tướng Lục Đào.”
Giọng nói kịch tính dâng của bình luận viên đã bao quanh toàn bộ một vùng trời yến tiệc và sau khi nói tên, khán giả bắt đầu hò reo.
Trình Cẩn giật mình, hai chân mềm nhũn ra, nếu không phải vịn vào lan can, suýt chút nữa cậu sẽ đứng không nổi.