Lúc Nghiêm Tô Lạc từ trên xe bước xuống, thấy trong viện xuất hiện một chiếc Maybach xa lạ, trong phòng đèn bật sáng trưng, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết trong nhà có khách.
Nghiêm Tô Lạc mặt vô biểu tình mà mấp máy môi vài cái rồi mới bước vào. Vừa mới đến huyền quan đã nghe thấy mẹ mình cùng với khách trò chuyện rất vui vẻ, Nghiêm Tô Lạc dừng lại nhìn về phía tủ không dấu vết, sau đó đi về hướng phòng khách.
Mọi người đang nói cười thấy cậu đến thì dừng lại, mẹ cậu Tô Dao cười mở miệng nói: "Về rồi sao? Mẹ đang định gọi con đến đây, mau ngồi xuống."
"Mẹ." Nghiêm Tô Lạc trả lời một tiếng rồi thuận theo mà ngồi xuống bên cạnh Tô Dao.
"Đây là phu nhân nhà họ Lăng và thiếu gia Lăng Kha." Tô Dao tươi cười giới thiệu với Nghiêm Tô Lạc.
Hai bên làm một màn khách khí với nhau, Kha Hân Tuệ đánh giá Nghiêm Tô Lạc, trong mắt không che dấu mà thưởng thức cậu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhịn không được mà kéo tay Lăng Kha đang ngồi bên cạnh xoa xoa, trong nháy mắt như vậy mà vành mắt có hơi đỏ lên một chút.
"Tiểu Lạc đã về rồi à?" Nghiêm Văn từ trên lầu đi xuống liếc mắt thấy Nghiêm Tô Lạc, vốn dĩ lúc đầu nhíu chặt mày nhưng sau đó nhanh chóng giãn ra, ánh mắt phức tạp nhìn về phía con trai: "Đây là gia chủ Lăng gia, vừa lúc mọi người đều đang ở đây, cha mẹ định thương lượng với con chuyện này."
Ánh mắt Nghiêm Tô Lạc hơi lóe lên, nhìn về phía ba người đang đi đến: "Ngài Lăng, bác sĩ Quan. Cha, có chuyện gì mà cần thương lượng với con vậy ạ?"
"Được rồi, chúng ta đều ngồi xuống trước đã, ngồi xuống rồi nói." Nghiêm Văn nhìn về phía mọi người vẫy tay một cái, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Nghiêm Tô Lạc nói: "Con trai, thât ra chúng ta tìm được người có độ tin tức tố xứng đôi 100% với con, chính là Lăng Kha, con trai của ngài Lăng đây."
Ông nói xong không chớp mắt mà nhìn chằm chằm về phía Nghiêm Tô Lạc, muốn nhìn thấy được hiện tại cậu cảm thấy thế nào nhưng thất bại.
Con trai nhà mình nghe xong liền đơn giản trả lời lại lại một chữ: "Vâng"
Thấy chồng mình và con trai nhìn nhau đến độ đôi mắt hai người phải tóe ra lửa, Tô Dao liền tiến đến tách hai người ra, kéo tay Nghiêm Tô Lạc nói: "Ba mẹ đây thật ra là muốn hỏi ý các con trước, con thấy thế nào?"
Nghiêm Tô Lạc ngước lên nhìn Tô Dao ở đối diện đang đầy lo lắng cùng với mong đợi, một lát sau mới trả lời: "Tin tức tố của tôi cấp S, hơn nữa còn là tin tức tố bị chặn, tôi cũng không cảm thấy tôi có thể gánh vác trách nhiệm của Alpha đối với Omega."
Trong lời nói của Nghiêm Tô Lạc có ý tứ, người đang ngồi ở đây cũng không phải ngốc, đều hiểu cậu đây là đang uyển chuyển cự tuyệt.
"Tin tức tố của tôi cũng là cấp S, hiện là có tin tức tố giai đoạn chứng, tôi cần tin tức tố của cậu, chờ tin tức tố của tôi ổn định lại, tôi sẽ không quấn lấy cậu nữa." Một giọng nam thanh tú truyền đến, mọi người có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Lăng Kha
Lăng Kha bình tĩnh mà hướng ánh mắt về phía Nghiêm Tô Lạc, mặc dù bị mọi người nhìn tới cũng không hoảng loạn.
Nghiêm Tô Lạc nhìn thẳng hắn, trong đầu nhanh chóng lóe lên hình ảnh chuyện đêm nay, đối với hắn mà nói, cho dù là có tin tức tố chặn chứng cũng không ảnh hưởng đến tương lai của hắn, cha mẹ hắn đối với bệnh của hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng nhưng hắn cảm thấy bệnh của mình cũng không sao cả, vốn dĩ tưởng là cha mẹ hắn an bài để giúp hắn, không nghĩ tới người yêu cầu trợ giúp lại là đối phương.
Nghiêm Tô Lạc rời mắt đi, lướt qua mọi người, trực tiếp dừng lại phía bác sĩ Quản: "Bác sĩ, anh cảm thấy thế nào?"
"Ở tình huống có độ xứng đôi 100%, bất luận là rối loạn tin tức tố hay là rối loạn giai đoạn tin tức tố, tin tức tố của hai người đều là liều thuốc tốt nhất của nhau." Bác sĩ Quan một thân áo blouse trắng lịch sự văn nhã mà đẩy đẩy mắt kính, tiếp tục nói: "Nếu mọi người cần xem phương án điều trị cụ thể thì nên đến bệnh viện làm kiểm tra."
Nghiêm Tô Lạc gật đầu: "Nếu có thời gian thì đi bệnh viện kiểm tra một chút đi."
Đồng ý, Lăng gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai nhà bắt đầu thương lượng khi nào đi bệnh viện kiểm tra cùng với kế tiếp hai đứa nhỏ nên làm hạng mục công việc liên quan nào.
Chỉ có Tô Dao hơi mang thâm ý mà nhìn thoáng qua Nghiêm Tô Lạc, tầm mắt xẹt qua đối diện trên sô pha Lăng Kha vừa đau lòng lại vừa lòng.
Buổi tối, Nghiêm Tô Lạc mới vừa tắm rửa xong ra ngoài, vừa lúc đụng phải Tô Dao đang mang sữa bò đến cho cậu.
"Đi ngủ sớm một chút, đừng học muộn quá." Bà đem sữa đặt ở trên bàn, quay đầu lại với Nghiêm Tô Lạc.
Cậu xoa tóc, trả lời: "Mẹ cùng ba cũng nên đi ngủ sớm một chút."
Tô Dao trả lời một tiếng, đi ra cửa đến cửa hình như nhớ ra điều gì đó mà quay đầu lại: "Con hình như có hứng thú với cậu nhóc nhà họ Lăng kia?"
Nói xong, không đợi Nghiêm Tô lạc trả lời liền đóng cửa lại.
Nghiêm Tô Lạc đem tóc nắm lại, hứng thú? Có sao? Chỉ là một người bạn nhỏ có miệng lưỡi sắc bén cùng với bộ dáng có điểm đặc biệt thôi mà.
Tác giả có lời muốn nói: Người bạn nhỏ nha~
______________________
#Cỏdại
#07/05/2022