"Hầy, lại sắp mưa rồi."
Mấy ngày nay thời tiết rất thất thường, mới phút trước vẫn còn nắng chíu rực rỡ mà phút sau trời đã âm u chực chờ đổ mưa xuống. Hạ An Vũ đang gọt táo cho vị khách lâu lắm rồi mới thấy mặt, ngồi bên cạnh lắng nghe cô nói chuyện.
"Nghe nói anh sắp lên thớt, dù bận muốn chết nhưng tôi vẫn cố tranh thủ đến thăm đây."
"Vụ kiện của cô sao rồi?" - Quý Đông Nhiên quan tâm hỏi.
"Tin tức thì chắc anh cũng nắm được hết rồi." - Vương Ý Nhi khẽ nhún vai - "Có lẽ không thua nhưng kết quả sẽ không như ý muốn. Nhưng chỉ cần đẩy được lão ta vào tù, công khai hết mọi chuyện xấu xa với giới báo chí thì nhà họ Vương cũng đủ thảm."
"Không sợ ông ta chạy án ra tù tính sổ cô à?"
Quý Đông Nhiên có vẻ như hỏi nhưng dường như không quan tâm đến đáp án lắm. Vương Ý Nhi cười cười, đôi mắt trong sáng hiện lên ác ý không thèm che giấu, Hạ An Vũ vừa chạm với ánh mắt đó không khỏi rùng mình một cái.
"Quan trọng là phải còn mạng ra khỏi đó đã chứ."
Quý Đông Nhiên cũng gật đầu đáp:
"Nói cũng đúng."
Mặc dù anh không biết rõ tiếp theo cô gái nhỏ này định làm gì, nhưng chẳng ai trả một cái giá quá đắt chỉ để đổi lại vài năm tù giam của kẻ mà cô căm hận tận xương tủy cả. Có thể con đường sau này cô đi sẽ rất khốn khổ với thế lực của nhà họ Vương, nhưng từ lúc bắt đầu kế hoạch trả thù, cô cũng không có ý định chừa cho mình một con đường sống.
Vương Ý Nhi cũng không ngồi lâu vì đúng như lời cô nói, cô rất bận, chỉ mới ngồi chưa đến nửa tiếng đã có bốn năm cuộc gọi gọi đến, cuối cùng đành vội vã từ biệt.
"Hình như cô ấy bỏ quên ví rồi."
Vương Ý Nhi vừa rời khỏi không bao lâu thì Quý Đông Nhiên nhìn thấy trên tủ đầu giường có một cái ví đen trơ trọi không thuộc về cả hai bọn họ. Hạ An Vũ nhanh chóng cầm lên kiểm tra, phát hiện đúng là của Vương Ý Nhi, cậu nói:
"Chắc vẫn chưa đi xa, để em mang trả cho cô ấy."
"Ừm, từ từ thôi." - Quý Đông Nhiên nhắc nhở.
Vương Ý Nhi quả nhiên vẫn còn đang đứng đợi thang máy, Hạ An Vũ nhanh chóng bắt kịp cô, thở hổn hển đưa ví ra:
"Cô... cô bỏ quên..."
Vương Ý Nhin hơi ngạc nhiên, nhận lấy ví cảm ơn:
"Cảm ơn, có lẽ vội quá nên tôi quên. Làm phiền cậu quá."
"Không có gì." - Hạ An Vũ lắc đầu khách sáo nói.
Vương Ý Nhi nhìn cậu một hồi, không biết nghĩ gì mà bật cười nói:
"Từ lúc vào vẫn quên nói, chuyện lần đó thật sự xin lỗi cậu."
Hạ An Vũ hơi ngẩn ra, cậu biết Vương Ý Nhi nhắc tới cái lần cô và QUý Đông Nhiên diễn kịch tình tứ để đánh lừa cậu, trong phút chốc hơi ngượng ngùng gãi gãi má đáp:
"Không... không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi mà."
"Hầy, chỉ trách chồng cậu là người chi tiền, phận vô sản như tôi phải cúc cung tận tụy làm theo. Nhưng vẫn mong gửi lời xin lỗi chân thành đến cậu." - Vương Ý Nhi dịu dàng nói - "Đau khổ nhiều rồi, nhất định từ nay về sau sẽ hạnh phúc."
Giọng nói Vương Ý Nhi chân thành đến nỗi Hạ An Vũ cũng run rẩy. Phải, nhất định không còn có sóng gió nào có thể chia lìa hai người họ nữa. Cậu gật đầu mỉm cười với cô:
"Cảm ơn cô, cô cũng nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng, nhất định hạnh phúc."
Giữa không gian trắng xóa yên tĩnh, cả hai người trẻ tuổi cười vui vẻ với nhau, dường như dù con đường phía trước có mờ mịt đáng sợ như thế nào thì họ vẫn tràn đầy hy vọng.
Cạch!
Có âm thanh như vừa có ai va phải thứ gì đó phía góc khuất khiến hai người chú ý, Vương Ý Nhi hơi nhíu chặt mày làm Hạ An Vũ vừa quay về sau chẳng kịp nhìn thấy gì thắc mắc hỏi:
"Sao vậy?"
"Xung quanh đây đã được điều động người bảo vệ rồi mà phải không?" - Vương Ý Nhi hỏi.
"Đúng vậy, lúc nãy cô vào đây cũng biết rồi đó, đều phải thông qua họ mới được."
"Ừm, vậy chắc tôi nhìn lầm rồi."
Vương Ý Nhi đè lại nhịp tim đập loạn của mình, vừa lúc nãy cô có cảm giác như mình đã nhìn thấy Quý Hạo Hiên, nhưng nếu đúng như Hạ An Vũ nói thì có lẽ do cô sợ bóng sợ gió nên mới nhìn lầm.
Buổi chiều Quý Đông Nhiên phải đi làm kiểm tra, Hạ An Vũ tranh thủ giúp anh lấy thêm thuốc mới.
"Chẳng phải là phu nhân tổng giám đốc sao? Lâu quá không gặp, thứ lỗi cho lần trước không đến dự đám tang của cố chủ tịch Quý."
Người ta nói nghiệt duyên cũng là một loại duyên phận, sau cái lần ở đại hội cổ đông đó gần như Hạ An Vũ chẳng thấy bóng dáng của Phương Thu Ý đâu cả, cứ ngỡ người này biết xấu hổ mà lui, bây giờ gặp lại thái độ còn chẳng thèm giả vờ lịch sự như lần đầu nữa.
"Không sao cả. Nhà họ Phương có thân tình sâu đậm với nhà họ Quý như vậy, chúng tôi cũng không vì chút chuyện nhỏ nhặt mà oán trách."
Hạ An Vũ chỉ khẽ liếc nhìn hắn một cái sau đó đưa đơn thuốc cho dược sĩ trực quầy, nào ngờ Phương Thu Ý lại chộp lấy đơn thuốc của cậu, hơi đẩy kính lên có vẻ như định đọc nó.
"Anh làm gì vậy? Trả lại đây."
"Chỉ muốn xem chút thôi mà." - Phương Thu Ý khẽ nhíu mày, chậc chậc mấy tiếng lắc đầu nói - "Mặc dù không học cùng chuyên ngành với tổng giám đốc Quý, nhưng ngành Y của đại học S cũng không phải muốn vào là vào. Chí ít bây giờ nhìn sơ cũng thấy đơn thuốc cậu lấy đang có vấn đề."
"Có vấn đề?"
Hạ An Vũ tự động gạt bỏ hết mấy lời khoe mẽ chẳng chút khiêm tốn nào của Phương Thu Ý qua một bên, lần nữa nhíu mày đọc đơn thuốc, hiển nhiên cậu chẳng hiểu được gì cả, thắc mắc hỏi hắn:
"Ý anh là sao?"
Quý Đông Nhiên từng nói bởi vì thuốc của anh bị động chạm dẫn đến tình trạng chân của anh chuyển biến xấu hơn, nhưng hiện tại đã ngừng sử dụng số thuốc đó, James cũng kê đơn thuốc mới phù hợp với tình trạng hiện tại, mỗi lần lấy thuốc về đều sẽ thông qua ông ấy kiểm tra một lần rồi mới uống.
"Trong đơn này có Corticoid có tác dụng làm giảm viêm và đau." - Phương Thu Ý chỉ vào hàng chữ trong tờ đơn.
"Vậy thì sao?"
Hạ An Vũ hoàn toàn không hiểu, cậu cũng có nghiên cứu một chút về mấy loại thuốc này, loại mà Phương Thu Ý vừa nhắc Hạ An Vũ đã thấy qua vài người mắc bệnh về xương khớp sử dụng.
"Thuốc không xấu, nhưng quan trọng là liều lượng sử dụng như thế nào." - Phương Thu Ý khẽ nhún vai - "Đơn này kê liều lượng cao hơn mức bình thường, với một người mắc bệnh mãn tính cần sử dụng để giảm đau còn không tốt chứ đừng nói gì đến bệnh nhân đã hoàn toàn mất cảm giác như tổng giám đốc Quý. Có phải dạ dày của anh ấy thường xuyên không khỏe không?"
"Đúng... đúng vậy..."
Hạ An Vũ không tin được đáp, từ ngày nhập viện đến nay Quý Đông Nhiên lại nhập thêm bệnh dạ dày. Mới hôm trước còn nôn mửa không ngừng chẳng thể ăn gì, phải chích một mũi mới tạm an ổn ngủ được. Hạ An Vũ vẫn nghĩ là do Quý Đông Nhiên quá căng thẳng nên thường xuyên tìm mọi cách làm cho anh vui, dù trong lòng cậu cũng ngổn ngang nhưng chỉ cần đối diện với anh đều sẽ trưng ra nụ cười rạng rỡ.
"Ảnh hưởng dạ dày là nhỏ thôi, sử dụng đều đặn theo liều lượng trong đơn thuốc này chắc chắn đôi chân của tổng giám đốc Quý chẳng khác nào miếng bánh ngọt bị đàn kiến phát hiện cả, dần dần bị hủy hoại đến chẳng còn gì."
Phương Thu Ý không còn giữ biểu cảm kiêu ngạo như lúc nãy nữa, gương mặt dần trở nên nghiêm trọng, hắn trầm giọng hỏi cậu:
"Đơn thuốc này là ai kê cho hai người?"