Sáng sớm chủ nhật, Hạ An Vũ bị đồng hồ sinh học đánh thức, cậu thừ người nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc dần dần nhớ lại chuyện đêm qua.
Ngày mai đã là ngày diễn ra đại hội cổ đông rồi, cậu đã nghĩ chí ít vẫn có thể gắng gượng cùng Quý Đông Nhiên trải qua chuỗi thời gian bình yên cuối cùng, sau đó cứ thế vui vẻ chia tay. Hạ An Vũ xoa xoa mi mắt, chán nản thở dài một hơi, lúc này cậu không muốn ra khỏi phòng chút nào.
Nằm một hồi, Hạ An Vũ mò mẫm điện thoại ở đầu giường, cậu muốn xem bây giờ là mấy giờ rồi, lại phát hiện tin nhắn nhắn từ tối hôm qua, đôi mày lập tức nhíu chặt lại, cơn buồn ngủ phút chốc bay biến hoàn toàn.
Trong lúc Hạ An Vũ vẫn còn nằm lăn lộn trên giường thì Quý Đông Nhiên đã rời nhà từ sớm, hôm nay anh có buổi kiểm tra với bệnh viện.
"Tệ đến vậy sao?"
"Haizz, tôi cảm thấy mình đúng là một lang băm mà, rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?"
James đau khổ nhìn đống báo cáo với chỉ số ngày càng tệ, Quý Đông Nhiên ngồi đối diện ông dường như đã quen với thái độ này của ông, bình tĩnh hỏi:
"Khi nào sẽ có lịch phẫu thuật."
"Phải đợi kiểm tra thêm, các chỉ số trong cơ thể anh ổn định đã." - James ngồi phịch xuống ghế, tháo cặp kính ra mệt mỏi nói - "Làm nghề hai mươi mấy năm, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình không xứng với chức danh bác sĩ như thế này."
"Địch trong tối ta ngoài sáng, bây giờ không phải lúc than vãn."
Quý Đông Nhiên bình tĩnh cầm tờ bệnh án của mình nhìn sơ qua một chút rồi đóng lại. Hàm lượng đạm tăng đột biến, xương khớp vốn dĩ đang hồi phục rất tốt chuyển biến xấu, lúc truy ra phát hiện thuốc uống có vấn đề, nhưng đã gần như muộn rồi. Biết rõ ràng có kẻ giở trò nhưng điều tra không có kết quả, Quý Đông Nhiên cũng không thể nghĩ ra nổi ngoại trừ hai mẹ con Quý Hạo Hiên ra thì mình còn gây thù với ai nữa.
Thời điểm nghe Jame thông báo chỉ có một lựa chọn duy nhất là phẫu thuật, nếu không di chứng dần lan lên trên, kết quả cuối cùng sẽ liệt toàn thân, Quý Đông Nhiên cảm thấy mình không phải đang ngồi trên xe lăn nữa mà dường như đã rơi xuống tận mười tám tầng địa ngục chờ được xét xử.
James ngồi thẳng người lên, gật gật đầu, ông hỏi anh:
"Cậu ấy vẫn chưa biết chuyện này?"
"Nếu để em biết, sợ rằng lại moi tim moi phổi sống chết vì một kẻ như tôi mất."
Chín giờ sáng, Hạ An Vũ theo lịch hẹn đến quán cà phê ở khu thương mại DJ phía nam thành phố, đôi mắt cẩn trọng quan sát xung quanh. Cậu tùy tiện tìm một chỗ ngồi, cốc cà phê nóng hổi vừa bưng ra, một cái bóng cao lớn xuất hiện. Hạ An Vũ ngẩng đầu lên nhìn, người nọ rất cao, mặt mũi bị khẩu trang lẫn kính mắt che khuất, hắn ta cất giọng hỏi:
"Hạ An Vũ?"
"Phải?" - Hạ An Vũ cảnh giác đáp.
"Cầm lấy." - Hắn rút một bao bì dày cộp ra, Hạ An Vũ nghi hoặc nhận, sau đó hắn mới nói tiếp - "Sau khi có xác nhận ly hôn, sẽ gửi cho cậu phần còn lại, dù cho có thành công hay thất bại, cũng mong cậu giữ đúng lời hứa không bao giờ xuất hiện trước mặt Quý Đông Nhiên nữa."
"Rốt cuộc anh là ai?" - Hạ An Vũ siết chặt bao bì nghiến răng hỏi.
"Tạm biệt."
Người kia không trả lời cậu mà xoay người định bỏ đi, Hạ An Vũ vội vàng đứng dậy chộp lấy hắn, thẳng tay kéo khẩu trang xuống.
"Tao hỏi mày rốt cuộc mày là ai?"
"Này..." - Người kia cũng bị Hạ An Vũ dọa, hắn muốn đẩy cậu ra lại thấy trên tay Hạ An Vũ cầm ly cà phê nóng, trong lòng hoảng hốt vội nói - "Khoan đã, có người trả tiền... tôi... tôi cũng chỉ là người làm theo lệnh thôi, tôi... tôi không biết gì cả..."
Người xung quanh tò mò nhìn sang, nhân viên nhanh chóng chạy đến, đương lúc Hạ An Vũ vẫn còn đang dò xét hắn thì điện thoại trên bàn reo lên.
"Alo..." - Hạ An Vũ nhíu mày nhìn dãy số lạ hoắc bắt máy.
"Chẳng phải đã thỏa thuận không cố gắng vạch trần đối phương sao? Cậu làm người của tôi đau đấy."
Lại là chất giọng biến đổi khó nghe, Hạ An Vũ liếc mắt nhìn gã to con đang lén chuồn đi kia, thở hắt một hơi hỏi:
"Mày có mục đích gì?"
"Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì. Quan trọng là tôi cho cậu đường cứu chồng cậu thôi." - Tên kia cười khúc khích nói - "Chân của anh ta nặng hơn những gì cậu tưởng, chẳng lẽ cậu không muốn chữa khỏi cho anh ta à?"
Hạ An Vũ mím môi không đáp, đầu dây bên kia tiếp tục:
"Cả bệnh án cậu cũng đã xem rồi, xem như tôi tốt bụng giúp đỡ chồng cậu đi."
"Giúp đỡ? Bằng mấy thứ điều kiện đốn mạt đó?"
"Đừng nói khó nghe như vậy." - Gã ta cười cười đáp - "Chỉ là một cái giá trao đổi ngang bằng thôi. Dù sao cậu cũng có quyền đổi ý... vậy nha, tôi cúp đây..."
"Này..."
Hạ An Vũ muốn nói tiếp nhưng đầu dây bên kia đã dập máy, cậu tức giận nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trái tim vẫn còn đập mạnh.
"Xin lỗi... quý khách có cần tôi giúp gì không ạ?"
Nữ nhân viên đứng bên cạnh cậu nãy giờ lo lắng hỏi, Hạ An Vũ ngẩng mặt lên, cậu phát hiện đang có rất nhiều người nhìn mình, phút chốc cậu trở nên ngại ngùng liền cúi đầu xin lỗi:
"Không có, xin lỗi đã làm phiền ạ."
Thấy đã không còn việc gì hóng hớt, mọi người cũng nhanh chóng giải tán.
Hạ An Vũ không rời khỏi quán cà phê, cậu lần nữa ngồi xuống, tháo bao bì ra, bên trong là một bức thư giới thiệu, tài liệu chi chít chữ về thông tin của một vị giáo sư có tiếng cùng lời nhắn nho nhỏ:
"Cuối tuần vui vẻ. Hy vọng thỏa thuận giữa chúng ta sẽ tiến triển tốt đẹp, tôi chờ tin tốt từ cậu."
Mỗi một chữ đều tràn đầy khiêu khích, tựa như bức thư nặc nhanh gửi vào mail phụ của cậu đêm đó, câu từ không khác gì đang đâm xuyên qua trái tim cậu. Cũng chỉ trong một đêm, Hạ An Vũ chấp nhận từ bỏ giấc mơ năm xưa lẫn người chồng yêu dấu hiện tại, dù cho trái tim có tan nát cũng hy vọng dùng nó cứu lấy anh.
Đài phun nước giữa trung tâm thương mại rực rỡ ánh cầu vồng, phản chiếu lên đôi mắt hẹp dài quyến rũ của gã đàn ông trưởng thành, hắn ta khẽ nhếch khóe môi, khuôn mặt đắc ý quan sát vẻ hoảng loạn vẫn còn vươn lại của cậu trai trong quán cà phê đối diện:
"Loại ngu ngốc như này mà cũng mơ tưởng đến mặt trời, nực cười..."