Buổi tối sau khi đưa Hạ An Vũ trở về, Quý Đông Nhiên với cậu có cuộc hẹn với Lâm Kỳ, định bụng uống vài ly với hắn. Bởi vì nhà hàng Lâm Kỳ hẹn cũng nằm trong khu chung cư nên không cần lái xe.
"Này, bộ chú tính ly hôn thật à?"
"Ừm..."
Hai gã đàn ông ngồi ở nơi lộng gió mượn hơi men trò chuyện linh tinh, lòng ai cũng tràn đầy tâm sự. Lâm Kỳ nhìn gương mặt phẳng lặng hơn cả mặt hồ mùa thu kia, thở dài than vãn:
"Hầy, đúng là lòng dạ đàn ông..."
"Thế chú là gì?" - Quý Đông Nhiên lẩm bẩm hỏi, miệng hớp một ngụm rượu.
"Chí ít thì tới bây giờ tôi vẫn là một người đàn ông tốt. Không phải loại quất ngựa truy phong, chú hiểu không?"
Lâm Kỳ lèm bèm đáp lại, chẳng hiểu sao cảm thấy bực mình, nâng ly một hơi uống cạn ly rượu. Quý Đông Nhiên liếc nhìn hắn cười cười hỏi:
"Sao hả? Có cần giúp chú trả thù thằng nhóc đó không?"
"Không cần. Ông đây không muốn dính líu chút gì với nó nữa đâu. Phiền chết đi được."
Lâm Kỳ vừa nghe nhắc đến ai kia thì đầu óc đã đau như búa bổ. Mẹ kiếp, nuôi ăn nuôi học, lớn lên rồi còn phải hy sinh thân mình cho nhu cầu sinh lý chết tiệt, cuối cùng quả ngọt đâu không thấy, chỉ thấy cả sự nghiệp phấn đấu bay theo gió mây, suýt chút nữa tiền dưỡng già cũng không còn. Hắn phiền chán lảng sang chuyện khác:
"Nhưng tôi chưa hiểu tại sao chú cứ nhất quyết phẫu thuật vậy? Chú làm người ta yêu chú đến chết đi sống lại, xong đùng cái nói ly hôn là ly hôn."
Quý Đông Nhiên lắc nhẹ ly rượu, chất lỏng bên trong sóng sánh lấp lánh, đôi mắt sâu thẫm tựa như nghĩ ngợi gì đó, cuối cùng chỉ "ừm" một tiếng khe khẽ.
Lâm Kỳ nhíu mày, hắn xoay hẳn người qua quan sát đứa bạn nối khố của mình trầm ngâm nói:
"Sao tôi cứ cảm thấy chú vẫn đang giấu giếm gì đó."
Quý Đông Nhiên liếc nhìn hắn một cái rồi đáp:
"Chú nghĩ nhiều rồi."
Trời khuya lạnh lẽo, Hạ An Vũ khát nước nên tỉnh dậy giữa chừng, cậu mò mẫm bật đèn lên, chẳng ngờ lại nhìn thấy một người đã gà gật trên xe lăn ở giữa nhà.
"Đông Nhiên?"
Hạ An Vũ giật mình, cậu vội vàng bước sang chỗ anh, mũi ngửi được mùi rượu nồng nặc.
"Sao lại uống say đến mức này?"
Hạ An Vũ nhíu mày nhìn khuôn mặt đỏ gay của Quý Đông Nhiên, cậu nhớ rõ lúc tối anh bảo chỉ uống vài ly cho vui thôi. Dù gì để người tiếp tục ngồi đây cũng không phải cách, Hạ An Vũ đành đẩy xe lăn vào trong phòng, đỡ anh lên giường trước đã.
Hạ An Vũ phải dùng hết sức chín trâu mười bò mới vác tên say xỉn này lên nổi, Quý Đông Nhiên bình thường hình thể lúc ngồi đã lớn, giờ đứng dậy mới phát hiện anh cao hơn cậu cả một cái đầu, thân trên nặng trịch đè hết lên người Hạ An Vũ.
"Ai vậy?"
Lúc Hạ An Vũ thả được người xuống giường thì mắt anh cũng lờ mờ mở ra, miệng khô khốc hỏi. Hạ An Vũ mệt phờ thở một hơi đáp lại:
"Là tôi..."
"Tôi là ai?"
"Hạ An Vũ..."
Hạ An Vũ định bụng chỉ vứt người ở đấy cho rồi, nhưng cứ cảm thấy không thoải mái, quyết định lau qua cho người này một lần. Cậu cởi áo Quý Đông Nhiên ra, giây phút ngón tay lành lạnh chạm vào da thịt anh, cổ tay bị bắt lại, Quý Đông Nhiên nhíu mày nói:
"An Vũ?"
"Đúng rồi? Đừng nói quên cả chồng cũ anh đấy nhé... A..."
Hạ An Vũ thở dài một tiếng muốn rút tay ra, nhưng sức nắm kia chẳng những không giảm mà còn kéo mạnh cậu xuống, Hạ An Vũ chúi người bị ôm vào lòng ngực săn chắc.
"Đông Nhiên?"
"Tại sao lại cũ? Em muốn bỏ rơi tôi?"
"Anh nói cái gì vậy? Buông ra!"
Hạ An Vũ bị chọc tức, cậu muốn chống người ngồi dậy lại bị Quý Đông Nhiên ghì chặt, sau gáy cảm nhận được hơi nóng hầm hậm nắm lấy, Quý Đông Nhiên rướn mình mút lấy cổ cậu.
"Này... Đông Nhiên, anh say rồi, thả ra..."
"Tôi không cho phép, An Vũ, em không được bỏ rơi tôi..."
Tim Hạ An Vũ đánh "thịch" một tiếng, một nỗi sợ hãi đột nhiên ập đến, nút áo ngủ bị giật phăng, Quý Đông Nhiên suồng sã gặm cắn từ cổ xuống xương quai xanh, quần của cậu cũng sắp bị anh cởi ra được. Hạ An Vũ muốn bỏ chạy, bàn tay cố gắng lần mò tìm kiếm, lập tức vớ được thau nước mình chuẩn bị, không do dự đổ hết vào lên đầu cả hai.
"Anh điên đủ chưa?"
Nước lạnh tạt cho cơn say bay hơn phân nửa, Quý Đông Nhiên nhìn Hạ An Vũ giận dữ, lồng ngực phập phòng hét lớn:
"Anh là người đề nghị ly hôn, đã nhớ ra chưa hả?"
Áo Hạ An Vũ đứt nút, phía sau thấp thoáng dấu vết Quý Đông Nhiên vừa để lại. Dường như đã nhận ra mình vừa làm gì, anh vội nói:
"Xin lỗi... là tôi uống say..."
Hạ An Vũ không để anh nói hết câu, xoay người bỏ đi, miệng ấm ức lẩm bẩm:
"Khốn kiếp, là ai muốn bỏ rơi ai chứ?"
Trong phòng không còn âm thanh gì, ánh đèn trắng xóa, Quý Đông Nhiên mệt mỏi gác tay che mắt, trên gương mặt ướt đẫm có thêm hàng nước chảy dài.
Hạ An Vũ vừa trở về phòng, bủn rủn ngồi phịch xuống sàn, trái tim còn chưa lấy lại được bình tĩnh. Cậu hy vọng hai người chia tay trong êm đẹp, nhưng Quý Đông Nhiên lại lần nữa làm cậu tổn thương. Đương lúc đầu óc vẫn còn hoảng hốt trống rỗng, điện thoại trên giường có tin nhắn đến:
"Hẹn 9 giờ sáng ngày mai ở DJ."