Người ta nói nghiệt duyên cũng là duyên, cậu vẫn còn chưa chuẩn bị xong tinh thần để gặp anh nữa. Hạ An Vũ định giả vờ không có chuyện gì đi luôn cho xong, ngờ đâu người kia lại đột nhiên lên tiếng trước:
"Em làm sao vậy? Sắc mặt kém quá."
Tự dưng được quan tâm, Hạ An Vũ trái lại liền cảm thấy bực dọc, không biết rốt cuộc anh đang muốn làm cái gì nữa. Hạ An Vũ thầm mắng trong lòng: "Làm sao là làm sao? Sắp chết rồi được chưa. Hóa ra kết cục bị chồng bỏ lại thảm thương đến vậy."
"Liên quan gì đến anh."
Ở đây không có người khác, Hạ An Vũ cũng chẳng thèm sắm vai nhân viên ngoan hiền nữa, khó chịu trả lời. Tâm trạng không tốt lại khiến bụng quặn lên một cái, Hạ An Vũ hít sâu một hơi, bước nhanh muốn đi qua Quý Đông Nhiên.
"Mau đi về đi, trễ rồi."
Cánh tay bị kéo lại, Quý Đông Nhiên nhíu mày nói, Hạ An Vũ lập tức giật phắc tay mình ra sẵn giọng đáp lại:
"Không về, tôi làm chưa xong báo cáo."
"Báo cáo gì?"
Quý Đông Nhiên hỏi một câu mà Hạ An Vũ tức muốn hộc máu, càng lúc cậu càng tin người này thật sự muốn ly hôn với cậu. Quý Đông Nhiên hỏi xong thì cũng bắt đầu nhớ loáng thoáng chuyện sáng nay, anh hắng giọng một tiếng nói:
"Báo cáo đó không cần gấp nữa, từ từ làm cũng được... Mau về nghỉ sớm đi."
Hạ An Vũ chăm chăm nhìn Quý Đông Nhiên, nhìn đến nỗi anh cũng cảm thấy mất tự nhiên. Đương lúc vẫn không đoán ra được Hạ An Vũ định nói gì thì cậu nhún vai một cái lên tiếng:
"Về thì về."
Hạ An Vũ quay người vào văn phòng, nhưng thay vì tắt máy thì lại tiếp tục làm ngồi xuống làm việc. Hạ An Vũ không muốn tiếp tục đối diện với Quý Đông Nhiên nên tùy tiện nói một câu rồi chuồn thẳng, mặt khác cũng vì không muốn nghe lời gã đàn ông đáng ghét kia.
Quý Đông Nhiên chờ ở bên ngoài hồi lâu vẫn không thấy người đâu, anh đến gần phòng của Hạ An Vũ, nghe được tiếng của bàn phím đều đặn "lạch cạch" vang ra. Quý Đông Nhiên nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái, trả lời lại anh vẫn là những âm thanh máy móc đó.
"An Vũ... Tôi vào đấy..."
Quý Đông Nhiên mở cửa, đưa mắt nhìn vào trong, trên bàn làm việc chồng hồ sơ chất cao như ngọn núi nhỏ, Hạ An Vũ hai mắt tập trung vào màn hình, tuyệt nhiên không thèm để ý đến anh.
"Tại sao vẫn còn làm việc?" - Đôi mày Quý Đông Nhiên nhíu lại.
Hạ An Vũ nghe giọng của anh, trong lòng cậu cực kỳ khó chịu, bụng dạ quặn thắt cũng không làm giảm đi sự đau đớn nơi trái tim. Cậu cứng nhắc tiếp tục gõ phím, cố ngăn cho ngăn cho thứ cảm xúc bi lụy yếu ớt trỗi dậy.
"Xin lỗi, tôi vẫn còn nhiều việc lắm, phiền tổng giám đốc ra ngoài giúp tôi." - Hạ An Vũ lạnh lùng nói.
Quý Đông Nhiên cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Hạ An Vũ. Anh biết vừa rồi giọng điệu mình có phần không tốt, người trước mặt ăn mềm không ăn cứng, cuối cùng vẫn dịu giọng nói:
"Chẳng phải nói về nhà sao?"
Lúc này, động tác của Hạ An Vũ hoàn toàn ngừng lại khi nghe đến chữ "nhà". Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, gằn giọng hỏi:
"Nhà? Nhà nào? Ly hôn rồi, tôi làm gì còn nhà nữa?"
Bàn tay Quý Đông Nhiên vô thức siết chặt nắm tay cằm xe lăn, anh cố giữ bình tĩnh, lạnh giọng nói:
"Nếu cậu muốn, căn nhà đó sẽ là của cậu."
Rầm!
Hạ An Vũ tức giận đập mạnh xuống bàn, đôi mắt giận dữ nhìn Quý Đông Nhiên lớn tiếng nói:
"Ly hôn thì ly hôn, có cần phải coi thường nhau thế không?"
"Tôi không coi thường cậu." - Quý Đông Nhiên lập tức phản bác.
Hạ An Vũ đứng dậy, lồng ngực phập phồng tiếp lời:
"Hạ An Vũ tôi không cần anh cho cái gì cả. Anh cực khổ giành giật như thế thì cố mà giữ lấy đi. Tiền nợ anh trả giúp nhà tôi xem như đủ rồi, tôi có tay có chân... ư..."
Bụng đột nhiên quặn lên khiến Hạ An Vũ không thể nói nữa, một tay chống lên bàn, tay còn lại ôm lấy bụng mình, gương mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Quý Đông Nhiên hoảng hốt, vội vàng di chuyển sang chỗ cậu lo lắng hỏi:
"Em làm sao? Tôi gọi cấp cứu."
Hạ An Vũ ngồi xuống ghế, khó chịu dựa ra sau, nắm lấy bàn tay đang bấm số của Quý Đông Nhiên khàn khàn nói:
"Không cần đâu... chỉ là, đau bao tử thôi, uống thuốc là được rồi."
"Em qua bên phòng tôi nghỉ, tôi lấy thuốc cho em."
Quý Đông Nhiên cất điện thoại, tự nhiên đưa tay sờ trán cậu, Hạ An Vũ muốn né đi nhưng không còn sức lực phản kháng.
"Em đứng dậy nổi không?"
Xác nhận nhiệt độ của đối phương bình thường, Quý Đông Nhiên hỏi tiếp. Hạ An Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi chống thành ghế đứng dậy.
"Đ... được."
Cậu khó khăn rời khỏi chỗ ngồi, Quý Đông Nhiên vẫn ở phía sau cậu, vừa đến gần cửa, cậu đột nhiên lại ngã khuỵu xuống.
"An Vũ!"
Quý Đông Nhiên không giữ được bình tĩnh nữa, sốt ruột di chuyển xe lăn qua, Hạ An Vũ vẫn cúi đầu không đáp lời anh.
"An Vũ... Em sao rồi?"
Quý Đông Nhiên lay lay vai Hạ An Vũ, cả người anh hơi chúi xuống muốn quan sát nét mặt cậu, lại chẳng ngờ trong phút chốc người kia đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Bị đánh úp khiến cho đầu óc Quý Đông Nhiên trở nên mơ hồ, Hạ An Vũ vươn tay quàng qua cổ anh, coi đó như điểm tựa duy nhất. Quý Đông Nhiên sợ cậu ngã, vội vàng vững chắc ôm lấy cơ thể cậu khiến đôi môi hai người càng day dưa lâu hơn.
Thời điểm tách ra, cơ thể người trong lòng run rẩy, mắt Hạ An Vũ đỏ hoe không rõ vì kích thích hay đau lòng, cậu yếu ớt cười một cái nói:
"Đông Nhiên, anh là đồ tàn nhẫn... Em nhất định sẽ trả thù anh..."
Quý Đông Nhiên cắn chặt răng, cổ họng giống như có vật gì đó vướn lại. Đương lúc anh muốn đỡ người dậy, Hạ An Vũ đã mềm nhũn ngất đi.