Hạ An Vũ chớp chớp đôi mắt đỏ hoe nhìn người ăn mặc hớ hênh lại có vẻ chẳng lạnh chút nào ở trước mặt. Cậu hít mũi một cái lúng túng hỏi:
"Sao anh lại ở đây?"
"Nhà tôi ở đây. Không ở đây thì ở đâu?" - Lâm Kỳ khó hiểu nhìn cậu - "Trái lại là cậu đấy, đêm hôm khuya khoắc lạnh lẽo sao không ôm chồng yêu ngủ đi, ngồi ở đây một mình còn... Này... tôi đã nói gì đâu..."
Nước mắt Hạ An Vũ lại không nhịn được rơi xuống, Lâm Kỳ nói đúng, lẽ ra giờ này cậu phải được ở trong chăn ấm nệm êm chứ không phải chịu đựng ngồi ở chỗ vừa tối vừa lạnh thế này. Lý trí chậm rãi nhận ra người đàn ông kia chẳng những nói ra lời độc ác còn vô tình không thèm níu kéo hay đi tìm cậu về nữa.
"Hức... không về, không về được..."
"Nín đi, không về thì không về... Thật là..."
Lâm Kỳ lung tung nói, không biết phải dỗ dành thư ký nhỏ của thằng bạn chết tiệt kia thế nào. Chịu thôi, chuyện nhà người ta, cậu có nói thêm cái gì vào cũng không phải, chỉ đành thở dài đứng bên cạnh chờ Hạ An Vũ khóc xong.
"Khóc xong rồi?"
Lâm Kỳ chán nản nhìn tin tức giật tít trên một trang báo mạng "Bầu sô nổi tiếng dựa vào quyền thế quấy rối tình dục gà nhà" to đùng, chậc lưỡi một tiếng, tắt màn hình ngó sang bên cạnh. Âm thanh thút thít không còn, hắn nhét điện thoại vào túi quần nhìn cậu nói:
"Tôi đưa cậu về nhà ngủ."
"Nhà anh?" - Hạ An Vũ thắc mắc.
"Hay cậu muốn về nhà chồng mình?" - Lâm Kỳ nhếch khóe môi cười hỏi.
Hạ An Vũ lập tức lắc đầu, sụt sịt đáp:
"Không muốn."
"Vậy mau lên, tôi lạnh lắm rồi đó."
Hạ An Vũ theo Lâm Kỳ về căn hộ của hắn, cách chỗ của Quý Đông Nhiên một tòa nhà. Lần đầu tiên bước vào, ấn tượng của Hạ An Vũ với nó là ấm áp nhưng lại tràn đầy sự cô đơn.
Phòng khách ngoài cách bày trí tương tự như căn của Quý Đông Nhiên ở còn có thêm một cây piano điện để gọn gàng gần cửa ra ban công. Toàn bộ ban công trồng rất nhiều cây cảnh tươi xanh, dàn dây leo rũ xuống giống như một bức rèm nhỏ vậy.
"Tối nay cậu ngủ ở phòng của tôi, tôi sang phòng khác ngủ, đừng lục lọi lung tung đó."
Lâm Kỳ đưa cho cậu một cái khăn tắm mới tinh cùng bộ quần áo vẫn còn chưa tháo nhãn. Hạ An Vũ lúc này cảm thấy ngại ngùng, vội nói:
"Không cần đâu, tôi ngủ ở phòng khách của được mà."
"Thôi đi, chút tiền dưỡng già của tôi đều để ở chỗ tập đoàn nhà cậu rồi. Tôi không muốn đến cuối đời mình đến tiền mua quan tài cũng không còn đâu."
Lâm Kỳ phẩy phẩy tay đuổi người đi tắm, Hạ An Vũ âm thầm bĩu môi một cái, thầm nghĩ có cần nói quá vậy không kia chứ. Hạ An Vũ thất thỉu vào phòng tắm, bên trong thế mà có đốt ít nến thơm an thần, xem ra cũng rất có tâm tiếp đón vị khách không mời mà đến này.
Tắm rửa sạch sẽ rồi, Hạ An Vũ nghĩ ngủ một giấc xong, tinh thần thoải mái sẽ thoải mái, nhanh chóng quên đi cái người bạc tình kia, nhưng hiển nhiên làm sao mà có thể an giấc nổi. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, hôn nhân như mơ vỡ tan, ân ái mặn nồng bị xem là một tai nạn ngoài ý muốn, chưa kể tương lai còn sắp trở thành kẻ thất nghiệp. Càng nghĩ càng đau lòng, Hạ An Vũ lại trùm chăn khóc tiếp.
Hơn nửa đêm, khóc xong rồi thì khát nước, Hạ An Vũ dụi dụi cặp mắt sưng húp của mình ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh thổi đến khiến cậu không nhịn được rùng mình một cái.
Hạ An Vũ phát hiện cửa ban công đang mở toang, trong bóng tối có ánh lửa lập lòe đo đỏ, mùi khói thuốc nồng nặc không rõ người ngồi ngoài đó đã hút bao nhiêu rồi.
Lâm Kỳ mặc một chiếc áo hoobie xám, trùm mũ kín đầu, bỏ đi dáng vẻ cà lơ cà phất hằng ngày, trông hắn trẻ ra vài tuổi, nhưng gương mặt u sầu thất thần nhìn vào màn đêm vô định kia lại không khác một ông già đã qua hơn nửa đời người là bao.
"Khụ..."
Hạ An Vũ vừa bước đến sau lưng hắn chưa kịp nói gì đã bị khói thuốc làm sặc ho khù khụ. Lâm Kỳ giật mình, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự, hắn liếc nhìn cậu một cái, thuận tay dập điếu thuốc vào gạc tàn tràn đầy trước mặt.
"Nửa đêm rồi không ngủ, chạy ra đây làm gì?"
Lâm Kỳ cất giọng hỏi, giọng hắn vẫn còn hơi khàn. Hạ An Vũ nhận ra Lâm Kỳ chẳng giống với dáng vẻ lần đầu hai người gặp nhau, cậu cảm thấy không quen, nhưng những kẻ có tâm sự dường như dễ dàng thu hút nhau, tự nhiên ngồi xuống cạnh hắn đáp:
"Không ngủ được, khát nước. Anh cũng không ngủ được còn gì."
"Không có chồng bên cạnh nên không ngủ được chứ gì."
Lâm Kỳ cười cười nói, Hạ An Vũ liền lầm bầm:
"Đừng nhắc đến cái tên chết tiệt đó nữa. Tôi sắp bỏ anh ta rồi."
Lâm Kỳ nhìn bộ dạng giận dỗi của cậu không nhịn được bật cười, Hạ An Vũ chẳng hiểu chuyện buồn của cậu có gì đáng cười, tức giận hỏi hắn:
"Anh cười cái gì?"
"Không, nhưng mà hay thật đấy, lần đầu tiên thấy chồng chồng son cãi nhau là như thế nào."
"Tôi đâu có đùa đâu. Chúng tôi thật sự sắp ly hôn rồi."
Lâm Kỳ gật gật đầu, còn thật tâm hỏi Hạ An Vũ:
"Vậy có cần tôi giúp cậu tìm một luật sư tốt để chiếm thêm ít của hời từ tên đó không? Hắn giàu lắm, phải tranh thủ kiếm nhiều một chút chứ, chí ít đủ cho cậu không cần đi làm mà vẫn ăn sung mặc sướng đến cuối đời."
"Muốn!" - Hạ An Vũ hùng hồn đáp lại - "Rõ ràng là lừa đảo tình cảm, tôi muốn phải được 90% gia sản của anh ta."
"Hơi khó, nhưng nếu thành công chia tôi 20% được rồi, sau này không cần gửi tiền dưỡng già ở chỗ hắn nữa haha."
"Đồng ý, tôi bao luôn tiền quan tài cho anh."
Hạ An Vũ gật đầu, cả hai còn thật sự bắt tay nhau làm giao ước, Lâm Kỳ cười rạng rỡ như thật sự sắp chiếm được món hời lớn vậy.
Một cơn gió lộng thổi đến, không khí lại trở nên trầm lặng, Hạ An Vũ co hai chân lên ghế, cằm tựa vào đầu gối, rầu rĩ nói:
"Nhưng mà... tôi lại không muốn ly hôn với anh ấy."