"Xin hỏi phu nhân muốn uống gì?"
"Không cần, còn nữa, gọi tôi là An Vũ, đừng có phu nhân này phu nhân kia suốt."
Hai người tìm một ghế trống trong khuôn viên cạnh cây bàng to, Phương Thu Ý đứng lựa nước ở máy bán hàng tự động, mặc cho Hạ An Vũ từ chối vẫn tự ý chọn cho cậu một lon nước cam đưa qua, Hạ An Vũ đành nhận lấy.
"Rốt cuộc là anh biết những gì về bệnh tình của Đông Nhiên?"
Hạ An Vũ cầm lon nước cam xoay xoay, thầm nghĩ dù sao cũng đang hỏi chuyện nên điều chỉnh thái độ hòa hoãn đôi chút.
"Phu... à không... thế cậu An Vũ muốn biết những gì?" - Phương Thu Ý cười cười khui lon cà phê uống một ngụm, chậm rãi liệt kê - "Tổng giám đốc Quý làm sao mà gặp phải tai nạn đó? Có thể có cơ hội đi lại được hay không? Hay là... ai là kẻ đã hại anh ấy?"
Hạ An Vũ nhíu mày quay sang nhìn hắn, đôi mắt hắn hướng về phía trước tựa như khán giả đang thưởng thức một buổi biểu diễn vậy.
"Ý anh là sao?"
Phương Thu Ý đột nhiên quay ngoắt về nhìn trực diện cậu, tim Hạ An Vũ có chút loạn nhịp, cậu vô thức nuốt khan một cái, không khí tuồng như chỉ còn nghe được âm thanh gió thổi thoáng qua.
"Tôi đùa thôi mà. Sao trông cậu có vẻ căng thẳng vậy?"
Phương Thu Ý phụt cười, Hạ An Vũ cảm thấy mình giống như đang bị người này đùa giỡn, đương lúc cậu không muốn day dưa với hắn nữa định trở về phòng lập tức thì hắn liền tiếp lời:
"Cậu có biết chuyện tổng giám đốc Quý dự định sẽ làm phẫu thuật vào năm sau không?"
"Phẫu thuật?" - Hạ An Vũ ngạc nhiên hỏi lại.
"Xem ra đúng là không biết gì rồi. Xin lỗi, tôi cứ tưởng hai người là vợ chồng son chứ."
"Anh ấy sợ tôi biết sẽ lo cho anh ấy thôi."
Lời lẽ rõ ràng chẳng tốt đẹp gì, Hạ An Vũ phản bác, bàn tay lại vô thức siết chặt lon nước lại.
"Tôi nói đùa ấy mà, cậu An Vũ đừng giận." - Phương Thu Ý cười cười, đoạn hắn đột nhiên thở dài một tiếng rồi nói tiếp - "Nhưng tỷ lệ cuộc phẫu thuật xem chừng rủi ro lắm, nếu xui xẻo có khả năng tổng giám đốc Quý sẽ nằm cả đời trên giường, lúc ấy còn không bằng một kẻ tàn phế."
Hạ An Vũ mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, Phương Thu Ý tỏ ra tốt bụng an ủi cậu:
"Đừng lo, dù có thế nào thì với số tài sản hiện có dù cậu có ly hôn hay không thì cuộc sống vẫn không cần phải lo nghĩ gì rồi."
Hạ An Vũ vẫn chẳng thốt nổi lời nào, cảm giác bức bối khi cãi nhau lần trước với Quý Đông Nhiên lần nữa trở lại. Phương Thu Ý đẩy kính lên, khóe môi cong nhẹ rồi hạ xuống, một bộ đường hoàng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Hạ An Vũ trầm giọng nói:
"Tổng giám đốc Quý là người rất tài giỏi, giống như mặt trời chói sáng ai cũng ngưỡng mộ vậy, muốn đến gần buộc lòng phải như Hậu Nghệ dứt khoát bắn rụng được nó. Cậu thấy đó, bây giờ anh ta vẫn là mặt trời, nhưng là một mặt trời mà kẻ tầm thường như cậu có thể chạm vào rồi, không phải rất tốt sao?"
"Mày im miệng!"
Câu từ cợt nhả thốt ra từ người đáng lẽ phải có lòng trắc ẩn với bệnh tật của người khác chọc giận Hạ An Vũ, rõ ràng là chẳng quen biết gì nhau nhưng kẻ trước mặt hết lần này đến lần khác âm thầm giấu dao găm trong lời nói. Cậu đứng phắt dậy túm lấy cổ áo hắn, lon nước rơi xuống tạo ra âm thanh vang vọng cả hành lang vắng lặng.
"Tôi chỉ nói đùa thôi mà." - Phương Thu Ý đưa hai tay lên tỏ ý đầu hàng.
"Đem mớ trò đùa đó của mày nuốt hết xuống bụng đi. Đừng có lượn trước mặt tao rồi nói kiểu như thế."
"Rồi... tôi xin lỗi." - Phương Thu Ý khẽ liếc mắt về sau - "Có người đến, chắc cậu cũng không muốn chuyện này đến tai tổng giám đốc Quý đâu nhỉ?"
Hạ An Vũ buông Phương Thu Ý rồi đẩy mạnh hắn ra làm hắn có chút loạng choạng. Phương Thu Ý chỉnh lại phần cổ áo bị nắm đến nhăn nhúm, bên này Hạ An Vũ đã nhặt lon nước cam lên, vừa lúc có cô y tá đến liền tiện tay nhét cho cô khiến cô chẳng hiểu gì cả chỉ đành lắp bắp cảm ơn.
Phương Thu Ý nhìn theo bóng lưng Hạ An Vũ dần khuất sau lối rẽ, hắn nhún vai một cái rồi cũng huýt sáo rời đi.
Hạ An Vũ trở lại phòng bệnh, cậu nằm kềnh ra giường, khó chịu lăn qua lăn lại mấy vòng, càng nghĩ càng bực mình, cuối cùng dứt khoát xuống giường mở tủ quần áo ra.
Tập đoàn K hôm nay có cuộc họp căng thẳng, Quý Hạo Hiên vừa sa thải nhân viên kì cựu ở phòng kinh doanh, chọc giận lão già đã gần sáu mươi tuổi tức đến mức nhập viện. Điều này khiến nhiều người tức giận, nhưng phòng kinh doanh của hắn đã gần như thay máu toàn bộ, Quý Đông Nhiên bị buộc phải ra mặt giải quyết chuyện này.
"Rốt cuộc vì sao lại sa thải ông Lâm Văn?"
"Cách làm việc không còn phù hợp thời đại, tôi đang cần những lứa thế hệ mới sáng tạo và năng động hơn."
Đứng trước sự chất vấn của ban quản trị, Quý Hạo Hiên vẫn tỏ ra không hề sợ hãi, thản nhiên nói ra lý do vừa tự nghĩ ra. Có người không đồng ý bực mình nói:
"Thế nào là không phù hợp? Ông ấy chẳng phải đang làm rất tốt hai dự án lớn hay sao?"
"Tốt nhưng chưa đủ." - Quý Hạo Hiên cười nói - "Nếu tập đoàn chúng ta cứ tiếp tục tàn tàn làm mọi thứ chỉ dừng ở mức tốt thế này thì sớm muộn cũng bị đè bẹp bởi hàng tá tập đoàn có tuổi đời còn non trẻ hơn chúng ta ngoài kia thôi."
"Thế theo cậu thì thế nào mới đủ?"
Quý Đông Nhiên trầm giọng hỏi, hắn thừa biết lý do Quý Hạo Hiên sa thải Lâm Văn chỉ vì ông ấy là một trong những người họ hàng xa của bên ngoại anh, đối với chuyện mẹ con hắn đường đường vào nhà họ Quý càng khó chịu ra mặt.
"Làm sao chỉ là đủ. Còn phải thật bùng nổ." - Quý Hạo Hiên dựa người vào ghế, dáng vẻ rặt một kiểu không nghiêm túc - "Những người tôi vừa tuyển dụng đều đã qua rất nhiều vòng sàng lọc rồi, đảm bảo sẽ giúp công ty chúng ta đi xa hơn nữa..."
"Ý là cậu là như dự án ở Canada cậu đã tiếp nhận?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
Quý Hạo Hiên ngưng lại nụ cười, đâm đâm nhìn lại anh:
"Dự án đó là tôi sai, tôi nhận. Nhưng chẳng phải tôi đã rất cố gắng sửa chữa sai lầm sao? Hay anh sợ đứa em trai này có ngày vượt qua anh?"
"Cậu đang nói cái gì đó?" - Một người lên tiếng - "Nếu không muốn cậu tiến bộ thì tổng giám đốc đã không để toàn quyền quyết định ở phòng kinh doanh cho cậu rồi, để cậu biến nó thành trò cười như ngày hôm nay."
"Hả? Ý chú là sao?" - Quý Hạo Hiên gằn giọng hỏi.
"Hạo Hiên." - Quý Đông Nhiên lên tiếng, đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng hắn - "Tôi đã hy vọng cậu thực sự biết điều và cố gắng hơn sau chuyện ở Canada. Dù sao cũng là anh em trong nhà, đối với thua lỗ cậu gây ra, tôi chấp nhận gánh vác cùng cậu. Nhưng bây giờ xem ra tôi không thể tiếp tục tin tưởng cậu được nữa rồi."
"Anh muốn nói cái gì?"
Quý Hạo Hiên ngồi thẳng dậy, Quý Đông Nhiên cũng không chần chờ mà dứt khoát cho hắn một quyết định:
"Công ty sẽ sa thải cậu."
"Quyền gì?"
Quý Hạo Hiên mở to mắt, giọng run rẩy lắp bắp nhìn những cái gật đầu tán thành trong phòng.
"Làm việc đến hết tháng..."
"Tao đang hỏi mày lấy cái quyền gì sa thải tao?"
Hắn đứng bật dậy lớn giọng hỏi, Quý Đông Nhiên nhíu mày nói:
"Phiền cậu bình tĩnh lại."
"Tại sao tao phải bình tĩnh? Mày tưởng loại tàn phế như mày vẫn là vua của nhà họ Quý à?"
"Xin cậu nói năng lịch sự cho." - Có người không hài lòng nhắc nhở.
"Nên nhớ, hiện tại cổ phần giữa tao và mày là ngang nhau, mày không có quyền quyết định tao đi hay ở."
"Đây là quyết định của hội đồng quản trị chứ không riêng gì tôi." - Quý Đông Nhiên nói.
Quý Hạo Hiên nhìn một vòng tất cả những người có mặt, đoạn nhếch miệng cười, sau đó nhướng mày tự tin đáp:
"Dựa vào cái hội đồng rách này?"
"Tôi nhắc lại lần nữa là cậu nói năng lịch sự hơn."
"Được thôi, xin lỗi vì quá khích." - Hắn bình tĩnh chống hai tay lên bàn nói - "Chẳng phải hai tháng nữa sẽ diễn ra cuộc họp cổ đông sao? Bầu phiếu đi, kẻ thua cuộc phải cuốn xéo khỏi công ty này, thế nào?"
Trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Quý Đông Nhiên không do dự đáp:
"Được."
"Haha... Tôi thích nhất là phong cách làm việc này của tổng giám đốc Quý đó. Vậy quyết định thế đi!"
Quý Hạo Hiên hài lòng đứng thẳng dậy, hai tay đút vào túi quần đủng đỉnh xoay người rời khỏi phòng họp, nghe tiếng xì xầm bàn tán sau lưng, thầm nghĩ nhất định cũng sẽ cho đám lão già nhiều chuyện này cuốn gói cùng với kẻ tàn tật kia.