Mặt nước óng ánh xanh phản chiếu ánh đèn lấp lánh, gió biển lành lạnh đập vào cửa kính tầng cao nhất, tiếng vang vọng lại không đủ che giấu âm thanh đáng xấu hổ bên trong.
"Đông Nhiên... ưm..."
Hạ An Vũ đỏ mặt bám vào thành hồ bơi, thi thoảng có dòng nước vô tình chui vào trong làm cậu bị kích thích đến xấu hổ, ấy vậy mà người phía sau vẫn như lang như hổ, âm thanh nước vỗ va chạm vào thịt nấu chín lỗ tai cậu.
"Anh... đừng, lỡ có ai thấy thì sao?"
Hạ An Vũ lo lắng, dù hồ bơi được một lớp cửa kính ngăn lại, nhưng bên ngoài vẫn là ban công lộ thiên, cậu cảm giác như mình đang làm chuyện riêng tư ở giữa thanh thiên bạch nhật vậy, chỉ cần sơ sẩy sẽ bị người khác bắt gặp.
Quý Đông Nhiên bị Hạ An Vũ siết đau, anh khẽ "hừ" một tiếng, hôn hôn lên dái tai cậu an ủi:
"Không thấy đâu, cục cưng ngoan, thả lỏng ra."
"Ưm..."
Hạ An Vũ nghe lời, nhưng vừa thả lỏng thì lập tức bị anh tấn công tới tấp, nước mắt sinh lý không nhịn được rơi liên tục, trọng lực nước khiến chân cậu chới với. Hạ An Vũ nức nở nói:
"Anh chậm... em... hình như em sắp bị chuột rút... á..."
Hạ An Vũ chưa nói hết câu thì cơ thể đã bị nhấc bổng, Quý Đông Nhiên xoay người cậu lại, tay bợ mông cậu lần nữa đi vào, Hạ An Vũ run rẩy gục đầu lên vai anh.
Bọn họ ở trong hồ bơi bì bõm một hồi, Quý Đông Nhiên mới chịu bế người lên bờ.
"Bác sĩ nói chân anh vẫn còn phải đi khám định kỳ đó, anh không thể kìm chế làm theo cách bình thường được à?"
Đầu óc Hạ An Vũ cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn, cậu gục trên thành bồn tắm liếc nhìn cơ thể đầy bọt khỏe mạnh của Quý Đông Nhiên bắt đầu càm ràm.
"Không phải là do em say xỉn kéo tôi ngã xuống hồ trước à?"
Quý Đông Nhiên xoay sang nhìn cậu nói. Thời điểm Hạ An Vũ nói ra những lời đó, hiển nhiên anh chỉ muốn lập tức mang thư ký nhỏ về phòng tận hưởng thế giới hai người. Nhưng Hạ An Vũ tửu lượng kém, trước khi ra uống với anh một ly đã bị mấy chị gái chuốc cho không ít, chỉ là rượu trái cây phát huy công dụng quá chậm, khi Quý Đông Nhiên đưa cậu về phòng, Hạ An Vũ lôi lôi kéo kéo anh hôn hít, kéo đến độ cả hai cùng ngã xuống hồ bơi luôn.
"Anh đổ lỗi cho em đấy à? Thì anh mang em lên bờ lại đàng hoàng không được sao."
"Ừm, là lỗi của tôi, lần sau sẽ cố gắng kìm chế, đừng giận nữa."
Quý Đông Nhiên không cãi, lúc Hạ An Vũ và anh cùng ngã xuống hồ, chuyện đầu tiên anh làm chính là muốn mang cậu lên vì sợ cậu có vấn đề gì, ấy vậy mà người kia lại không yên phận, hai tay giữ chặt anh tiếp tục quấn quít dưới nước. Quý Đông Nhiên thở dài bất đắc dĩ, bây giờ cậu không phải là thư ký chủ tịch mà là bạn đời anh, mấy chuyện nhỏ nhặt này không nhường cậu chẳng lẽ còn muốn tranh ai đúng ai sai đến cùng à.
Quý Đông Nhiên hôn nhẹ lên trán cậu, Hạ An Vũ cảm thấy mình có hơi vô lý, ngượng ngùng quay mặt đi.
"Phải rồi, em định năm sau sẽ xin học bổng lại."
"Vẫn trường đó à?"
Quý Đông Nhiên dội sạch bọt nước trên người, bước vào chen chút một bồn nước với Hạ An Vũ. Da thịt kề cận da thịt, Hạ An Vũ cảm thấy mình sắp bị anh làm cho mất khống chế trở lại, gật đầu lúng túng đáp:
"Dạ không, bên kia người ta ghim em rồi, em phải thay đổi mục tiêu thôi..." - Cậu khẽ ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp - "Với lại em cũng tiết kiệm được ít tiền, nếu không được thì đi hệ tự phí, mục đích cuối cùng vẫn là trở về giúp anh mà."
Quý Đông Nhiên hôn lên tóc cậu nói:
"Hãy làm vì em ấy, miễn em thấy vui là tôi vui rồi."
"Thì em cũng vậy mà..." - Hạ An Vũ chọt chọt đầu ngón tay mình vào ngón tay anh - "Nếu anh chê em sẽ sang công ty khác..."
"Hầy, sao vậy được." - Quý Đông Nhiên lập tức nói - "Chồng yêu có lòng, nếu tôi cứ sĩ diện mà từ chối, vậy đúng là kẻ không biết điều rồi."
"Anh có khi nào biết điều à."
Hạ An Vũ cười khúc khích, ấm áp tựa vào lòng ngực vững chãi phía sau.
Kết thúc chuyến du lịch, tất cả lại trở về guồng quay công việc của mình. Cuối năm, Quý Đông Nhiên cùng Hạ An Vũ trở về quê nhà.
Lúc vừa xuống máy bay, Hạ An Vũ không nhịn được cảm thán, vốn dĩ chỉ định đi công tác có mười bữa nửa tháng, ngờ đâu nhắm mắt mở mắt cậu kẹt lại nơi đất khách hơn một năm, cũng không biết nơi mình sống có thay đổi gì không nữa.
"Ý, là Ray, cậu ấy ra bài hát mới sao?"
Hạ An Vũ nhìn tấm poster to đùng ở cửa sân bay, nghĩ lại thì đã lâu lắm rồi cậu không nghe nhạc của cậu ta. Quý Đông Nhiên không vui nhíu mày.
"Nửa năm trước dính scandal bị quản lý quấy rối tình dục, nghe nói bây giờ đã đổi quản lý mới rồi."
Bác Lâm đang giúp hai người chất hành lý lên xe nói, bác Lâm có biết Lâm Kỳ nhưng không biết cậu thiếu gia đó làm quản lý cho Ray. Hạ An Vũ hơi giật mình, cậu quay sang định hỏi Quý Đông Nhiên, Quý Đông Nhiên cảm nhận được ánh mắt của cậu, lạnh giọng nói:
"Thằng nhóc ngu ngốc đó không nghe lời Lâm Kỳ, bị một tên giám đốc bỏ thuốc, may là Lâm Kỳ đến cứu kịp, chỉ là..."
Quý Đông Nhiên không nói tiếp, Hạ An Vũ nhớ đến cuộc hội thoại lúc trước mình tình cờ nghe được, đoán ra phần nào.
"Xui xẻo thế nào bị người dọn phòng chụp ảnh lại. Thằng nhóc đó bị tống tiền cũng không nói, còn cương với người ta, tên dọn phòng kia thấy làm ăn thất bại, tìm một tờ báo bán được giá hơn, vậy là mọi chuyện bung bét hết lên. Lâm Kỳ lại phải ra mặt nhận hết tội lỗi lên đầu mình."
Hạ An Vũ không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến mức này. Sự việc xảy ra thời điểm hôn nhân của cậu và Quý Đông Nhiên gặp trục trặc, thành ra cậu cũng không biết gì cả.
"Vậy bây giờ Lâm Kỳ thế nào ạ?"
"Tên vô tâm vô phế đó đang đầu tư cho lính mới trẻ đẹp hơn rồi." - Quý Đông Nhiên thở dài đáp - "Từ nhỏ đến lớn bày ra đủ thứ rắc rối. Bảo theo gia đình kinh doanh thì không chịu, cứ phải một hai chui vào cái giới phức tạp đó."
"Biết làm sao được, mỗi người có mỗi sở thích mà."
Hai người cũng không nói tiếp về chuyện Lâm Kỳ nữa, dù sao hắn cũng có lựa chọn của hắn, anh cũng khuyên không nổi.
Trở về nhà dì Lan đã làm một bữa cơm ngon lành chào mừng. Hạ An Vũ lôi kéo bà cùng ăn, ba người ăn vô cùng vui vẻ, thay phiên nhau kể mấy câu chuyện ở chỗ mình cho nhau nghe.
Sáng hôm sau, Quý Đông Nhiên và Hạ An Vũ đến công ty làm việc, lần này cậu không trốn tránh nữa mà công khai cùng anh xuống xe, hai người sánh bước bên nhau đi đến quầy lễ tân, chị Thanh đỏ mặt trố mắt nhìn, lắp bắp hỏi:
"Mình có hẹn trước... An Vũ... tổng giám đốc..."
"Bây giờ là chủ tịch rồi ạ." - Hạ An Vũ cười sửa lại - "Em và anh ấy có chọn ít quà cho mọi người, lát nữa sẽ giao tới, chị nhận rồi phát theo danh sách này giúp em với nha."
Chị Thanh bối rối nhận lấy danh sách, tổng giám đốc, à không, chủ tịch hơn một năm không gặp dường như còn đẹp trai hơn trước. Theo nguồn tin nhận được thì cô cũng nghe loáng thoáng mấy sự việc phức tạp bên đó kèm chuyện Quý Đông Nhiên đã khỏe hẳn, chỉ là bây giờ thấy người thật việc thật ở đây không khỏi có phần mất bình tĩnh.
Cô ngớ người nhìn đứa em trai mất tích sau khi theo chân chủ tịch đi công tác năm ngoái, sao cảm thấy thằng nhóc này còn đẹp hơn trước chứ. Lại nhìn lần nữa qua Quý Đông Nhiên, sao không khí giữa hai người này kỳ lạ quá vậy? Chị Thanh nhìn theo bóng lưng cả hai, dường như bản thân đã bỏ qua điều gì đó quan trọng lắm.
"Hình như em phô trương quá thì phải."
Hạ An Vũ lo lắng nhìn gương trong thang máy một lượt. Quý Đông Nhiên cười cười kéo bàn tay cậu lên, chạm môi vào chiếc nhẫn bạc lấp lánh. Hạ An Vũ đỏ mặt vội kéo tay về, ngại ngùng nói:
"Anh còn phô trương hơn, ở đây có camera đấy."
"Dù sao hai người phô trương vẫn hơn một người mà đúng không." - Quý Đông Nhiên nói như thể đương nhiên.
"Anh đứng đắn chút đi, có lãnh đạo nào cứ giở giọng không biết xấu hổ như anh không?"
"Tôi không biết có lãnh đạo nào giở giọng không biết xấu hổ như tôi không."
Quý Đông Nhiên xoay người, bước qua ép sát cậu vào góc thang máy. Hạ An Vũ cảnh giác nhìn anh:
"Làm gì vậy, đây là chỗ công cộng đó."
"Ừm." - Quý Đông Nhiên cúi xuống môi kề môi với thư ký nhỏ trầm giọng nói - "Nhưng tôi biết chỉ có một mình tôi có thể làm chuyện không biết xấu hổ với em thôi."
Thang máy "ting" một tiếng mở ra, có hai nhân viên nhìn thấy Quý Đông Nhiên liền nhận ra anh, bước chân hơi chùng lại cẩn thận cúi đầu chào, sau khi anh gật đầu lại với họ thì mới dám bước vào. Hạ An Vũ đỏ mặt vẫn đứng yên trong góc, trong lòng đã chửi bới Quý Đông Nhiên hàng trăm lần.