Dương Lâm Bảo trở về nơi ở của mình ở chiến khu, ngồi lên chiếc ghế mây đan, cởi bỏ bộ quân phục lấm bẩn đất và khói súng ra, một mảng màu đỏ thẫm trên cánh tay trái của anh. Một viên đạn, trên trán tầng tầng lớp lớp mồ hôi lớn nhỏ thi nhau rơi xuống, mái tóc cũng đã bết lại, anh cố nhịn đau xem xét vết thương, máu chảy rất nhiều. Dương Nguyên luac này đi vào thấy cảnh tượng này thì giật đứng, Thượng tướng nhà anh bị trúng đạn từ lúc nào? Sao không thấy kêu ca gì? Anh căng thẳng hỏi:
- Thượng.. Đội trưởng, anh bị trúng đạn? Em đưa anh xuống bệnh viện dã chiến.
Dương Lâm Bảo ngăn lại:
- Đừng nên.
Dương Nguyên khó hiểu, anh đi lại:
- Vậy em gọi bác sĩ Tần đến. Anh ráng đợi một chút.
Dương Lâm Bảo suy nghĩ một chút rồi gật đầu, tiện nói thêm:
- Cẩn thận.
Dương Nguyên gật đầu rồi vội vã ra ngoài, một lúc sau mang một vị bác sĩ tóc bạc đeo kính đến. Dương Lâm Bảo giờ đã ngồi trên giường, lưng tựa vào tường, trên người chỉ mặc chiếc quần quân phục, còn áo đã bị anh cầm kéo cắt đi. Bác sĩ Tần đi đến xem xét vết thương rồi nói:
- Đội trưởng Dương, cần lấy viên đạn ra.
Dương Lâm Bảo gật đầu, anh bị mất máu cùng chịu đựng cơn đau đớn trong thời gian dài nên gương mặt đã hơi trắng bệch, đôi môi khô khốc đã lên vẩy. Bác sĩ Tần mở hộp dụng cụ của mình ra, quay lại Dương Nguyên:
- Đồng chí Nguyên, phiền anh có thể soi đèn cho tôi.
Dương Nguyên đi lại cẩn thận kiểm tra cửa rồi kéo rèm cửa sổ, lấy chiếc đèn pin quân đội ra làm đèn mổ. Bác sĩ Tần đeo bao tay rồi tiêm cho anh một mũi thuốc tê, tiếp theo là thuần thục giơ dao mổ lấy viên đạn ra. Cuối cùng là khâu miệng vết thương, băng bó kĩ càng lại, giọn dẹp một chút rồi nói:
- Đội trường Dương, tôi lấy cho anh ít thuốc, nhớ nghỉ ngơi đều đặn, tránh gặp phải nước, không làm việc nặng tác động lên vết thương nếu anh không muốn bị mất tay.
Dương Lâm Bảo nhếch miệng cười:
- Lão Tần, tôi biết rồi.
Bác sĩ Tần rời đi, Dương Nguyên cũng đi theo để lấy thuốc. Dương Lâm Bảo nằm trên giường, nhắm nghiền đôi mắt, mồ hôi trên cơ thể chảy xuống khiến chiếc nệm mỏng ướt một mảng. Lúc này phía ngoài trời đã bắt đầu sáng, những ánh nắng đầu tiên le lói qua chiếc rèm cửa sổ màu xanh đậm. Tiếng hô hào khí thế của lính tinh nhuệ chiến khu biên cương truyền đến, tiếng bước chân dứt khoát đều đều chạy bộ. Dương Nguyên trở về phòng, trên tay cầm một chiếc áo choàng quân nhân, anh lấy từ phía trong ra một bịch thuốc nhỏ, đi lại cạnh giường:
- Đội trưởng, cái này là để uống, còn cái này để bôi vết thương.
Dương Lâm Bảo mở mắt ra:
- Hôm nay ngày bao nhiêu?
Dương Nguyên rút điện thoại trong túi quần ra nhìn rồi trả lời:
- 8 tháng 2 rồi đội trưởng.
Dương Lâm Bảo nghe xong khẽ nhướn mày:
- Ồ đã 8 tháng 2 rồi cơ à? Vậy là qua năm mới lâu rồi. Cậu về nghỉ ngơi đi! Nhanh chóng xử lí bàn giao lại cho bên quân đội bên này rồi chúng ta trở về thành phố Y.
Dương Nguyên nghe thế thì đứng dậy, giơ tay lên trán:
- Tuân lệnh đội trưởng.
Xong anh hỏi nhỏ:
- Khi nào trở về ạ?
- Khoảng 2 tuần sau.
- Vâng ạ! Anh nhớ uống thuốc đều đặn, chút nữa em mang đồ ăn đến.
Anh vui vẻ bước ra ngoài, anh muốn nhanh nhanh nói tin vui này cho người anh em của mình.
Sau khi Dương Nguyên rời đi, Dương Lâm Bảo nằm trên giường suy nghĩ. Ngày 3 tháng 3 này là đứa trẻ nhà anh đủ 18 tuổi, anh muốn trở về thật nhanh bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, hít hà mùi hương thơm trên người, muốn nghe giọng cô nói. Nghĩ tới đó thôi nét mặt anh dãn ra, không chủ động được mà khẽ cười lên một chút.
Ái chà! Mình có nên gọi cho cô ấy không nhỉ? Gần 2 tháng rồi anh không gọi, chắc đứa trê này nhớ anh chết mất.
Anh đưa tay kéo ngăn tủ lấy ra chiếc điện thoại. Trong thời gian này anh không sử dụng điện thoại, tắt nguồn rồi vứt vào tủ đóng lại. Giờ mới lôi ra để gọi người thương. Anh mở điện thoại lên, kiếm số điện thoại bàn trong phòng anh gọi vào, tiếng chuông điện thoại đổ hai lần nhưng không ai nghe máy. Liếc nhìn đồng hồ một cái, mới có 6 giờ kém, cô ấy đi đâu sớm thế? Dương Lâm Bảo tối mặt lại, tay nắm chặt điện thoại kiên trì gọi. Bên kia vang lên vài tiếng tút tút. Không bắt máy? Em giỏi rồi Hạ Mạn Thư.
Dương Lâm Bảo gọi thêm vài cuộc nhưng vẫn không thấy trả lời, anh buông điện thoại xuống một chút rồi nhấn gọi ai đó, nghe tiếng bắt máy anh nói:
- Gia Thành, cô ấy đâu?
Hoắc Cố Gia Thành nói trong sự ngái ngủ:
- Cô ấy nào?
Dương Lâm Bảo kiên nhẫn:
- Đứa trẻ nhà tôi.
Nghe tiếng bên kia ngáp một cái rồi trả lời:
- Đi quân khu Thành đô gần 2 tháng nay rồi. Tôi sợ em gái ở đây chán, dù gì bên đó cũng có bạn bè.
Dương Lâm Bảo híp mắt hỏi như tra khảo:
- Đi một mình? Cậu dám cho vợ tôi đi một mình?
Hoắc Cố Lăng Thành nghe giọng điệu lạnh ngắt thì thở dài:
- Nào, có Tiểu Nguyên đi cùng, phía bên đó còn có các giáo sư. Với lại vợ cậu cũng đâu có hiền, xử lí nhanh gọn.
Dương Lâm Bảo nghe thế cũng hơi an tâm:
- Cậu đang đâu?
- Ở Quân khu của cậu chứ ở đâu nữa. Tôi không đi làm vệ sĩ cho vợ cậu đâu. Tôi đã nói với Ailee để ý em gái rồi. Cậu cứ yên tâm.
Dương Lâm Bảo "ừm" một tiếng. Hoắc Cố Lăng Thành bỗng quát lên:
- Ngược lại cậu Thượng tướng Dương Lâm Bảo. Cậu đi lâu lắc như thế không sợ em gái tôi buồn hay không? Chắc là oanh yến xung quanh nên không muốn về nữa đúng không? Về đi mà lĩnh tội.
Dương Lâm Bảo giơ chiếc điện thoại ra xa tai, tiếng oang oang của Hoắc Cố Lăng Thành vẫn đang vang lên. Anh nhíu mày tắt máy. Để bên kia bị cắt ngang mà buồn bực.
Tại sao mình lại có cảm giác thằng cha này chửi mình hoa lá bên ngoài thế nhỉ? Rõ ràng hắn là bạn của mình nhưng giống như đang bị anh vợ cảnh cáo vậy.