Là một cái chạm nhẹ nhàng và mềm mại. Lộ Diêu Diêu muốn ngăn anh lại trước khi anh nói, bởi vì cô biết rằng anh sẽ nói những điều cô không muốn nghe. Nhưng cô có nhiều suy nghĩ hơn khi chạm vào môi anh. Cô nghĩ đôi môi của anh có lẽ là đôi môi đẹp nhất thế giới.
“Nó… thực sự rất hấp dẫn.” Cô to gan nói ra. Trong đêm, hai đôi mắt sáng của cô vẫn đầy bất ngờ lộ ra sự vui mừng, “Tôi cảm nhận được hơi thở của anh, hơi ẩm, có một chút nóng.”
Dương Cảnh Thừa giữ ngón tay của cô, nhìn vào đôi mắt đẹp đầy sự phấn khích, giọng nói có ý cảnh báo, “Cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm à?”
Lộ Diêu Diêu mặc kệ anh giữ tay cô, híp lại đôi mắt đẹp, những điều cô nói đều là thật lòng. Cũng bởi vì… “Bởi vì tôi thích anh.” Cô nói. Giây tiếp theo, Dương Cảnh Thừa thả tay cô ra, nhìn cô, “Cô tự đi về hoặc là ngồi xe của tôi, cô chọn đi.”
Đây là đang đe dọa nhưng không muốn cô đi sao? Lộ Diêu Diêu lập tức nói: “Ngồi xe của anh.”
Dương Cảnh Thừa quay người lại, tiếp tục đạp xe. Lộ Diêu Diêu tiếp tục ôm eo anh. Tốc độ xe chậm lại rồi lại nhanh trở lại, mang theo một cơn gió, thổi bay mái tóc của Lộ Diêu Diêu.
“Tôi sẽ cho anh số điện thoại của tôi được không? Có gì cần sự giúp đỡ của tôi hay khách sạn thì cứ gọi cho tôi.” Lộ Diêu Diêu nghiêng đầu hướng về phía Dương Cảnh Thừa, cơ thể tiếp xúc càng thân mật hơn.
Trong đầu Dương Cảnh Thừa hiện ra một dãy mười số. Đó là lúc cô gọi đội cứu viện nhờ cứu Vương Yến đã có người của đội cứu viện ghi lại số của cô. Dương Cảnh Thừa không nói gì về sự thân mật của Lộ Diêu Diêu mà nói: “Không cần.”
Lộ Diêu Diêu vẫn nói một dãy số. “Đó là số của tôi.” Cô sợ anh sẽ không nhớ được, nên đã lấy điện thoại của mình gọi cho Dương Cảnh Thừa.
Anh nghe được điện thoại của mình đổ chuông, đột nhiên nở nụ cười, “Biết được số của tôi, có bản lĩnh.”
“Đương nhiên.” Lộ Diêu Diêu rất đắc ý, chuyện có được dãy số này đơn giản, sao làm khó được cô?
“Tôi chưa gặp qua người phụ nữ nào như cô.” Dương Cảnh Thừa nói.
“Hả? Tôi là loại phụ nữ như thế nào?”
Anh không trả lời.
Chiếc xe đi qua sa mạc vào buổi tối. Ánh sáng từ các quán hàng rong không quá sáng nhưng cũng khôn đến mức không thấy gì. Mọi người nhìn thấy Lộ Diêu Diêu ngồi sau của xe đạp Dương Cảnh Thừa, nhớ lại những gì cô ấy nói lúc sáng, có người mỉm cười, có người không quan tâm đến chuyện người khác, tiếp tục bán hàng.
“Bà chủ Lộ đang yêu, có bao người cảm thấy tiếc nuối?” Cũng có người nói như vậy.
Đó là một chàng trai trẻ làm thu ngân trong một cửa hàng đồ uống. Tề An Thành đang ngồi trong tiệm nước trái cây của anh ta. Anh ta cười nhạo với chàng trai trẻ và nói: “Cũng có mấy cậu đúng chứ?”
Tề An Thành mở khách sạn Long Phong. Mọi người đều biết Tề An Thành và Lộ Diêu Diêu là đối thủ, nhưng hai người gần đây sống trong hòa bình. Hình như ba của Tề An Thành xém chút nữa là chết trong sa mạc, và Lộ Diêu Diêu đã cứu ba của anh ta. Song, Tề An Thành nói đúng ý, người kia không chối cãi, mà nói: “Có nhiều người mong muốn kết hôn với bà chủ Lộ. Ông chủ Tề, anh trước đây ngày nào cũng đối đầu với cô ấy. Không phải anh đang cố gắng thu hút sự chú ý của cô ấy sao? Không phải là muốn khách sạn của cô ấy sáp nhập với khách sạn của anh sao?”
“Ai bày anh cách suy nghĩ này? Nông cạn.” Tề Anh Thành lấy ly nước trái cây của mình. Uống một ngụm, lại hướng nhìn ra ngoài, hình bóng Lộ Diêu Diêu và Dương Cảnh Thừa thân mật đã biến mất. Anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Người đàn ông của Lộ Diêu Diêu, tôi còn tưởng là Trương Tục.”
Loading...
*
Gần đến khách sạn, xe đạp đột nhiên thắng gấp. Lộ Diêu Diêu nghiêng đầu nhìn, ở trước nhìn thấy bóng dáng của một cậu bé.
“Đột nhiên xông ra rất nguy hiểm có biết không?” Dương Cảnh Thừa nhắc nhở.
Anh định đi vòng qua, cậu bé kia đột nhiên “A” một tiếng. Anh lập tức xuống xe, đi đến, “Bị thương sao?” Nhìn thoáng xuống dưới, phát hiện chân của cậu bé vừa đạp vào một cái hố nhỏ. Cái hố kia vừa khít với chân cậu bé, xung quanh đá vụn đang di chuyển đè lên chân cậu bé đó.
Dương Cảnh Thừa ngồi chồm hổm, hai tay đào đá vụn lên, lấy chân cậu bé ra ngoài. Chân cậu nhóc đó không bị thương.
“Cảm ơn chú.”
“Buổi tối đừng ra ngoài một mình, mau đi về với mẹ con đi.” Dương Cảnh Thừa lên xe đạp, định vòng qua cậu bé đó đi tiếp.
Cậu nhóc đưa tay ra ngăn cản Dương Cảnh Thừa, hỏi: “Chú ơi, đường đi đến khách sạn Long Môn như thế nào?”
Lộ Diêu Diêu vừa nghe được, mắt nhìn thẳng vào cậu nhóc. Cậu bé rất gầy, chỉ cao một mét hai hoặc hơn, khoảng năm sáu tuổi. “Con ở khách sạn Long Môn hả?” Cô hỏi.
“Không, con đi tìm người.”
“Tìm ai?”
Cậu bé suy nghĩ một chút, “Cô ấy tên là Tần Trinh Trinh.”
Lộ Diêu Diêu nâng cầm nói, “Rẽ vào, năm mươi mét nữa là đến khách sạn Long Môn.”
“Đi thôi, đội trưởng Dương.” Nói xong, Lộ Diêu Diêu liền bảo Dương Cảnh Thừa đi tiếp.
Đến cửa khách sạn, Dương Cảnh Thừa quay đầu định đi. Lộ Diêu Diêu nhanh tay ngăn anh lại, “Đã đến chỗ của tôi rồi, hay là vào ngồi một chút?”
“Không cần, tránh ra.”
Lộ Diêu Diêu rút tay về, nghiêng người về trước, cười nói: “Vậy ngày mai gặp.”
“Ngày mai?”
Lộ Diêu Diêu gật đầu.
Dương Cảnh Thừa liếc cô, lái xe rời đi.
Theo hướng bóng dáng Dương Cảnh Thừa rời đi, Lộ Diêu Diêu thấy hình ảnh của một cậu bé từ xa đi đến. Cậu nhóc đó biết được người đứng trước cửa khách sạn là Lộ Diêu Diêu lập tức vui mừng chạy đến, thở hổn hển nói: “Cô cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy.” Lộ Diêu Diêu xoay người chậm rãi đi vào khách sạn. Cậu bé cũng đi theo vào.
“Bà chủ về rồi sao?” Lục Tiểu Hổ chào hỏi Lộ Diêu Diêu, nở nụ cười tươi rói, bởi vì những câu nói của bà chủ cũng đã truyền đến khách sạn. Chắc do biết chủ mình đang yêu nên tâm trạng của bọn họ cũng vui lây.
Lộ Diêu Diêu gật đầu một cái, quay sang, “Có một cậu bé đến đây tìm người, cậu xem là ai. Ngày mai thiết bị giám sát Ngô Lỗi mua sẽ đến, cậu giúp đỡ một chút.”
“Biết rồi, bà chủ.”
Hai người vừa nói chuyện xong, cậu bé chạy đến quầy lễ tân. “Chú ơi, cháu đang tìm cô Tần Trinh Trinh. Cô ấy ở phòng nào vậy ạ?” Cậu bé ngẩng đầu nói.
Lục Tiểu Hổ cúi đầu nhìn về phía cậu bé, “Đợi chú xem một chút. Phòng 206 nha.”
“Cảm ơn chú.” Cậu bé chạy đến tầng hai.
Lộ Diêu Diêu đi đến căn phòng ở tầng ba. Nhưng cô đi khập khiễng, chậm hơn cậu bé rất nhiều. Cô đi đến tầng hai nghe được tiếng đóng cửa, ngẩng đầu nhìn, thấy cậu bé đi đến cây cột bằng gỗ lim bên cạnh phòng 206 nhìn vào phòng 206. Lộ Diêu Diêu thấy lạ, “Cô ấy không thấy con hả?”
Cậu bé lúc này mới thấy Lộ Diêu Diêu, hoảng sợ nên ấp úng, “Con thấy cô ấy rồi.”
“À?” Cô rõ ràng thấy cậu bé đó chặn cửa lại, nhưng cô không hỏi chuyện riêng của khách hàng. Ở trước mặt là một bé trai khoảng nam sáu tuổi, cô hỏi một câu, “Con tên gì?”
“Tề Tư Tần.”
Lộ Diêu Diêu nghe xong nở nụ cười. Cô nhắc nhở, “Con không ở đây đúng không? Nếu không ở đây thì nhớ về sớm một chút.”
Cậu bé không trả lời. Cô cũng không nói nhiều, đi tiếp lên tầng ba.
**
Ngày hôm sau, Lộ Diêu Diêu mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ cửa.
Cô ra mở cửa, thấy Lục Tiểu Hổ lo lắng: “Bà chủ, cậu bé ngất ở trên sàn!”
“Cậu bé nào?” Cô ngáp một cái rồi hỏi. Vừa hỏi xong cô liền nhớ lại tối hôm qua có một cậu bé đến tìm người. Cô nhắc là về sớm mà sao cậu bé đó vẫn ở khách sạn, là còn ngất?
“Tơi phòng 206 tìm Tần Trinh Trinh.” Lộ Diêu Diêu nói.
Lục Tiểu Hổ lập tức xoay người đi xuống lầu. Lộ Diêu Diêu vào phòng, không ngủ được nữa. Vì vậy, cô rửa mặt, sắp xếp đồ lại. Vừa thoa các đồ dưỡng da xong thì cô lại nghe được tiếng gõ cửa. Lộ Diêu Diêu đi mở cửa.
Là Lục Tiểu Hổ, anh chạy đến thở gấp, “Bà chủ, Tần Trinh Trinh không biết cậu bé đó, cô ấy không quan tâm.”
“Không biết?” Lộ Diêu Diêu nghi ngờ. Nhưng cậu bé Tề Tư Tần ngất xỉu ở khách sạn của cô, nên cô không thể mặc kệ được. Vì vậy, dứt khoát nói, “Lập tức đưa đi bệnh viện!”
Lục Tiểu Hổ gật đầu, “Đợi La Cương đến nhận ca, tôi lập tức đưa đi đây!”
Lộ Diêu Diêu “Ừ” một tiếng, tiếp tục trang điểm, xong rồi cô đi xuống lầu.
Một lát sau, thiết bị giám sát đã đến, Lộ Diêu Diêu vốn nói Lục Tiểu Hổ làm, nhưng bây giờ Lục Tiểu Hổ đưa cậu bé kia đi rồi, La Cương thì đang ở quầy lễ tân. Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định tự mình làm.
Sau khi các thiết bị giám sát được đưa đến, Lộ Diêu Diêu ngồi ở sảnh khách sạn, gọi người đến lắp đặt thiết bị giám sát mà Ngô Lỗi mua.
Chờ lắp đặt xong, cô đi kiểm tra từng vị trí.
Xong hết tất cả thì Lộ Diêu Diêu đi ra ngoài. Chân của cô so với hôm qua đã tốt hơn một chút, bước đi cũng tốt hơn một chút.
Vừa ra khỏi cửa, Trương Tinh Tinh đi đến, trong tay cầm một cái túi. Lộ Diêu Diêu dừng lại, nhướn mày nhìn cô.
“Tôi thấy Yến Yến mấy ngày nay ở khách sạn Long Phượng quét rác, sau đó mới biết được cô ấy là vì kiếm tiền mua thuốc bổ cho bà chủ Lộ.” Trương Tinh Tinh nói.
Lộ Diêu Diêu đoán được có gì trong túi Trương Tinh Tinh cầm. Đúng như vậy, Trương Tinh Tinh nói: “Tôi mua một ít thuốc bổ, gửi cho bà chủ Lộ. Đêm hôm đó, ngoài đội trưởng Dương thì cô cũng đã cứu bọn tôi.”
“Tôi không dùng mấy thứ đó ở độ tuổi này.”
Trương Tinh Tinh nói: “Cô cứ nhận đi.”
Lộ Diêu Diêu suy nghĩ một chút, nói: “Đem vào trong khách sạn đưa cho La Cương ở quầy lễ tân.”
“Cảm ơn bà chủ Lộ. Theo kế hoạch ban đầu tôi và Yến Yến hôm nay sẽ trở về… Vậy mà xảy ra chuyện này… Nhưng, nhưng tôi cũng không ở cùng một chỗ với Ngụy Dương… Tôi không muốn mất người bạn như Yến Yến… Tuy là… Nhưng với tôi mà nói, tình bạn quan trọng hơn. Tôi muốn đi tìm Yến Yến, có lẽ chúng tôi sẽ sớm rời khỏi sa mạc.”
Lộ Diêu Diêu thấy buồn cười, cô ấy nói với cô chuyện này để làm gì? “Tôi không phải bạn thân của cô, cũng không giành bạn trai với cô.” Dừng một chút, nói tiếp: “Nếu như cô cướp bạn trai của tôi thì cô cũng không có cơ hội đứng trước mặt tôi nói chuyện đâu.”
Trương Tinh Tinh xấu hổ: “Tôi…”
“Mười chín?” Lộ Diêu Diêu hỏi lại một lần nữa.
“Đúng.”
“Quay về lo học đi.”
Trương Tinh Tinh không biết nên nói gì, cầm chiếc túi đi vào khách sạn Long Môn.
Lộ Diêu Diêu quay lại và thấy Dương Cảnh Thừa đang đứng chắp tay cách khoảng một mét, ánh mắt nhìn vào một nhóm người đang chạy đua trên sa mạc. Cô không biết những lời mình vừa nói, anh có nghe thấy không.
Cô vừa đi đến bên cạnh vừa cười, “Đội trưởng Dương, chúng ta lại gặp nhau.”
Dương Cảnh Thừa vẫn nhìn về phía đó, có thể anh chưa nghe thấy cuộc nói chuyện của cô. Lộ Diêu Diêu gọi “Này” vài lần Dương Cảnh Thừa mới thu hồi ánh mắt, nhìn cô.
“Người đàn ông đang đua xe, anh có biết không?” Lộ Diêu Diêu hỏi.
Dương Cảnh Thừa lại ngẩng đầu nhìn về phía đó. Lộ Diêu Diêu cũng nhìn lên. Lúc này, chỉ có thể thấy cát vàng bay cuồn cuộn, không thể nhìn thấy chiếc xe. “Nó thực sự rất nhanh, không thể thấy được. Hình như còn nhanh hơn anh nữa.” Cô nói.
Dương Cảnh Thừa không trả lời. Thu hồi ánh mắt lại, quay người và đi theo con đường dọc theo sa mạc.
Lộ Diêu Diêu đuổi theo kịp. Dương Cảnh Thừa đi nhanh hơn. Chân cô đang bị thương nên không thể theo kịp nữa, trơ mắt nhìn anh đi càng lúc càng xa.
Cô không quan tâm đến vết thương nữa, chạy đuổi theo anh.
Dương Cảnh Thừa nghe được tiếng có người ngã, dừng bước, xoay người lại.
Lộ Diêu Diêu đứng dậy và tiếp tục chạy. Vừa chạy đến bên cạnh anh lại ngã. Anh nhanh tay đỡ cô dậy, cau mày hỏi: “Cô chạy nhanh vậy làm gì?”
Lộ Diêu Diêu thuận thế ôm lấy eo anh, ngẩng đầu, đôi mắt quyến rũ lộ ra sự hưng phấn, “Anh ở nơi này chờ tôi một chút, nhất định không được đi, nhất định phải chờ tôi!”