“Đem cái này đi chia cho mọi người đi.” Dương Cảnh Thừa nhìn thoáng qua mấy túi thịt bò khô để trên bàn.
Triệu Tín với lấy, cúi đầu nhìn vào bên trong cái túi một chút, cười nói: “Ngũ vị hương, vị cay, muối và hạt tiêu, hương vị gốc… nhiều vị nhé thế, tôi đam cá là mọi người sẽ đều thích nó! Để tôi đi vào trong xem còn rượu không, uống rượu với thịt bò khô này thì hết sảy.”
Dương Cảnh Thừa gật đầu, “Đi đi, mọi người có thể thư giãn một chút khi không có hành động cứu viện.”
“Đội trưởng Dương, anh không uống với chúng tôi à?”
“Cậu đi trước đi, tôi sẽ đến sau.”
Triệu Tín lấy túi bò khô ra khỏi phòng Dương Cảnh Thừa.
Lục Bạch, Hạo Nhiên, Đại Binh, Giang Tây cùng tụ lại nói về hành động của Lộ Diêu Diêu, trước mặt mọi người nói như thế, không biết thái độ của đội trưởng nhà mình sẽ thế nào.
Lục Bạch cười: “Đêm đó đội trưởng Dương và bà chủ Lộ hôn nhau, lại còn là mở mắt hôn nữa.”
Đại Binh gật đầu, “Tôi thấy đội trưởng Dương và bà chủ Lộ rất có hi vọng, nói không chừng sắp tới cả đội chúng ta có thể nhận được thiệp cưới.”
Giang Tây đứng ở đó, không nói gì.
Hạo Nhiên đang suy nghĩ, “Nhưng tối hôm đó đội trưởng Dương đẩy bà chủ Lộ ra mà.”
“Có thể vì chúng ta đã quấy rầy không gian của hai người họ.” Lục Bạch nói.
Mấy người họ đều nghĩ đến chuyện đêm đó, cười rộ lên.
Đại Binh gật đầu nói: “Mặc kệ như thế nào, đây cũng là một chuyện tốt.”
Lục Bạch nói tiếp: “Hơn nữa bà chủ Lộ còn là người đẹp sa mạc, có bao người muốn mà không được.”
“Mấy cậu đừng nghĩ đến chuyện này nữa, tôi thấy chuyện này không có kết quả.” Triệu Tín đi đến chỗ mấy người trước mặt, đột nhiên nói: “Đội trưởng Dương không có ý gì với bà chủ Lộ đâu, mới nãy anh ấy còn dùng ánh mắt để cảnh cáo tôi.”
Trong đội cứu hộ, thông thường công việc cứu hộ bất kể lúc ngủ và nghỉ ngơi, cũng không có gì có thể khơi dậy sự phấn khích của mọi người. Lộ Diêu Diêu công khai có ý với đội trưởng mình, do đó đây là một tin sốc. Nhưng, trước đây Lộ Diêu Diêu đã nhảy một điệu nhảy đặc biệt dành cho đội trưởng Dương, cô nghĩ mọi người đã biết rõ từ lâu. Nếu hai người tâm đầu ý hợp, đó cũng là một chuyện vui. Không nghĩ đến đội trưởng Dương lại thờ ơ với người đẹp.
Triệu Tín còn nói thêm: “Với cả, những người phụ nữ xinh đẹp, đều có độc. Cần giữ đầu óc tỉnh táo, rõ ràng mới được.”
Loading...
Những người khác đều cười.
Lục Bạch nói, “Người đẹp mà lại còn có độc, đúng là chất gây nghiện.”
“Cậu có kinh nghiệm à!” Lại một trận cười nữa vang lên.
Triệu Tín giơ tay đang cầm thịt bò khô, “Được rồi, ăn chút gì trước đi. Đội trưởng Dương mua, nói cho chúng ta chia ra.” Nói xong, anh nhìn về phía Giang Tây, “Chúng ta còn rượu không?”
Giang Tây là người trầm tính nhất, một câu cũng không nói, nghe Triệu Tín hỏi mới mở miệng nói: “Không biết, để tôi đi xem.”
Rất nhanh Giang Tây liền đem một bình rượu ra, “Chỉ có cái này.”
Mọi người đi vào phòng của Triệu Tín.
*
Lộ Diêu Diêu nói xong câu kia cũng đứng dậy, đi ra khỏi đám đông. Mục đích ra khỏi khách sạn của cô là để gặp Dương Cảnh Thừa. Cô đi khỏi, đám đông cũng giải tán.
Lộ Diêu Diêu đi nhờ xe đến trước đội cứu viện. Cửa của đội cứu viện đóng cửa, cũng không thấy bóng người nhưng nghe được loáng thoáng tiếng cười phát ra từ trên lầu. Lộ Diêu Diêu vểnh tai lên nghe, hình như là đang uống.
Cô không có số điện thoại của Dương Cảnh Thừa, chỉ biết số của đội cứu hộ. Suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gọi vào số của đội cứu viện.
“Xin chào, đây là đội cứu viện sa mạc.”
Âm thanh nghiêm túc từ điện thoại truyền đến.
Lộ Diêu Diêu nói: “Cho hỏi số điện thoại của Dương Cảnh Thừa là bao nhiêu?”
“Cần chúng tôi trợ giúp gì cứ nói với tôi.”
“Tôi cần số điện thoại của đội trưởng Dương.”
Bên kia im lặng một chút rồi nói một dãy chữ số.
“Cảm ơn.” Lộ Diêu Diêu cười cong miệng, “Ngoài ra, anh có thể mở cửa cho tôi không? Đội cứu hộ đã cứu tôi, nên tôi đến để nói cảm ơn.”
Rất nhanh đã có người đến mở cửa, Lộ Diêu Diêu đi vào cửa chính, chậm rãi đi lên lầu.
Cô không biết Dương Cảnh Thừa đang ở phòng của anh hay ở cùng một chỗ với những người kia. Lộ Diêu Diêu đi lên tầng hai, đứng ở ngoài căn phòng đầy tiếng ồn nghe thử, không nghe được tiếng của Dương Cảnh Thừa. Cô định đi qua phòng của anh.
Quay người lại, chợt phát hiện có một người đang đứng trước mặt. Cô ngẩng đầu, nhìn người trước mặt cười cong mắt, miệng phun ra hai chữ, “Cảnh Thừa.”
Dương Cảnh Thừa híp mắt, “Cô vừa gọi tôi là gì?”
“Cảnh Thừa.”
“Không được gọi như vậy.”
“A Cảnh? A Thừa? Anh thích tôi gọi anh như thế nào?”
“Họ tên hoặc đội trưởng Dương.” Giọng nói rất cự tuyệt.
Lộ Diêu Diêu suy nghĩ một chút, xem ra cách xưng hô này phải để từ từ. Cô gật đầu, “Được rồi, đội trưởng Dương.”
“Bà chủ Lộ đến đây để làm gì?”
“Tìm anh.”
“Có chuyện gì?”
“Muốn gặp anh.”
Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô, “Tôi không muốn gặp cô.”
Lộ Diêu Diêu đã sớm biết anh sẽ nói như vậy. Cô không ngại, hỏi anh, “Dương Cảnh Thừa, anh nghe được lời đồn rồi sao?”
Dương Cảnh Thừa không trả lời.
“Tôi thích anh.” Cô nhìn anh cười.
“Tôi không thích cô.”
“Ừm.” Lộ Diêu Diêu cũng đoán trước được anh sẽ nói như vậy. Cô nói: “Không quan trọng.”
“Không cần cứu viện thì không cần đến đây.”
“Có chuyện cầu cứu.”
Dương Cảnh Thừa nghi ngờ nhìn cô.
Lộ Diêu Diêu chỉ cười mà không nói gì. Dương Cảnh Thừa phản ứng, lạnh nhạt liếc mắt, vòng qua người cô, đẩy cửa đi vào phòng Triệu Tín. Lộ Diêu Diêu định đi theo vào, nhưng Dương Cảnh Thừa đóng cửa nhanh quá, cô xém nữa đụng đầu vào cửa.
“Đội trưởng Dương, vừa đúng lúc, rót cho anh một ly đầy.”
Trong phòng truyền ra tiếng cười nói vui vẻ. Chân của Lộ Diêu Diêu còn chưa khỏi hẳn, không thích hợp để vận động nhiều, cũng không thể đứng quá lâu. Cô chỉ là không muốn trở về như thế. Đã mấy ngày cô chưa được gặp anh, mấy phút lúc nãy là không đủ.
Đột nhiên, Lộ Diêu Diêu có một chút linh cảm. Dương Cảnh Thừa không ở phòng của mình, cô vừa lúc định đi qua phòng của anh. Cô đoán được phòng anh sẽ không khóa cửa, vì bình thường khi ra khỏi phòng sẽ không khóa lại.
Cô đi đến bên ngoài phòng của Dương Cảnh Thừa, nhẹ nhàng đẩy, cửa phòng mở ra. Trong lòng cô vui vẻ, quả nhiên là không khóa! Cô đi đến ngồi trên ghế sofa chờ anh.
Người của đội cứu viện uống đến lúc trời tối. Dương Cảnh Thừa trở về phòng của mình, bật công tắt đèn lên, căn phòng tối lập tức sáng lên. Anh liếc mắt liền thấy một cô gái đang nằm ngủ trên ghế sofa.
Cô còn chưa chịu đi! Anh nhíu mày đi đến, cúi người đẩy tay cô, “Dậy đi!”
Lộ Diêu Diêu từ từ mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: “Cuối cùng cũng về rồi.”
“Về nhà đi!” Dương Cảnh Thừa nghiêm mặt nói.
“A, trời tối rồi.” Lộ Diêu Diêu nhìn thoáng qua cửa sổ, Quay đầu lại nhìn Dương Cảnh Thừa, “Tôi có thể ngủ lại đây không?”
Dương Cảnh Thừa nở nụ cười lạnh nhạt, “Cô nói cái gì?”
“Tôi không ngại ngủ lại đâu.”
“Đứng lên, đi về.”
“Vậy anh có thể dìu tôi một chút không? Chân tôi bị thương khá nặng.”
Những người khác đều uống say. Dương Cảnh Thừa không nhìn cô, xoay người đi ra khỏi cửa. Không nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, “Cô không đi à? Tôi không biết sao ban ngày cô đi lên lầu được.”
Câu nói đầu tiên của anh làm phá vỡ suy nghĩ đến chuyện sẽ được cõng trong đầu. Cô đứng dậy, theo sát anh đi ra ngoài.
Dương Cảnh Thừa không say nhưng cũng không thể lái xe, anh lấy ra một cái xe đạp.
Lộ Diêu Diêu ngồi ở phía sau, Dương Cảnh Thừa ngồi ở trước. Cô từ sau ôm lưng anh.
“Lộ Diêu Diêu…”
“Dương Cảnh Thừa, tôi cũng không phải lần đầu ôm anh mà anh cũng đâu có ôm tôi, cần gì phải tính toán chi li?”
Dương Cảnh Thừa đang nói bị cô cắt ngang. Tính toán chi li? Từ này được dùng trong tình huống như thế?
Lộ Diêu Diêu áp mặt vào lưng anh, cười nói: “Tôi thích lưng của anh.”
Dương Cảnh Thừa đang chở cô đi.
“Tôi thích vòng tay của anh.”
“Tôi thích môi của anh.”
Xe đạp bị thắng gấp, dừng lại. Dương Cảnh Thừa quay đầu nhìn cô chằm chằm.
Lộ Diêu Diêu nháy mắt với anh, “Tôi thật sự rất thích anh.”
Tay phải của cô từ bên eo thu lại, giờ lên, lấy ngón tay đặt lên môi anh.