Thẩm Lạc để lại câu nói khiến người ta câm nín đó, rồi đuổi theo Bắc Vũ.
Thiệu Vân Khê cũng mỉm cười rồi đi theo anh, dù sao đây cũng chẳng phải lớp anh ta.
Bắc Vũ chạy ra khỏi nhà hàng một quãng rất xa thì mới dừng lại.
Cô định đến để khoe mẽ cơ mà, sao lại biến thành như vậy chứ?
Thấy Thẩm Lạc đuổi theo thì cô vội vàng lau nước mắt, rồi vênh mặt lên hỏi anh:
– Anh nói là không làm chuyện ngây thơ với em cơ mà?
Thẩm Lạc thản nhiên nói:
– Tối nay anh rảnh.
Bắc Vũ trợn mắt:
– Anh không thể nói mấy câu em thích nghe à?
Thẩm Lạc nói:
– Mấy câu ở trong nhà hàng em không thích nghe sao?
Bắc Vũ "hừ" một tiếng rồi quay đầu đi.
Thẩm Lạc lại đi tới trước mặt cô:
– Em khóc à?
– Không có đâu. – Bắc Vũ mạnh miệng đáp lại. Nhìn cô bây giờ có vẻ rất ngây thơ.
– Khóc thì nói là khóc, có gì mà không dám nhận chứ? Giang Việt nói lúc em mười sáu tuổi, đi tiêm vẫn còn khóc cơ mà.
Bắc Vũ cãi lại:
– Có mà anh ấy khóc ý.
Thẩm Lạc bật cười, rồi ôm lấy cô:
– Vậy em có thấy hãnh diện không?
Bắc Vũ giật mình, rồi quay lại nhìn anh:
– Vốn dĩ em định đến đó khoe mẽ, nhưng khi nhìn thấy những gương mặt xa lạ đó, thì em lại thấy hết hứng thú. Tuy lúc anh và Thiệu Vân Khê nói xong, mọi người đều tin và đến xin lỗi em, em có thấy vui vẻ thật, nhưng em lại càng cảm thấy nó không quan trọng hơn. Vì em biết rằng, em không là gì của họ cả, sau khi ra khỏi nhà hàng, họ cũng chẳng còn nhớ em là ai nữa. Mà bọn họ cũng không quan trọng với em, nên em cần gì phải để ý đến suy nghĩ của bọn họ chứ? Anh nói rất đúng, đi họp lớp là chuyện rất ngây thơ. Mà giải thích chuyện năm xưa trong buổi họp lớp, thì còn ngây thơ hơn.
Thẩm Lạc nói:
– Anh đã nói rồi mà.
Bắc Vũ cười khẽ:
– Nhưng em vẫn rất cảm động khi anh chịu làm chuyện ngây thơ này vì em.
Hai người đang ôm nhau trò chuyện, thì có một tiếng ho nhẹ nhàng xen vào giữa.
Bắc Vũ quay lại nhìn thì thấy Thiệu Vân Khê.
– Cảm ơn cậu nhé.
Thiệu Vân Khê giơ tay:
– Tớ có làm gì đâu, đều là anh Thẩm nói mà.
Bắc Vũ nói:
– Đâu có giống nhau đâu, nếu không có cậu ở đây, thì bọn họ cũng chẳng tin đâu.
Thiệu Vân Khê gật đầu, chìa tay ra:
– Cũng phải. Nếu vậy thì chúc mừng chúng ta đã giải quyết xong chuyện này nhé.
Từ lúc anh ta biết được chuyện này, thì vẫn luôn tự trách bản thân, vì cô gái anh ta thích khi còn trẻ lại vì anh ta mà bị dè bỉu.
Nếu cuộc sống của Bắc Vũ mà không tốt như bây giờ, thì có khi anh ta đã lấy thân báo đáp rồi.
Khi các bạn trong lớp xin lỗi Bắc Vũ, anh ta cũng cảm thấy trên người nhẹ nhõm hơn hẳn. Mối tình thời trẻ có thắm thiết đến đâu cũng không còn quan trọng nữa, nhưng sự áy náy khi còn trẻ mà không trả được, thì sẽ phải gánh nó đến cuối đời.
Bắc Vũ còn chưa kịp tiến lên, thì Thẩm Lạc đã đi tới nắm lấy tay Thiệu Vân Khê, rồi vỗ vào lưng anh ta:
– Bạn Thiệu à, mong rằng sau này bạn sẽ rời khỏi cuộc sống của tôi và Bắc Vũ, giống như mấy người trong nhà hàng kia vậy.
Thiệu Vân Khê bị anh vỗ lưng thì ôm ngực ho mấy cái rồi mới đáp lại:
– Em và Bắc Vũ là bạn bè, sao lại giống bọn họ chứ?
– Bởi vì cậu có ý đồ đen tối, mơ mộng bạn gái người khác.
Thiệu Vân Khê mỉm cười:
– Anh đừng đổ oan cho em, em chỉ coi Bắc Vũ là bạn bè bình thường thôi.
– Tôi không mù đâu!
Thiệu Vân Khê dở khóc dở cười:
– Anh Thẩm à, anh là đàn ông thì đừng có keo kiệt như vậy chứ?
Thẩm Lạc chỉ liếc anh ta một cái rồi kéo Bắc Vũ đi luôn.
Bắc Vũ nhún vai với Thiệu Vân Khê, rồi cũng đi theo anh.
Khi hai người về đến nhà, thì Phi Thuyền Nhỏ đã đi ngủ từ lâu.
Trong lúc chờ đợi Thẩm Lạc tắm rửa, Bắc Vũ nằm trên giường nghịch điện thoại.
Trong lúc cô đang chơi rất hăng say, thì điện thoại của Thẩm Lạc lại vang lên.
Cô tiện tay nghe máy hộ anh. Một giọng nữ rất dịu dàng truyền tới từ đầu dây bên kia:
– Xin hỏi Thẩm Lạc phải không ạ?
Bắc Vũ nói;
– Anh ấy đang tắm, chị có việc gì thế ạ? Để lát em chuyển lời với anh ấy.
Cô gái bên kia lại nói:
– À, không cần đâu ạ. Lát nữa em sẽ gọi lại.
Bắc Vũ bĩu môi, không ngờ Thẩm Lạc cũng có con gái gọi điện tới đấy.
Khi anh ra khỏi phòng tắm, cô còn cố ý trêu chọc anh:
– Em vừa nghe giúp anh một cuộc điện thoại, là của con gái, giọng rất dễ nghe, nói là lát nữa gọi lại.
Thẩm Lạc cầm điện thoại lên xem số, thấy là số lạ thì lại bỏ xuống:
– Không biết là ai.
Anh vừa nói xong thì bên kia lại gọi tới.
Bắc Vũ không nghe thấy cô gái kia nói gì, nhưng ngay sau khi nghe điện thoại, sắc mặt Thẩm Lạc đã nhanh chóng thay đổi.
Có vẻ như bên kia còn chưa nói xong, anh đã tức giận cắt ngang:
– Chúng ta không cần thiết phải gặp nhau.
– Nếu cô thích thì có thể gửi đơn lên tòa.
Sau đó liền cúp máy.
Bắc Vũ vội vàng hỏi thăm:
– Ai đấy? Sao lại dính dáng đến tòa án thế?
Thẩm Lạc nhìn cô:
– Một người rất đáng ghét, anh không muốn nhắc tới cô ta.
Bắc Vũ thấy anh không muốn nhắc tới thì cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi giải quyết xong chuyện thời niên thiếu, Bắc Vũ cảm thấy cuộc sống của mình rất hoàn mỹ. Tuy cô có một anh bạn trai hơi khác thường, nhưng tóm lại là rất tốt đẹp. Nhiều khi cô chỉ hận không có mấy tình tiết nhố nhăng xuất hiện để cuộc sống càng thêm tươi đẹp.
Đương nhiên, chỉ thỉnh thoảng cô mới có suy nghĩ vớ vẩn như vậy thôi.
Nhưng có đôi khi chuyện tốt thì không linh mà chuyện xấu lại rất linh.
Đó là một buổi chiều cuối tuần, Bắc Vũ vừa đi về đến ngõ thì lại nghe thấy tiếng cãi vã ở bên trong.
Giọng nam là của Thẩm Lạc.
Giọng nữ thì cô chưa thấy bao giờ.
"Thẩm Lạc, em xin anh cho em gặp Phi Thuyền Nhỏ đi."
"Sao tôi lại phải cho cô gặp? Nó không quen biết cô."
"Nhưng em là mẹ nó, em có quyền được gặp nó."
"Cô cảm thấy cô có quyền, thì cô đi kiện đi!"
"Thẩm Lạc, anh đừng như vậy. Em biết mấy năm nay anh nuôi Phi Thuyền Nhỏ cũng không dễ dàng gì, em cũng rất biết ơn anh."
"Cô muốn biết ơn thì tránh xa nhà tôi ra. Tôi không muốn Phi Thuyền Nhỏ biết nó có một người mẹ vô trách nhiệm như cô."
"Không phải như anh nghĩ đâu, em muốn đón Phi Thuyền Nhỏ về lâu rồi."
"Trình Tố Tố, tôi không biết vì sao bây giờ cô lại có cái tên là tình thương của mẹ. Nhưng đối với một người phụ nữ vứt bỏ đứa con mới được sáu tháng tuổi luôn miệng gào khóc đòi ăn để ra đi, thì tôi cảm thấy cô không xứng làm mẹ đâu.
"Thẩm Lạc..."
"Cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô nữa."
"Nếu cô thích ra tòa thì tôi sẽ theo cô đến cùng."
Trình Tố Tố!
Mẹ Phi Thuyền Nhỏ!
Bắc Vũ nghiến răng nghiến lợi, cô quá tin tưởng Thẩm Lạc rồi!