Thật ra Bắc Vũ cũng thấy rất vớ vẩn khi bảo anh đi họp lớp cùng chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, trong khi tính anh không thích xã giao.
Vậy nên khi anh từ chối, thì cô cũng chỉ nhìn một cái rồi thôi.
Ngay từ bé cô đã thích chưng diện, nhưng khi trong tay có vô số bộ đồ đẹp, thì cô lại chẳng còn thích thú gì chúng nữa, thậm chí cô còn thấy rất buồn cười. Nhưng vì lần họp lớp này mà cô còn đặt riêng một bộ váy xa hoa của nhà thiết kế Tiểu Chiêu, mua một chiếc túi xách năm chữ số, và làm một kiểu tóc thời thượng.
Tóm lại nhìn cô vừa thời thượng như người mẫu thời trang, vừa đoan trang như nữ doanh nhân thành đạt.
Dù là độ tuổi nào, thì cái lòng hư vinh này cũng sẽ không bao giờ biến mất.
Đến ngày hẹn, mới chập tối Thiệu Vân Khê đã đến trước cửa nhà cô. Thấy cô đi ra thì anh ta nhìn cô một lượt rồi huýt sáo:
– Hôm nay cậu định cướp hết sự chú ý của con gái lớp tớ hả?
Bắc Vũ lườm anh ta:
– Đừng có lớp tớ, lớp tớ. Cậu chỉ học ở đó có nửa năm thôi.
Thiệu Vân Khê cười:
– Mặc dù chỉ có nửa năm, nhưng tớ vẫn là lớp phó đấy.
– Được rồi, cảm ơn lớp phó đại nhân.
Vì tối nay Thiệu Vân Khê sẽ đi giải thích rõ mọi chuyện giúp cô, mặc dù cô cũng chẳng quan tâm lắm.
Thiệu Vân Khê mỉm cười:
– Việc tớ phải làm mà.
Hai người vừa bước lên xe thì cánh cửa của nhà đối diện đã mở ra. Gương mặt lạnh lẽo của Thẩm Lạc xuất hiện ở cửa.
Bắc Vũ vẫy tay với anh:
– Em đi họp lớp đây. Chắc là sẽ về muộn đó, anh không cần đợi em đâu.
Thiệu Vân Khê cười:
– Anh Thẩm yên tâm đi, em sẽ đưa bạn Bắc Vũ về nhà an toàn.
Thẩm Lạc lạnh lùng nhìn hai người rồi đóng cửa lại.
Thiệu Vân Khê sửng sốt, hỏi nhỏ:
– Hai người cãi nhau à?
Bắc Vũ lắc đầu:
– Đâu có!
Thiệu Vân Khê lại hỏi:
– Thế sao trông anh ấy có vẻ như đang bực bội gì thế?
Bắc Vũ giơ tay:
– Ai mà biết được!
Cách suy nghĩ của Thẩm Lạc nhiều khi cô cũng không hiểu nổi, nên cô đổ mọi tội lỗi lên việc thiên tài thì không giống người thường. Sau đó mặc kệ anh luôn, miễn sao hai người đều vui vẻ là được.
Cô vừa nói xong thì cánh cửa đang đóng kia lại đột nhiên mở ra. Thẩm Lạc đen mặt nhìn cô:
– Em nhớ về sớm đấy!
Bắc Vũ không để ý lắm:
– Em cũng không biết mấy giờ mới xong đâu!
Sau đó cô liền vẫy tay với anh và chui vào xe của Thiệu Vân Khê.
Thẩm Lạc im lặng nhìn theo đuôi xe rồi đi vào trong nhà.
Phi Thuyền Nhỏ đang chơi lego thấy anh đi vào thì ngẩng đầu lên hỏi:
– Chị đi chơi rồi ạ?
Thẩm Lạc "ừ" một tiếng rồi lại nói:
– Lát nữa bố có việc phải ra ngoài. Nếu con thấy chán thì sang tìm chú Nhị Cẩu chơi nhé.
Phi Thuyền Nhỏ gật đầu:
– Vâng ạ! Bố đi ra ngoài làm gì thế?
Thẩm Lạc đáp:
– Làm chuyện ngây thơ.
Khi đến địa điểm họp lớp, Bắc Vũ mới biết Thiệu Vân Khê chính là người khuyến khích lớp trưởng tổ chức họp lớp. Còn lý do là gì thì Bắc Vũ cũng có thể đoán được.
Sau mười mấy năm không hề liên lạc, khi gặp lại đám bạn cùng lớp, Bắc Vũ lại chẳng nhận ra ai cả. Nhưng rất nhiều người vẫn còn nhận ra cô và Thiệu Vân Khê.
Thật ra thì tất cả mọi người đều trưởng thành hết rồi, cũng nếm trải đủ mọi điều trong cuộc sống, nên dù Bắc Vũ có là một cô gái lẳng lơ thì họ cũng chẳng thấy có vấn đề gì lớn cả, nhất là đám đàn ông.
Khi thấy Bắc Vũ đi cùng Thiệu Vân Khê, thì ai nấy đều tưởng rằng hai người họ tình cũ không rủ cũng đến.
Trường cấp ba cô học là ngôi trường tốt nhất toàn tỉnh, nên trong lớp cũng có khá nhiều người giỏi giang. Mà cái câu "vật hợp theo loài" này chính là để miêu tả tình hình hôm họp lớp. Nhiều tiền ngồi với nhiều tiền, làm thuê lương thấp ngồi riêng một bàn.
Vì Thiệu Vân Khê thuộc thành phần nhiều tiền, nên Bắc Vũ cũng được ngồi chung bàn nhiều tiền với anh ta.
Suốt cả buổi mọi người đều ăn uống linh đình, chén đi chén lại, có vẻ rất hài hòa.
Khi ăn uống xong xuôi, lớp trưởng đột nhiên vỗ tay bảo mọi người im lặng:
– Thiệu Vân Khê có chuyện muốn nói với mọi người này.
Thiệu Vân Khê đứng dậy, rất phong độ, dịu dàng:
– Hôm nay tớ đến đây chỉ là góp vui thôi, vì tớ cũng chỉ học ở lớp mình có nửa năm.
Bắc Vũ biết anh ta định nói gì, nên trong lòng cũng thấy thấp thỏm.
Cô vẫn cho rằng mình không quan tâm, nhưng thật ra cô vẫn còn để ý.
Thiệu Vân Khê nói tiếp:
– Mọi người cũng biết năm đó tớ chuyển trường là do bố mẹ tớ biết chuyện của tớ và Bắc Vũ. Hành vi đó của tớ là không nên, nhất là khi tớ biết những chuyện xảy ra sau đó. Bây giờ tớ muốn nói rõ một chuyện. Năm đó tớ và Bắc Vũ không có làm gì hết. Câu chuyện rừng cây kia chỉ là một sự hiểu lầm thôi. Hôm đó tớ thấy cậu ấy đi lên núi, mà tớ lại thích cậu ấy nên mới đuổi theo. Sau đó tớ bị ngã xuống một cái hố, khi cậu ấy đang kéo tớ lên, thì bị thầy giáo bắt được. Họ cho rằng bọn tớ đang làm chuyện xấu, nên mới nói cho bố mẹ tớ. Bố mẹ tớ lại rất nghiêm khắc, nên vội vàng làm thủ tục chuyển trường cho tớ. Tuy việc chuyển trường không phải là ý của tớ, nhưng vì nó mà Bắc Vũ mới bị mọi người hiểu lầm, nên tớ cảm thấy mình rất tồi tệ.
Khi anh ta nói đến đây thì đã có mấy người thì thầm bàn tán.
Thiệu Vân Khê lại nói tiếp:
– Chuyện này cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, nó cũng không phải chuyện gì quan trọng với các bạn ngồi đây. Nhưng tớ vẫn muốn nói cho mọi người biết sự thật.
– Đúng vậy!
Anh ta vừa dứt lời, thì một giọng nói khác đã vang lên.
Bắc Vũ ngạc nhiên quay lại nhìn Thẩm Lạc đang bước vào phòng. Anh đi thẳng một mạch đến bên cạnh cô.
Trong lớp không ai nhận ra Thẩm Lạc cả, nên anh liền tự giới thiệu:
– Tôi là Thẩm Lạc, là bạn trai của Bắc Vũ, cũng từng học ở trường cấp ba số hai.
Vừa nghe anh giới thiệu như vậy, thì đã có khá nhiều người nhớ ra anh là ai rồi. Bởi vì danh tiếng của Thẩm Lạc năm đó có ai mà không biết chứ.
Anh nhìn Bắc Vũ vẫn còn ngơ ngác rồi nói tiếp:
– Năm đó chắc mọi người cũng từng nghe đến một tin đồn, là tôi đứng ra làm chứng với các thầy cô. Nhưng tiếc là các thầy cô không chịu tin lời tôi nói, cũng giống như mọi người không chịu tin lời giải thích của Bắc Vũ vậy. Bởi vì mọi người đều cảm thấy nếu không có chuyện gì, thì sao Thiệu Vân Khê lại phải chuyển trường ngay hôm sau. Mà sự thật lại là, Bắc Vũ đi vào rừng là để tìm tôi, chứ không liên quan gì đến Thiệu Vân Khê cả, dù là quá khứ, hay là hiện tại.
Thiệu Vân Khê nghĩ thầm, tuy những lời đó đều là sự thật, nhưng cũng không cần nhấn mạnh như vậy chứ?
Thẩm Lạc liếc anh ta một cái:
– Một cô bé mười sáu tuổi chưa từng yêu đương, lại vì một chuyện không đâu mà bị mọi người xa lánh, gièm pha, khinh bỉ. Ngay cả anh họ của cô ấy cũng bị lôi ra để bịa đặt thêm cho câu chuyện. Bây giờ cô ấy đã không để ý đến những chuyện đó nữa, nhưng tôi không biết một cô gái mười sáu tuổi phải cố gắng thế nào mới có thể dùng vẻ ngoài bất cần để che đậy sự tổn thương trong lòng. Cô ấy đã chống chọi với những lời đồn đãi của tất cả các bạn ở đây hai năm trời. May mà cô ấy không bị các bạn đánh gục, không bị chìm nghỉm trong những lời đồn, cũng không biến thành loại người mà mọi người nghĩ. Cô ấy giỏi hơn tất cả mọi người, vì cô ấy không bao giờ đi nói xấu, bịa đặt về người khác.
Bắc Vũ chưa bao giờ nghe thấy anh nói nhiều như vậy. Từng câu từng chữ thấm vào lòng cô như châu như ngọc.
Cô chưa bao giờ được nghe những lời tâm tình của anh, nhưng những lời này đã đủ êm tai hơn bất cứ lời tâm tình nào trên đời rồi.
Từ khi trưởng thành, cô đã không còn khóc nữa, vậy mà lúc này cô chỉ muốn khóc òa lên thôi.
Năm đó cô có để ý chứ, bởi vì cô rất ghét sự cô đơn.
Khi thấy mấy bạn nữ trực ban thảo luận về mấy ngôi sao nổi tiếng, cô cũng muốn tham gia cùng họ.
Khi các bạn rủ nhau đi chơi, cô cũng muốn đi cùng.
Khi có những trận đấu thể thao, cô cũng muốn đi tới cổ vũ cùng các bạn.
Khi cô gặp phải một bài toán khó, cô cũng muốn đi hỏi bạn nam giỏi toán nhất lớp như mọi người.
Nhưng vì mọi người luôn bàn tán về cô, nên cô đã trở thành người dưng ở trong lớp, một người tách biệt với tập thể – nơi mà cô định sẽ yêu thương nó suốt thời gian học.
Nếu nói lời giải thích của Thiệu Vân Khê chưa đủ để làm mọi người tin tưởng, thì sự xuất hiện của Thẩm Lạc đã hoàn toàn khiến mọi người phải nghĩ lại.
Không ai biết Thẩm Lạc đang làm gì, nhưng lời nói của một thiên tài thì ai cũng sẽ thấy đáng tin. (?)
Hơn nữa qua lời của anh nói, thì người trong lòng Bắc Vũ năm đó là anh chứ không phải Thiệu Vân Khê, vậy thì mọi hiểu lầm đều trở nên vô lý.
Lớp trưởng là người đứng dậy đầu tiên:
– Bắc Vũ, tớ xin lỗi cậu.
Những người khác cũng đứng dậy, đi tới xin lỗi cô.
Bắc Vũ không chịu nổi tình huống như vậy, nên đã xách túi chạy ra ngoài.
Thẩm Lạc nhìn mọi người rồi kiêu căng nói:
– Bây giờ xin lỗi cũng không còn cần thiết nữa, vì sau này mọi người cũng chẳng gặp lại nhau đâu. Tôi chỉ muốn cho các bạn biết là, dưới sự vô tình của các bạn mà có biết bao nhiêu người bị xa lánh. Cũng để cho các bạn biết rằng bạn gái tôi là một người tốt.
(?) Tớ chú thích ở đây là muốn nói ai thấy có vấn đề thì là tại tác giả, chứ không phải tại tớ nha.