Mộc Miên với đôi mắt đầylệ ẩn chứa sự kinh hoàng, ý tứ hoàng thượng đã rõ ràng như vậy, chỉ cần lờiThụy Vương nói hắn đều tin tưởng, như vậy nàng là cái gì chứ, chỉ sợ nàng sẽsống không bằng chết, nghĩ tới đây, tay chân nàng không khỏi lạnh như băng,nước mắt không ngừng chảy.
Từ xưa đến nay hoàng đếphần lớn đều “ái thiếp diệt tử”, làm sao đến nàng lại không thể a, là nàng lớnlên không đủ mỹ, hay là do nàng sử dụng chiêu trò quá mức lộ liễu.
Trong lòng Mộc Miên cảmthấy chua xót, vô cùng tuyệt vọng, hiện tại chỉ cần Thụy Vương mở miệng, nàngchỉ có đường chết? Nàng cũng không thể trở về Vân Phượng rồi, sự tuyệt vọnglan tràn toàn thân nàng, khiến nàng nói không ra lời, chỉ có thể gắt gao cắnchặt môi chờ sự phán xét cuối cùng, chờ sự trừng phạt của hoàng thượng.
Nhưng Thụy Vương đứng ởđối diện, ánh mắt thâm sâu như biển, không có nửa điểm manh động nào, chỉ cúiđầu nhìn xuống đất, trầm giọng mở miệng.
"Nhi thần không cólời nào để nói, xin phụ hoàng trách phạt."
Nam Cung Duệ vừa dứt lời,Mộc Miên vốn đang tuyệt vọng kia lại cho là mình nghe lầm, thậtnhanh ngẩng đầu lên, vài giọt nước mắt còn đang đọng lại trên gương mặtphù dung như hoa như ngọc, điềm đạm đáng yêu, thắt lưng mềm mại tựa như mộtcành hoa, bình tĩnh nhìn Nam Cung Duệ.
Người phản ứng đầu tiênlà nàng, cục diện này là do nàng thiết lập mà.
Hắn đây là ý gì, thừanhận? Vì sao?
Sau đó là tới Hạo Vân Đế,trong nháy mắt sắc mặt của Hạo Vân Đế thật khó coi, bản thân biết Duệ nhi khôngthể nào làm chuyên có lỗi với mình như vậy, hơn nữa Mộc Miên này lớn lên cùngmẫu phi của hắn giống nhau, thì Duệ nhi sẽ không thể nào làm chuyện đồi bại vớimẫu phi của mình, nhưng tại sao hắn lại luôn miệng thừa nhận.
Trong chớp mắt toàn thânHạo Vân Đế bao phủ hàn khí, ánh mắt u lãnh âm ngao, tức giận nhìn Nam Cung Duệ.
"Duệ nhi, ngươi thậtkhiến cho phụ hoàng thất vọng."
Lời nói thất vọng vừavang lên, thân thể Nam Cung Duệ chợt ngẩn ra, quỳ rạp trên mặt đất, rồi trầmgiọng mở miệng: "Phụ hoàng, là lỗi của nhi thần, phụ hoàng có thể tùy ýtrách phạt nhi thần, ngàn lần chớ tổn thương đến thân thể."
Hạo Vân Đế cũng không đểý tới hắn, quay đầu ra ngoài đình gọi: "Người đâu, đưa Thụy Vương trở vềphủ, kể từ hôm nay không có lệnh của trẫm, không cho phép Thụy Vương rời khỏiphủ một bước."
Nam Cung Duệ thật nhanhngẩng đầu lên, có chút khó có thể tin, xảy ra chuyện như vậy, vì sao phụ hoàngkhông hạ chỉ đuổi hắn về Định Châu, mà chỉ để cho hắn đóng cửa tự suy nghĩ,người thật yêu hắn a, hỏi hắn như thế nào không đau lòng, càng khó có thể ứcchế.
"Phụ hoàng."
Hạo Vân Đế không thèmnhìn Nam Cung Duệ, quay đầu sang nhìn Mộc Miên đang đứng ở một bên, trong chớpmắt ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, đâm thẳng vào trái tim Mộc Miên, khiến chonàng cơ hồ chịu không được hàn khí phát ra từ hắn, nghiêng người qua một bên,một câu cũng nói không được, ánh mắt của hoàng thượng rõ ràng biết nàng ở trướcmặt hắn bày trò, tâm kế của nàng hắn đều biết rõ, nên nàng không nói được chữnào.
"Ngươi ở lãnh cungtự mà suy nghĩ lấy, không có lệnh của trẫm không cho phép đi ra ngoài."
"Hoàng thượng?"
Mộc Miên kêu một tiếng,không dám có nửa tiếng cầu khẩn, Hạo Vân Đế đứng lên, thân hình chao đảo tựa hồkhông chịu được loại đả kích này, sau đó đi ra ngoài, chỉ thấy ngoài đình vâyquanh rất nhiều người, Hạo Vân Đế con ngươi âm trầm khó coi: "Lập tức giảitán, chuyện của tối nay nếu có người tiết lộ ra ngoài, để cho trẫm điều trađược, tru di cửu tộc."
Trong bóng đêm lời nóithị huyết vang lên, tất cả mọi người không khỏi rùng mình một cái, không ai dámto gan nói ra a, thật nhanh lui ra, rồi biến mất trong bóng đêm.
Ngoài đình, cuối cùng chỉcòn lại có Hoa phi đang rơi lệ, nàng ảo não thương tâm, sớm biết sẽ không làmthọ mừng rồi, còn làm hại Duệ nhi.
Đám người Nam Cung Diệpcùng Phượng Lan Dạ cũng không có đi, lẳng lặng đứng một bên, đợi đến lúc mọingười lui ra hết, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân mới tiến lên phía trước,cung kính mở miệng: "Phụhoàng, nhi thần đưa Ngũ hoàng huynh trở về."
Hạo Vân Đế quét mắt nhìnhai nhi tử một cái, gật đầu, xoay người dẫn người rời đi, tấm lưng kia bỗng trởnên già nua, tựa hồ không chịu nổi đả kích lần này.
Lúc này Mộc Miên từ trongđình đi ra, ngoài đình mọi người đang căm tức nhìn nàng, không cần nghĩ cũngbiết nữ nhân này dùng quỷ kế hãm hại Thụy Vương, Hoa phi toàn thân run rẩy,trong nháy mắt tựa như phát điên vọt tới bên cạnh Mộc Miên, duỗi tay ra liềnbắt được tóc của nàng kéo xuống đất, hét ầm lên.
"Con tiện nhân lẳnglơ, tại sao lại muốn hãm hại Duệ nhi, hồ ly tinh này, có phải ngươi muốn namnhân đến phát điên rồi không, có hoàng thượng rồi còn không tự mãn, còn muốncâu dẫn Duệ nhi, đồ không biết xấu hổ, tống ngươi đến quân doanh làm quân kỹđi, cho ngươi thỏa mãn nhu cầu không biết xấu hổ kia."
Hoa phi vốn luôn luôntrầm ổn thật không ngờ khi nổi giận lại điên cuồng đến thế, Mộc Miên không chịunổi bị áp chế lên trên mặt đất, còn bị Hoa phi quyền đấm cước đá.
Cung nữ cùng thái giám ởTư Tương điện vừa nhìn thấy tình huống này, vội vàng xông lên muốn bảo vệ chủtử, lại bị Phượng Lan Dạ vung tay lên chận lại, Thủy Trữ cùng Đinh Đương ở phíasau hai người không chút khách khí động thủ, đem đám cung nữ và thái giám muốntrợ giúp Mộc Miên đánh sưng mặt sưng mũi, không thể động đậy, mà những ngườikhác thật giống như không nhìn thấy.
Biết Hoa phi đã phát tiếtđủ, đem Mộc Miên đánh cho thở không ra hơi, trong lúc nàng ta còn nằm bệt trênmặt đất không nhúc nhích, Phượng Lan Dạ cùng Văn Tường đang đứng ngây ngườikia, mới từ từ đi qua, đỡ Hoa phi: "Nương nương, đừng đánh nữa nếu khôngsẽ chết người ."
Hoa phi cũng đánh mệtmỏi, nên ngồi bệt xuống, thở hổn hển nhìn người đang nằm trên mặt đất, Mộc Miênmắt mở to nhìn các nàng, nàng rất ác ý trừng mắt nhìn mọi người.
Phượng Lan Dạ lãnh đạmvung tay lên, ra lệnh cho bọn thái giám và cung nữ ở Tư Tương điện đã bị đánhđến độ không nhúc nhích được.
"Còn không mau đỡchủ tử các người trở về, nếu nàng có mệnh hệ gì, toàn bộ các ngươi cũng bị chôncùng."
Những người đó lập tứclồm cồm bò dậy, đỡ Mộc Miên đang ngồi trên mặt đất, lảo đảo đi về Tư Tươngđiện, trong lúc đó Nam Cung Duệ cũng được Nam Cung Diệp và Nam Cung Quân dìudắt đi ra ngoài, Hoa phi vừa nhìn thấy hắn, liền kêu lên: "Duệ nhi, Duệnhi, ngươi sẽ không có việc gì chứ."
Nam Cung Duệ cười lắcđầu: "Mẫu phi ta không có việc gì, người trở về đi."
Nói xong đoàn người đi rangoài, Phượng Lan Dạ phân phó Văn Tường đưa Hoa phi về Hoa Thanh điện, mình vàThủy Trữ còn có Đinh Đương theo đám người Nam Cung Diệp xuất cung.
Trong đêm tối, hai chiếcxe ngựa chạy thẳng về Thụy Vương Phủ.
Trong thư phòng ThụyVương Phủ, Nam Cung Duệ ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn văn án, hai huynh đệ ngồiở phía ngoài, Phượng Lan Dạ cùng Thủy Trữ ngồi ở góc phòng, lúc này cả khônggian một mảnh an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Thụy Vương Nam Cung Duệ, khuyahôm nay bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, họ cũng có thể tưởng tượng được,bất quá những người này cũng tin tưởng Thụy Vương là trong sạch, nhưng hắn tạisao lại trúng kế thế? Đây mới là mấu chốt.
Nam Cung Quân vội vàng mởmiệng: "Ngũ hoàng huynh, tại sao lại trúng kế? Mộc Miên vừa nhìn là biếttâm địa bất hảo."
Nam Cung Diệp nheo mắtlại nhìn Nam Cung Duệ, mím môi không nói lời nào, chờ xem hắn như thế nào mởmiệng.
Nam Cung Duệ ngẩng đầulên quét mắt nhìn mọi người bên trong thư phòng, thấy bọn họ đối với mình tínnhiệm, thì rất cảm động, không uổng công mình cùng bọn họ tương thân tương áinhư vậy, nhưng? Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Ta mệt rồi, các ngươi về phủtrước đi, có chuyện gì lần sau hãy nói."
Phượng Lan Dạ lẳng lặngđánh giá Thụy Vương, giờ phút này nàng từ từ đứng dậy, khóe môi nhếch lên, nhànnhạt mở miệng.
"Chỉ sợ Ngũ hoànghuynh cố ý muốn trúng kế a, trên thực tế là muốn phụ hoàng hạ chỉ cách chứcngươi đuổi về Định Châu, phải không?"
Phượng Lan Dạ vừa dứtlời, Nam Cung Quân mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn chằm chằm nàng, Nam CungDiệp trong lòng thì hiểu rõ, mới vừa rồi hắn cũng đã nghĩ đến khả năng này, lạibị Lan Nhi nói ra.
Nam Cung Quân nắm lấy vạtáo Nam Cung Duệ, rống giận: "Ngươi điên rồi, ngươi thật điên rồi, ngươilàm như vậy sẽ có biết bao người thương tâm a, phụ hoàng, còn có mẫu phi, bởivì ngươi làm việc này đúng vào ngày sinh của mẫu phi, người luôn tự trách mình,ngươi vì muốn trở về Định Châu, thế nhưng cái gì cũng không để ý, ta không thểhiểu nổi ngươi."
Nam Cung Quân phát tácxong, liền xoay người bỏ đi, Nam Cung Duệ cười một tiếng thê lương,cũng không nói cái gì nữa, ngẩng đầu lên thấy Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạhai người đang nhìn hắn, mệt mỏi phất tay: "Thất hoàng đệ, Thất đệ muội,các ngươi trở về đi, ngày khác hoàng huynh nhất định sẽ cho các ngươi một câutrả lời thỏa đáng."
"Tốt." Nam CungDiệp cùng Phượng Lan Dạ biết hắn quả thật mệt mỏi, cho nên liền từ biệt, rờikhỏi thư phòng Thụy Vương Phủ, mấy người đi theo Tề vương cũng rời đi.
Bên trong xe ngựa, PhượngLan Dạ nhìn Nam Cung Diệp, nghi ngờ mở miệng: "Mộc Miên là người của ai,ta và ngươi đều biếtrõ, tối nay nàng hãm hại Ngũ hoàng huynh, tuyệt đối không phải là chuyện xảy ratình cờ, mà là có mưu tính trước, nhưng hiện tại Nhị hoàng huynh đang bệnhnặng, Mai Phi còn đang trong lãnh cung, là ai sai nàng làm như thế?"
Đôi mắt Nam Cung Diệphiện lên sự lãnh huyết, đồng thời cũng thể hiện sự nghi ngờ, chẳng lẽ nói Nhịhoàng huynh là giả bệnh, hắn ở sau lưng sai sử Mộc Miên, có thể Nạp Lan Cửu kiacũng là do hắn sai sử?
"Xem ra phải pháingười vào biệt viện hoàng gia điều tra, Nhị hoàng huynh thật sự bị bệnh hay làgiả bộ bệnh ?"
"Ừ, cần phải điềutra một chút."
Hai người vừa nói chuyện,xe ngựa một đường chạy nhanh về Tề vương phủ, ba người cùng nhau về Tuyển việnnghỉ ngơi, ai biết vừa mới nằm ngủ không tới hai canh giờ, lúc trời còn chưasáng, liền nghe được âm thanh thất kinh của Nguyệt Cẩn vang lên.
"Vương gia, VươngPhi, không xong rồi, Thụy Vương Phủ đã xảy ra chuyện."
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ toàn thân toát mồ hôi lạnh, chuyện lúc trước còn chưa giải quyết xong, lạixảy ra chuyện gì nữa rồi, họ vội vàng tung mình nhảy xuống giường, nhanhnhẹn mặc vào quần áo vào, haingười kẻ trước người sau tiêu sái ra ngoài, gọi Nguyệt Cẩn vào.
Chỉ thấy Nguyệt Cẩn sắcmặt trắng bệch, vẻ mặt lúc này của hắn ít khi nhìn thấy, đừng xem Nguyệt Cẩnchỉ là một thủ hạ, hắn đi theo Nam Cung Diệp nhiều năm như vậy, hơn nữa võ côngbất phàm, đối mặt với kẻ địch hung ác cũng không có khó coi như thế, vì vậy cóthể thấy được thật sự đã xảy ra chuyện lớn.
Nam Cung Diệp trầm ổn mởmiệng, trên dung nhan tuấn mỹ che phủ tầng băng hàn.
"Rốt cuộc đã xảy rachuyện gì."
Nguyệt Cẩn hít sâu mộthơi: "Tối hôm qua, thư phòng Thụy Vương Phủ bị phóng hỏa, mặc dù cứu giúpkịp thời, nhưng Thụy Vương bị trọng thương lúc đánh nhau với người ta, hơn nữathư phòng lại bị phóng hỏa, hiện tại cả người hôn mê bất tỉnh, thị vệ của Thụyvương phủ phái người đưa tin tới đây, nói đã đem Thụy Vương đưa vào trong cungđể chữa trị."
"Cái gì?"
Gương mặt Nam Cung Diệpâm ngao lãnh băng khiến cho người ta vừa nhìn vào đã khiếp sợ, có người dám cảgan ở An Giáng thành phóng hỏa, còn đả thương Thụy Vương, không cần nghĩ ngườinày chỉ sợ cũng không phải là đơn giản, tối hôm qua Thụy Vương ở trong cung vừaxảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ người nọ cũng biết, hắn biết Thụy Vương tâm tìnhkhông tốt, tất nhiên sẽ ở bên trong thư phòng, cho nên liền phóng hỏa, còn pháingười ám sát Thụy Vương.
Phượng Lan Dạ lông màycũng nhíu chặt, không tự chủ được mà nghĩ đến Sở Vương Nam Cung Liệt, chẳng lẽlà do Sở Vương Nam Cung Liệt động tay chân, nhưng theo lý cũng không thể a, NamCung Liệt sẽ không ngu như vậy, bên này mới vừa xảy ra chuyện, bên kia lập tứcphóng hỏa giết người, đây không phải là nói rõ cho mọi người biết là do hắnđộng tay chân sao? Cho nên chuyện này giống như là giá họa, mà đối tượng giáhọa lại chính là Sở Vương, sử dụng kế một hòn đá hạ hai con chim, mà người cókhả năng làm chuyện này nhất chính là Tấn vương, nhưng Tấn vương bây giờ cònđang ngã bệnh.
Bên trong gian phòng haingười nhất thời nghĩ không ra, Nam Cung Diệp đưa tay lên nắm lấy tay Phượng LanDạ.
"Lan nhi, chúng tađi xem một chút tình trạng của Ngũ hoàng huynh."
"Tốt."
Hay là đi xem tình trạngcủa Thụy Vương trước, chỉ mong hắnkhông có chuyện gì, Nam Cung Diệp dặn dò Nguyệt Cẩn lập tức đi chuẩn bị ngựaxe, một nhóm mấy người liền đi vào trong cung.
Lúc vừa đến hoàng cung,sắc trời đã sáng, hơn nữa ngoại trừ bọn họ ra, Nam Cung Quân cũng tiến cung,ngay cả Sở Vương Nam Cung Liệt cũng đã đến.
Thụy Vương được an bày ởThiên điện trong Tiêu Nguyên cung, lúc này rất nhiều người đang đứng ở đó, ngựy ra vào liên tục, thái giám cùng cung nữ lại càng không dám manh động, chỉlẳng lặng làm việc.
Bên trong tẩm điện, HạoVân Đế ngồi ngay ngắn ở bên cạnh giường, Thụy Vương Nam Cung Duệ sắc mặt xámxịt, lúc này hai con mắt hắn khép chặt lại, trên người đã được thay bằng quầnáo sạch sẽ, an tĩnh ngủ ở trên giường lớn.
Mọi người đều đứng mộtbên trong điện, chờ xem tình hình chữa trị của ngự y.
Mấy tên ngự y thỉnhthoảng lau mồ hôi trên mặt, hoàng thượng ở một bên nhìn chằm chằm ngó chừng,khiến cho bọn họ rất căng thẳng, càng khiến cho tay chân bấn loạn, mấy ngườithay phiên trị liệu, cuối cùng họp lại để thương nghị, ghi đơn thuốc để chongười ta đi hốt thuốc.
Trong Thiên điện, Hạo VânĐế từ đầu tới cuối cũng không nói gì, chỉ nhìn Nam Cung Duệ, trong mắt hắn bịbao phủ bởi tầng sương mù, tóc của hắn thoáng cái trắng phao rồi, dường nhưkhông chịu được đả kích lớn như vậy.
Nam Cung Duệ cho tới naycũng là hi vọng của hắn, hắn luôn chờ đợi, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện nhưtối ngày hôm qua, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, hỏi hắn làm sao chịu đượcđả kích a.
Hoa phi một mực rơi lệ,khóc nhìn về Nam Cung Duệ đang nằm trên giường, rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì a,tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Bên trong tẩm điện yêntĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng khóc lóc rất nhỏ, ai cũng có thể nhìn rađược tâm tình của hoàng thượng đang rất xấu, ai cả gan dám trêu chọc hoàngthượng a, cho nên nhất thời không ai dám nói chuyện, mọi người đều nhìn NamCung Duệ đang nằm trên giường, hắn vẫn không có động tĩnh.
Thời gian lẳng lặng trôiqua, rất nhanh có người đem thuốc đến, ngay lập tức có người đỡ Thụy Vương dậybắt đầu đút thuốc, nhưng chén thuốc kia căn bản không thể nuốt vào, Thụy Vươnghoàn toàn không có tri giác,nên không thể đem chén thuốc uống vào, Hạo Vân Đếánh mắt âm trầm, tên thái giám móm thuốc kia sợ đến mức tay chân không ngừngrun.
Nam Cung Diệp sợ chénthuốc thật vất vả mới nấu được lại đem đổ đi, lập tức đi tới nhận lấy.
"Đưa cho ta."
Hắn tự tay bưng chénthuốc, đưa tay lên điểm huyệt vị của Ngũ hoàng huynh, khiến cho hắn há mồm ra,đem chén thuốc từng miếng từng miếng đútvào.
Một canh giờ đi qua. . .. . .
Hai canh giờ đã qua. . .. . .
Trong Thiên điện không hềcó động tĩnh gì, Thụy Vương căn bản không có nửa điểm phản ứng, Hạo Vân Đế nổigiận, vung tay lên giận dữ chỉ mấy tên ngự y đang không ngừng run rẩy quỳ trênmặt đất: "Vô liêm sỉ, tại sao Thụy Vương còn không có tỉnh lại, các ngươidùng phương thuốc gì, mỗi một người đều là phế vật, nếu như Thụy Vương khôngtỉnh lại, các ngươi tất cả đều kéo ra ngoài chém."
Hạo Vân Đế vừa dứt lời,mấy tên ngự y liên tục dập đầu, không ngừng năn nỉ.
"Hoàng thượng thamạng a, hoàng thượng tha mạng a."
Thiên trong điện, mộtmảnh vang lên la khóc, trong đó có một ngự y không nhịn được kêu lên:"Hoàng thượng, không liên quan đến chúng thần, Thụy Vương không tỉnh lại,có thể là có liên quan đến chứng nhiệt trên người Thụy Vương, căn bệnh luôn ẩntàng trên người hắn, hơn nữa lần này do bị thương nặng, cho nên mới không tỉnhlại, cầu xin hoàng thượng tha cho chúng thần một mạng a."
Tiếng thét của ngự y lậptức khiến cho Hạo Vân Đế chú ý, gương mặt hắn âm trầm, con mắt tràn đầy sự phẫnnộ, ngón tay chỉ vào ngự y: "Ngươi nói chứng nhiệt gì?"
Tên ngự y bị chỉ lập tứcbước ra quỳ xuống, khủng hoảng mở miệng: "Bẩm hoàng thượng, trong cơ thểThụy Vương ẩn chứa chứng bệnh nhiệt, sợ rằng đã bị một thời gian lâu rồi, nóvẫn ẩn tàng trong cơ thể, cho nên lúc này có uống thuốc cũng không có tác dụnggì."
"Chứng nhiệt? Đây làchứng bệnh gì?"
Ngự y lập tức hồi báo:"Là một loại độc tố ẩn tàng trong cơ thể, từ từ xâm nhập vào trong máu,khiến cho hắn khi ăn loại thức ăn nóng hoặc là uống thuốc vào tác dụng của độcdược sẽ bị lộ ra, nhẹ thì sốt cao không lùi, nặng thì hôn mê bất tỉnh, loại độcnày đã rất nặng rồi, không cẩn thận sẽ bị nguy hiểm tánh mạng."
Hạo Vân Đế cơ hồ khó cóthể tin chuyện như vậy, mình vẫn luôn bảo vệ Duệ nhi, sợ người khác thương tổnhắn, vậy trong cơ thể hắn tại sao lại có chứng bệnh này, rốt cuộc là người nàođã động tay chân, hắn vẫn luôn theo bên cạnh Hoa phi, do đích thân nàng chămsóc, tại sao hắn lại có thể bị chứng nhiệt này, khó trách hắn vẫn luôn muốn trởlại Định Châu, nguyên lai là bởi vì hắn sợ mọi người phát hiện trên người hắncó bệnh, cho nên mới phải về Định Châu, là hắn không muốn làm cho mọi ngườithương tâm a.
"Duệ nhi, là do aihạ độc ngươi?"
Hạo Vân Đế con ngươi nhíulại, hàn quang khiếp người bắn ra, xoay người nhìn về phía Hoa phi đang đứngkhóc ở phía sau: "Ngươi nói, đây là chuyện gì xảy ra, Duệ nhi là do mộttay ngươi chăm sóc."
Hoa phi sửng sốt một cái,thật nhanh quỳ xuống, nàng cái gì cũng không biết, trời đất chứng giám, nếunàng muốn hại Duệ nhi thì thiếu gì cách, tìm một lý do giá họa là được, sao lạidùng độc hành hạ hắn a, nàng xem Duệ nhi như nhi tử, đối đãi rất đúng mực, tạisao phải làm chuyện như vậy a?
Tình hình trong Thiênđiện vô cùng kịch liệt, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn nhau một cái.
Nam Cung Diệp biết LanNhi am hiểu y thuật, hơn nữa còn rất giỏi, liền cúi người nhẹ giọng mở miệng:"Lan nhi, ngươi giúp Ngũ hoàng huynh kiểm tra một chút xem trong cơ thểhắn có chứng nhiệt hay không?"
Nam Cung Diệp sợ ngự y bịmua chuộc, hãm hại Hoa phi, cho nên mới phải để cho Phượng Lan Dạ xuất thủ.
Phượng Lan Dạ gật đầu,Thụy Vương làm cho nàng rất kính nể, nàng tất nhiên sẽ không hy vọng hắn xảy raviệc gì.
"Được."
Nam Cung Diệp vừa nghethấy vậy, liền bình tĩnh mở miệng: "Phụ hoàng đừng nóng vội, Nhã nhi cótheo Bách Lí Hạo học qua y thuật, có thể để nàng giúp Ngũ hoàng huynh kiểm tramột chút được không?"
Tô Thanh Nhã theo Bách LíHạo học qua y thuật, chuyện này chẳng những Hạo Vân Đế mà ngay cả ngự y cũngbiết, giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn nàng.
Hạo Vân Đế bình tĩnh gậtđầu, trong mắt lóe lên một tia hi vọng.
"Tốt, mau thử mộtchút."
Phượng Lan Dạ đi tới,bình tĩnh bắt mạch cho Nam Cung Duệ, trong lòng nàng vẫn hi vọng tên ngự y kiabị người ta mua chuộc cho nên mới phải nói nhảm, như vậy Hoa phi sẽ không cóchuyện gì, dù sao trong suy nghĩ của bọn họ Hoa phi vẫn là người lương thiện, làmsao lại động thủ đối với Nam Cung Duệ đây? Nhưng nàng kiểm tra một lát, mớiphát hiện mạch đập của Nam Cung Duệ rất loạn, mặc dù tối hôm qua bị thương,nhưng ngoại thương đã được những tên ngự y kia xử lý sạch sẽ, hơn nữa cho dù bịkhói hun cũng không đến nỗi hôn mê bất tỉnh, sau khi cẩn thận bắt mạch, pháthiện trong cơ thể hắn thật sự có chứng nhiệt, là một loại độc dược mãn tính làmtổn thương lục phủ ngũ tạng, tích lũy lâu ngày sẽ xâm nhập vào trong máu, dẫnđến bị chứng nhiệt, lần này do ăn phải thức ăn hoặc thuốc, nên khiến người toànthân nóng lên, hôn mê bất tỉnh.
Tối qua do Nam Cung Duệăn một chút thức ăn nóng, vừa xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn bị người tahành thích, ở trong đám cháy bị đốt, cho nên mới khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
Phượng Lan Dạ thu taylại, đứng lên nhìn về Hạo Vân Đế.
"Bẩm phụ hoàng, Ngũhoàng huynh quả thật có chứng nhiệt."
Lời vừa nói ra, cả điệnyên lặng như tờ, Hạo Vân Đế con ngươi âm u căm tức nhìn Hoa phi, hận không thểcắn nuốt Hoa phi.
Nam Cung Quân và VănTường nhào tới quỳ gối bên cạnh Hoa phi mở miệng: "Phụ hoàng, mẫu phi sẽkhông động thủ với Ngũ hoàng huynh, người yêu thương Ngũ hoàng huynh như vậy,làm sao nỡ hại huynh ấy đây?"
Hai huynh muội phụng bồiHoa phi cùng nhau quỳ xuống, Phượng Lan Dạ nhìn Hoa phi một cái, mặc dù nàngcùng Hoa phi chung đụng thời gian không lâu, nhưng Hoa phi còn không đến mứchèn hạ như thế.
"Thanh Nhã cũngkhông tin Hoa phi lại hại Ngũ hoàng huynh."
Phượng Lan Dạ quỳ xuống,Nam Cung Diệp cũng quỳ theo nàng, trầm giọng mở miệng: "Phụ hoàng, Hoa phinương nương sẽ không động thủ."
Trong Thiên điện rấtnhiều người quỳ xuống, Nguyệt phi cùng Nam Cung Liệt há có thể ngoại lệ, cũngquỳ xuống, vẻ mặt cầu khẩn mởmiệng: "Hoa phi sẽ không hại Thụy Vương."
Thật ra thì hai người nàytrong lòng đang rất cao hứng, trừ đi Nam Cung Duệ chính là diệt trừ đi một đạihọa, Nam Cung Liệt liền mất đi một đối thủ mạnh, bất quá tối hôm qua nếu nhưThụy Vương xảy ra chuyện thì bọn họ cũng không có lợi, cho nên Nam Cung Liệtkhông dám khinh thường.
Hạo Vân Đế quét mắt mộtvòng, cũng không để ý tới mọi người, mà là nhìn về phía ngự y lúc trước nóichuyện.
"Chứng nhiệt bệnhmãn tính kia là do thuốc gì?"
Ngự y đáp lời: "LàThất Tinh Thảo cùng Đăng Nhụy Hoa, còn có Thủy Mẫu Lục, đều là một số dược thảocó chứa độc mãn tính."
Đối với lời ngự y nói,những người khác căn bản không hiểu, nhưng Phượng Lan Dạ lại hiểu, biết hắn nóikhông sai, mấy loại dược này quả thật có thể khiến cho người ta suy yếu, trongmáu chứa độc tố, quanh năm suốt tháng ăn vào, liền ẩn tàng ở trong người, nếuăn uống không tốt, sẽ khiến cho độc phát ra, khiến cho bệnh biến chứng, dẫn đếnhôn mê bất tỉnh, nặng nhất có thể làm nguy hại đến tính mạng người.
"Người đâu."
Hạo Vân Đế gần như điêncuồng, rống to với người bên cạnh: "Lập tức mang ngự y đi vào Hoa Thanhđiện, kiểm tra xem trong Hoa Thanh điện có vài loại dược thảo này haykhông?"
Hoa phi sắc mặt trắngbệch, lúc ngự y nói ra tên vài loại dược thảo này mặt nàng liền xám như trotàn, bởi vì những loại dược thảo này trong Hoa Thanh trong điện quả thật có,nàng mặc dù không hiểu y thuật, nhưng đối với vài loại dược thảo cũng biết mộtít, quanh năm suốt tháng trồng dược thảo trong Hoa Thanh điện, làm sao lạikhông biết đây?
Nhưng nàng thật sự khôngcó bỏ thuốc hại Duệ nhi, nàng làm sao có thể hạ thủ hại Duệ nhi đây?
"Không cần, HoaThanh điện quả thật có những thứ này, nhưng thiếp thân không có hạ dược."
Hoa phi trầm giọng mởmiệng, Hạo Vân Đế quay lại kinh người, con mắt nổi lên tia hồng đậm, u ám nhìnchằm chằm Hoa phi, tựa hồ hận không được ăn nàng.
"Ngươi nói ngươikhông hạ dược, làm sao lại biết mấy thứ đồ này, một nữ nhân làm sao hiểu đượcnhững loại thảo dược."
Hoa phi khuôn mặt trắngbệch, nàng bây giờ dù có miệng cũng nói không rõ, chỉ lẳng lặng nhìn Hạo VânĐế.
Nam Cung Duệ hôn mê bấttỉnh, khiến cho Hạo Vân Đế mất đi lý trí, hắn cho rằng chính là Hoa phi hạ độcthủ, cho nên giờ phút này gằn từng chữ mởmiệng.
"Thì ra ngươi lạichứa nhiều dã tâm như thế, mà trẫm lại không có phát hiện ra."
Hoa phi cùng Văn Tườngkhóc thành một mảnh, Nam Cung Quân sắc mặt âm lãnh, âm ngao mởmiệng: "Phụ hoàng, sao người có thể nào hoài nghi mẫu phi, cho dù HoaThanh điện có chứa những thứ đồ này, vậy cũng có thể là do người khác động taychân a, chuyện này kính xin phụ hoàng minh xét."
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ nhìn nhau, cục diện trước mắt, nhất thời không biết xử lý như thế nào,bất quá Thụy Vương bị bệnh là có thể trị, Phượng Lan Dạ từng uống phương lêđan, trong cơ thể có rất nhiều thành phần kháng độc, chỉ cần dùng máu củanàng làm thuốc dẫn, là có thể trị lành chứng nhiệt, chẳng qua trong khoảng thờigian ngắn sợ rằng không được, cần có một thời gian để điều dưỡng, nhưng trướcmắt chuyện này nên giải quyết như thế nào, là người nào đã hạ độc thủ với ThụyVương.
Mặc dù Hoa Thanh điện cóloại đồ vật này, nhưng theo lời nói của Nam Cung Quân , sợ rằng Hoa phi khôngthể nào đối với Nam Cung Duệ động thủ, như vậy là người nào, đây chẳng lẽ là kế“một hòn đá hạ hai con chim”?
Hai người đang suy nghĩ,bỗng nhiên một cung nữ đứng phía sau Hoa phi bước ra ngoài, khóc mở miệng.
"Hoàng thượng, ngườibỏ qua cho nương nương đi, là do nô tỳ động tay chân, là nô tỳ đối với ThụyVương động tay chân."
Lời vừa nói ra, sự việccàng trở nên kịch liệt, mọi người nhìn về phía cung nữ kia, đó là An Tình cungnữ thiếp thân của Hoa phi, An Tình vẫn là tâm phúc của Hoa phi, lúc này thanthở khóc lóc mở miệng: "Hoàng thượng, chuyện này không liên quan gì đếnnương nương, xin ngài đừng trách phạt nương nương, bởi vì nương nương luônthương yêu một mình Thụy Vương, nô tỳ nhìn An vương không ai hỏi tới, tronglòng rất phẫn nộ, rất tức giận, cho nên liền đối với Thụy Vương hạ độc thủ, nôtỳ đáng chết."
An cô cô vừa mở miệng,Nam Cung Quân cùng Văn Tường đã sớm không tin lắc đầu: "Cô cô, người đừngnói lung tung, làm sao là người xuống tay được?"
Nam Cung Quân cùng VănTường lúc nhỏ phần lớn đều là do An Tình chăm sóc, An Tình là người như thế nàochẳng lẽ bọn họ không biết sao? Đó là người có tấm lòng thiện lương, giống nhưlà một nửa mẫu thân của bọn họ, An Tình thừa nhận chuyện này chẳng khác nào tựđịnh cho mình tội chết, phụ hoàng có thể nào bỏ qua cho nàng.
Nhưng An Tình đã đi theoHoa phi nhiều năm, nàng chỉ muốn bảo hộ cho Hoa phi, tự mình thừa nhận, chủ tửsẽ không có chuyện, bằng không chủ tử sẽ tránh không được hiềm nghi, nếu chủ tửbị trị tội, nàng cũng là một chữ chết, chẳng qua nếu có thể bảo toàn được nàng,bản thân mình sẽ chấp nhận hi sinh, bất quá nghe được An vương cùng Văn Tườngnói như thế, An Tình trong lòng rất vui vẻ, đôi mắt hoen lệ, nàng không có uổngcông yêu thương hai đứa hài tử này.
An Tình cười mở miệng:"Vương gia, công chúa, là nô tỳ làm, nô tỳ thấy nương nương đối với hàitử thân sinh không bằng đối với hài tử của người khác, nô tỳ rất đau lòng, nôtỳ thấy Vương gia cùng công chúa thương tâm, cũng giống như muốn lấy mạng củanô tỳ, cho nên nô tỳ mới nhất thời bị ma quỷ sai khiến, đối với Thụy Vương giahạ độc thủ, nô tỳ đáng chết."
An Tình nhận tội, cũngnói rõ ra nguyên nhân của sự việc.
Trong điện rất nhiềungười ngây người, không nghĩ tới chuyện lại là như vậy, một nô tỳ bởi vì bấtmãn chủ tử đối với nhi tử của mình không bằng người ngoài, cho nên liền đối vớiThụy Vương hạ độc thủ, ánh mắt Hạo Vân Đế âm trầm lạnh như băng, quét mắt nhưthiêu như đốt nhìn về phía An Tình, hận không thể lập tức thiên đao vạn hoả màgiết nàng.
"Người đâu."
Hạo Vân đế hướng ra ngoàira lệnh, bất quá cùng với lời nói của hắn, An Tình không đợi hắn nói xong, liềnxoay mình đứng lên, liều mạng chạy thẳng đến vách tường đâm đầu vào, thân thểvừa nhanh vừa mạnh, là ôm quyết tâm muốn chết, đợi đến khi Nam Cung Quân cùngmọi người phát hiện, thì đầu óc nàng đã bể ra, máu chảy đầm đìa, thân thể ngãtrên mặt đất co quắp không ngừng.
Nam Cung Quân cùng VănTường vừa kịp phản ứng, liền thét chói tai nhào tới, hai người cũng không nhịnđược nữa nước mắt rơi như mưa.
"Cô cô, cô cô, ngươikhông thể chết, ngươi không thể chết."
Nam Cung Quân ôm An Tình,bàn tay to nắm chặt thành quyền, nổi gân xanh, Nam Cung Quân hắn từ trước tớigiờ chưa từng chảy nước mắt cũng không nhịn được bi ai, nước mắt rơi đầy trênmặt An Tình, An Tình vươn tay sờ hắn: "An vương, đừng thương tâm, là lỗicủa nô tỳ, không liên quan đến nương nương, ngươi đừng giận nương nương."
Nàng nói xong liền nhắmhai mắt lại, Văn Tường ngồi bên cạnh khóc đến nỗi thở không ra hơi.
"Cô cô, ngươi đừngbỏ mặc Văn Tường, Văn Tường sau này nhất định sẽ nghe lời ngươi nói, không baogiờ chọc giận ngươi nữa, cô cô, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại đi."
Nhưng không còn người đểý tới bọn họ, lúc này Hoa phi cũng nhào tới, thất thanh khóc rống: "AnTình, An Tình."
Nam Cung Quân dùng sứcđẩy mẫu phi của mình, tức giận nhìn chằm chằm nàng, sau đó cúi đầu ôm lấy thânthể An Tình đi ra ngoài, ngay cả Văn Tường cũng không nhìn Hoa phi, theo phíasau ca ca đi ra khỏi điện.
Trong điện một mảnh tĩnhmịch, Hoa phi thống khổ vươn tay muốn níu kéo Văn Tường, đáng tiếc hai hài nhikia căn bản không để ý tới nàng, giờ phút này nàng mới biết được, trong suynghĩ của hai đứa trẻ này, địa vị của nàng không bằng An Tình, thì ra là tronglòng của bọn họ vẫn luôn oán giận nàng, oán giận nàng không dành đủ tình thươngcho bọn họ, mà đem tất cả sự yêu thương dành cho Thụy Vương, nàng làm tất cảnhững chuyện này cũng là muốn đưa Thụy vương lên ngôi.
Trong Thiên điện xảy ranhiều biến cố như vậy, những tên ngự y, thái giám cùng cung nữ kia, ngay cảNguyệt phi cùng Nam Cung Liệt, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Cho đến lúc này, ThụyVương còn chưa tỉnh lại, Hạo Vân Đế cả người tựa hồ cũng chịu sự đả kích, giànua lảo đảo như muốn ngã, hắn vươn tay lôi kéo Nam Cung Duệ đang nằm trêngiường, liên tục gọi.
"Duệ nhi, Duệnhi."
Đáng tiếc Nam Cung Duệcũng không có mở mắt, lúc này Nguyệt phi cùng Nam Cung Liệt mới đứng lên, đitới bên cạnh Hạo Vân Đế.
Nguyệt phi ôn nhu mởmiệng: "Hoàng thượng, xin người bảo trọng long thể."
Nam Cung Liệt cũng trấnan hoàng thượng: "Phụ hoàng, bảo trọng thân thể quan trọng hơn."
Hạo Vân Đế bịt tai nhưkhông nghe thấy, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn hết thảy trước mắt,không nghĩ tới tỳ nữ Hoa phi lại đứng ra gánh tội thay, bất quá nếu thật sựđúng là do tỳ nữ hạ độc, chỉ sợ Hoa phi cũng không thoát được hiềm nghi a, mặcdù không có chuyện gì, nhưng e là từ nay về sau hoàng thượng sẽ hận nàng, trừphi không phải là tỳ nữ kia hạ độc, hai người đều cùng suy nghĩ, bất quá việctrước mắt là để cho Nam Cung Duệ tỉnh lại mới quan trọng.
Nam Cung Diệp ôm quyềntrầm giọng mở miệng: "Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn bẩm báo, xincho mọi người lui ra."
Mặc dù có thể làm cho Ngũhoàng huynh tỉnh lại, nhưng hắn bắt đầu cũng có kế hoạch, không muốn cho ngườikhác biết, cho nên mới phải xin phụ hoàng cho mọi người lui ra.
Hạo Vân Đế nghe lời nóicủa Nam Cung Diệp lập tức trầm giọng mở miệng.
"Lui xuống hết đi,Hoa phi bế môn ở Hoa Thanh điện, không cho phép ra khỏi Hoa Thanh điện, chuyệnnày đợi trẫm điều tra rõ ràng."
Hạo Vân Đế vừa ra lệnh,Sở Vương Nam Cung Liệt cùng Nguyệt phi trong lòng rất cao hứng, hiện tại ThụyVương không tỉnh lại, Hoa phi thì tổn thương nặng, Tấn vương lại bị bệnh, trướcmắt nhìn tới nhìn lui, mọi chuyện đều có lợi cho Sở Vương phủ a, hai người bènlui ra ngoài.
Hoa phi khóc đến thởkhông ra hơi, cũng không còn sức lực nữa, nản lòng thoái chí lui rangoài, nàng không biết mình làm sai cái gì, ông trời lại muốn trừng phạt nàngnhư thế, để cho Duệ nhi ngã bệnh rồi, còn làm cho hai đứa con của nàng rời xanàng.
Bên trong điện ngự y,thái giám, cung nữ cũng lui ra khỏi tẩm cung.
Chỉ có Hạo Vân Đế và tháigiám Nguyên Phạm, cùng Nam Cung Diệp Phượng Lan Dạ là ở lại, ngay cả Đinh Đươngcũng lui ra ngoài.
Hạo Vân Đế nhìn Nam CungDiệp, con ngươi nồng đậm bi thương, giờ phút này hắn đầu đầy tóc bạc, trong mắttràn đầy tang thương.
"Diệp nhi, có phảilà ta bị báo ứng không, nhưng tại sao lại tính trên ngươi Duệ nhi, người nêngánh chịu chính là phụ hoàng a, vì sao phải thương tổn Duệ nhi."
Nam Cung Diệp nhìn HạoVân Đế một cái, trầm giọng mở miệng: "Phụ hoàng yên tâm đi, Ngũ hoànghuynh sẽ không có việc gì."
Lời của hắn vừa rơixuống, con ngươi của Hạo Vân Đế hiện lên ánh sáng, sau đó nhìn chằm chằm NamCung Diệp: "Diệp nhi, ngươi là nói Duệ nhi có thể cứu chữa?"
Nam Cung Diệp gật đầu,nhìn về Phượng Lan Dạ, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của Phượng Lan Dạ lung linhnhư ngọc lưu ly, ánh sáng rực rỡ bức người, đôi mắt linh động ôn nhuận như dòngsuối mát, nàng đứng lên nhẹ nhàng mở miệng: "Xin Phụ hoàng yên tâm, ta cóthể làm cho Ngũ hoàng huynh tỉnh lại."
Nói xong, nàng lấy ngânchâm tùy thân luôn mang theo ra, dùng sức đâm vào đầu ngón tay, sau khi hơi đaumột chút, thì thấy liền có máu tràn ra, nàng đưa tay lên đỡ lấy đầu của Ngũ hoànghuynh, nhỏ vài giọt máu vào trong miệng của hắn, đây là lần thứ hai nàng dùngmáu của mình để cứu Nam Cung Duệ.
"Diệp nhi,nàng?"
Trong thượng thư phòng,Hạo Vân Đế cùng Nguyên Phạm mang vẻ mặt không hiểu, kinh ngạc nhìn động tác củaPhượng Lan Dạ, Nam Cung Diệp tiến lên một bước trầm giọng mở miệng.
"Phụ hoàng, máu củanàng có tác dụng giải độc, mặc dù nhất thời không thể giải hết chất độc trênngười Ngũ hoàng huynh, nhưng có thể làm cho hắn tỉnh lại."
"Có thật không? Thậttốt quá."
Lúc này trong đôi mắt HạoVân Đế tràn đầy hi vọng, hắn nhìn Phượng Lan Dạ mang theo một loại kích động.
Phượng Lan Dạ cũng khôngđể ý tới hắn, nếu là vì Hạo Vân Đế, nàng thật là không muốn làm chuyện này,nhưng bây giờ là vì Ngũ hoàng huynh, cũng vì dân chúng trong thiên hạ, cho nênnàng mới động thủ.
Trong Thiên điện, yêntĩnh không tiếng động, Hạo Vân Đế nhìn Nam Cung Duệ, nóng lòng mở miệng:"Tại sao còn chưa tỉnh lại?"
Phượng Lan Dạ nhàn nhạtmở miệng: "Cũng không phải là thần đan diệu dược gì, sao có thể lập tứctỉnh lại? Hay là bây giờ chúng ta nên nói chuyện một chút."
Nàng nói xong nhìn về NamCung Diệp, Nam Cung Diệp đưa tay giúp nàng, trên ngũ quan tuấn mỹ hiện lên mộttia đau lòng, hắn kéo nàng ngồi ở trên chiếc giường mềm, hành động bất kính thếnhư thế nhưng Hạo Vân Đế cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìnhai người bọn họ, giờ phút này, hắn có thểtrăm phần trăm khẳng định, Diệp Nhi cùng vị Vương Phi này là người có thể trợgiúp cho Thiên Vận hoàng triều, nên không khỏi trầm giọng mởmiệng.
"Nói đi."
Phượng Lan Dạ đem vấn đềnhường cho Nam Cung Diệp nói, Nam Cung Diệp trầm giọng nói.
"Dưới mắt cần phảiđiều tra rõ độc trong người của Ngũ hoàng huynh rốt cuộc là do người nào độngthủ, nhi thần tuyệt đối tin tưởng không thể nào là do Hoa phi làm, cũng khôngthể là tỳ nữ thiếp thân của Hoa phi, bởi vì một tỳ nữ căn bản không thể nàobiết cách dùng thảo dược, nói đến Hoa phi, nàng nếu thật muốn gây bất lợi choNgũ hoàng huynh, tội gì sủng ái hắn nhiều năm như vậy, hơn nữa cho dù người cótâm địa sắt đá đến đâu cũng có tình cảm."
Nam Cung Diệp nói xong,Hạo Vân Đế liền nghĩ đến bản thân, mình vốn cho rằng Diệp Nhi không phải là hàitử của mình, nên luôn tìm cách đối phó hắn, nhưng lúc đối phó hắn, có đôi khibản thân cũng cảm thấy đau lòng, huống chi là Hoa phi, nàng từ trước đến giờluôn an phận thủ thường, không có nửa điểm tâm tư, chẳng lẽ thật sự là mình đãtrách lầm nàng sao? Hạo Vân Đế trầm mặt suy tư, Nam Cung Diệp lại nói tiếp.
"Còn có Thụy VươngPhủ là do ai phóng hỏa, đây mới là mấu chốt, người này dám can đảm ở dưới chânthiên tử động thủ, thật sự là to gan lớn mật, chúng ta có thể nào bỏ qua chohắn, chuyện xảy ra tối qua và chuyện ngày hôm nay, có phải là liên hoàn kếkhông?"
Nam Cung Diệp nói xong,Hạo Vân Đế xoay mình đứng lên, giận đến thân thể run rẩy, sắc mặt cực kỳ khócoi, nhìn về Nam Cung Diệp.
"Ngươi nói chuyệncủa Mộc Miên tối hôm qua, là người khác sai sử?"
"Nhi thần là hoàinghi, cho nên cũng muốn tra rõ những chuyện này."
Nam Cung Diệp ngọc quanbuộc tóc, toàn thân mặc một bộ trường sam màu tím, trên ngũ quan tuấn mỹ, haitròng mắt lạnh băng đầy sát khí, rõ ràng làm cho người ta cảm nhận được hắnlãnh khốc và vô tình, rồi bất giác môi nhếch lên, suy tư thật lâu.
Hạo Vân Đế không nói gì,đôi mắt sâu âm trầm nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
"Bất quá trước mắt,chúng ta hãy nghĩ biện pháp như thế nào để trị lành bệnh cho Ngũ hoànghuynh."
Nam Cung Diệp vừa mởmiệng, Hạo Vân Đế liền nóng lòng gật đầu, trước mắt vẫn là trị lành bệnh choDuệ nhi quan trọng hơn, nếu Tô Thanh Nhã am hiểu y thuật, không biết nàng cóbiện pháp nào chữa trị bệnh cho Duệ nhi.
"Bệnh của Duệ nhi cóbiện pháp chữa trị sao?"
Phượng Lan Dạ biết HạoVân Đế hỏi nàng, môi anh đào hé mở, thanh âm linh hoạt kỳ ảo vang lên: "Cóthể trị, bất quá quá trình điều trị phải chậm có chút."
"Nhi thần có một chủý."
Trong đầu Nam Cung Diệphiện lên một kế hoạch, nhìn về Hạo Vân Đế, Hạo Vân Đế ý bảo hắn nói ra.
"Đưa Ngũ hoàng huynhđến Tề vương phủ để cho Lan nhi trị liệu."
"Lan nhi?"
Hạo Vân Đế kỳ quái mởmiệng, Nam Cung Diệp lập tức định thần lại, do hắn thuận miệng mà nói ra, nênđã quên thân phận hiện tại của Lan nhi là tiểu thư Tô gia Tô Thanh Nhã.
"Không, là Nhã nhi,chúng ta sẽ bí mật đưa Ngũ hoàng huynh đến Tề vương phủ để trị liệu, ta ở lạitrong cung làm giả làm Ngũ hoàng huynh, tuyên bố với bên ngoài Ngũ hoàng huynhđã tỉnh lại, nói với mọi người trong đêm hôm đó Ngũ hoàng huynh đã nhìn thấy bộdáng của thích khách, ta nghĩ những người kia sẽ âm thầm phái người tới đây đểám sát. Chỉ cần chúng ta bắt được những tên thích khách kia, sẽ không sợ bọn họkhông khai ra người sai sử phía sau bọn chúng."
Nam Cung Diệp vừa nói lênkế hoạch, Phượng Lan Dạ liền phản đối, trực tiếp đứng lên: "Không được, takhông yên lòng."
Mặc dù cứu Ngũ hoànghuynh nàng không phản đối, nhưng nếu để cho Diệp đi mạo hiểm, nàng trăm ngànlần cũng không thể đáp ứng, nếu như hắn có mệnh hệ gì, bảo nàng làm sao yên tâma.
Phượng Lan Dạ vừa dứtlời, một đạo thanh âm nho nhỏ vang lên: "Ta cũng vậy, ta không đồngý."
Thanh âm này vừa rơixuống, mọi người đều mang vẻ mặt vui mừng, liền cùng quay đầu nhìn về trêngiường, không biết từ lúc nào, Thụy Vương Nam Cung Duệ đã tỉnh lại, hắn đangnhìn mọi người trong điện.
"Không nên mạo hiểmvì ta, ta sẽ không đáp ứng."
"Duệ nhi, ngươi hùchết phụ hoàng a."
Hạo Vân Đế vẫn chưa kịpnói chuyện gì, khi thấy Nam Cung Duệ tỉnh lại, cả người hắn cũng thật cao hứng,nắm tay của Nam Cung Duệ, vuốt ve từng chút một.
Nam Cung Duệ sắc mặt cóchút tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, giờ phút này chỉ nhìn chăm chúphụ hoàng, nhìn hắn đầu tóc bạc trắng, trong lòng liền cảm thấy đau nhói:"Phụ hoàng, nhi thần không muốn làm cho người thương tâm."
"Cho nên tối hôm quangươi cái gì cũng không nói."
Hạo Vân Đế nhớ tới chuyệntối qua của Mộc Miên, con tiện nhân kia, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng,con ngươi của Hạo Vân Đế sắc bén tựa như diều hâu, đằng đằng sát khí, mà NamCung Duệ thì cau lông mày lại, nhớ tới đại phu đã từng nói qua, nếu như hắn bịhôn mê nữa, chỉ sợ rất khó tỉnh lại, tại sao bây giờ có thể tỉnh lại thế?
"Phụ hoàng, ta làmsao tỉnh lại?"
Hạo Vân Đế nghe câu hỏicủa hắn, con mắt thu lại tia sát khí, đưa tay nắm lấy tay Phượng Lan Dạ, chậmrãi mở miệng: "Là Thanh Nhã, nàng thật là phúc tinh của ngươi, không ngờmáu của nàng có thể giải độc, cho nên nàng đã cứu ngươi, Duệ Nhi, Thanh Nhã ythuật không tệ, nàng nói có thể chữa trị tốt cho ngươi, ngươi yên tâm đi."
"Thanh Nhã?"
Nam Cung Duệ kêu mộttiếng, trong đầu thật nhanh hiện lên hình ảnh ở Định Châu, từng có một ngườilấy máu giải độc cứu mọi người, trên đời này có nhiều chuyện rất lạ, máu có thểgiải độc, chỉ sợ không có nhiều người như vậy, con mắt Nam Cung Duệ chợt lóelên, trong lòng chợt hiểu ra Thất hoàng đệ vì sao vừa thấy mặt liền đối vớinàng chung tình, thì ra là hắn đã sớm biết, Thanh Nhã chính là Phượng Lan Dạtrước kia, hai người bọn họ quả là tình sâu nghĩa trọng.
"Ngũ hoàng huynh,không có chuyện gì, yên tâm đi."
Phượng Lan Dạ từ trongánh mắt Nam Cung Duệ, biết hắn đã đoán ra thân phận của mình, nhưng nàng khôngmuốn cho người khác biết, nhất là hoàng đế, thân phận địa vị càng cao càngnhiều hiềm nghi, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến phụ mẫu nàng, gây cho họ nhiềuphiền toái.
Nam Cung Diệp cũng từphía sau nghiêng người nhìn Nam Cung Duệ, lặng lẽ nắm tay Phượng Lan Dạ.
"Ngũ hoàng huynhkhông có việc gì, ta cùng Nhã nhi sẽ giúp ngươi ."
"Ừ, cám ơn cácngươi."
Không có ngươi có lẽ tađã sớm mất mạng, không có tiểu nha đầu trước mắt, sợ rằng những người ở ĐịnhChâu kia cũng sẽ không còn, giờ phút này trong lòng Nam Cung Duệ nói không đượclà có cảm giác gì, đối với tiểu nha đầu này, không biết nên có một loại tìnhcảm gì a, ân nhân cứu mạng, hoặc là nhiều hơn khác.
Thụy Vương tỉnh lại, HạoVân Đế thật cao hứng, lực chú ý liền tập trung đến kế hoạch kia của Nam CungDiệp, bất quá để cho Diệp nhi thế thân Duệ Nhi ở trong cung, hắn cũng khôngđồng ý giống như tiểu nha đầu Tô Thanh Nhã kia, hắn cũng sẽ lo lắng.
"Diệp nhi, để ngươiở trong cung, phụ hoàng cũng sẽ lo lắng."
Phượng Lan Dạ híp mắtnhìn về Hạo Vân Đế, biết hắn thật sựlo lắng, nên trong lòng mới cảm thấy thăng bằng một chút, cả hai người đều làcon hắn, dựa vào cái gì lại để cho Diệp của nàng thế thân cho Thụy Vương a,nàng không đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên âm trầm, không muốn thương lượngchuyện này.
Nàng tuyệt đối không đồngý, dám cho Diệp của nàng thế thân, nàng sẽ không chữa trị cho Ngũ hoàng huynh.
Vừa nhìn ánh mắt củanàng, Nam Cung Diệp sao lại không biết nàng nghĩ gì, trong lòng hắn cảm thấy ấmáp, liền vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ, thanh âm ngọt ngào nhưdòng suối.
"Nhã nhi, như vậy đi,ta đáp ứng nàng, trừ buổi tối ở lại trong cung, ban ngày toàn bộ thời gian sẽ ởlại trong vương phủ, nàng thấy thế nào?"
Phượng Lan Dạ hí mắt, chodù buổi tối ở trong cung, nàng cũng lo lắng a, mặc dù biết những người đó muốnđả thương Diệp là không có khả năng, nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn,người nào cũng không thể thay thế Diệp a, cho nên vừa kiên định lắc đầu.
"Không được, ta kiênquyết không đồng ý."
Hai người trước mặt HạoVân đế và Nam Cung Duệ cứ thảo luận như vậy.
Thấy vậy Hoàng đế cùngThụy Vương còn có thái giám Nguyên Phạm nữa đều trợn mắt há mồm, họ chưa từngthấy Tề vương ôn nhuận giống như tiểu hài tử thế a, làm chuyện gì còn phải đợisự đồng ý của Tề vương phi, bất quá nói thật ra, nhìn hình ảnh trước mắt, tronglòng bọn họ rất cảm động.
Tề vương cùng Tề vươngphi rất ân ái, cái loại tình cảm yêu thương này phát ra từ nội tâm chân thật.
Mà Nam Cung Diệp đâu biếtý nghĩ của người khác, còn đang thuyết phục Phượng Lan Dạ.
"Như thế này đi, nếunhư giúp Ngũ hoàng huynh làm xong chuyện này, sau này bất kể chuyện gì, ta cũngđều nghe theo nàng."
Phượng Lan Dạ cũng xiêulòng, bất quá lông mày đọng lại suy nghĩ trong chốc lát, sau đó còn có chút lolắng dặn dò: "Được rồi, nhưng mà đừng làm cho mình bị thương, một chútthương tổn cũng không được."
"Được."
Khuôn mặt Nam Cung Diệptràn đầy ý cười, tỏa ra ánh sang mê người, hắn xoay người lại thấy mấy ngườiphía sau đang trợn mắt há mồm, hắn kỳ quái nhướng lông mày, lãnh mị mở miệng:"Sao vậy?"
Lúc này so với trước kiakhác biệt quá lớn đi, phía sau ba người đồng thời nghĩ vậy, bất quá chỉ cùngnhau lắc đầu: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì."
"Tốt lắm, cứ dựatheo kế hoạch của ta đã nói lúc trước mà làm, việc ta thế thân Ngũ hoàng huynhở lại trong cung, và Ngũ hoàng huynh ở trong Tề vương phủ trị bệnh không thểnói ai biết, nhất định phải bắt được thích khách, để cho bọn họ khai ra ai làsai sử họ."
"Tốt, trẫm bí mậtsai Tây Môn Vân tiến cung bảo vệ an toàn của Diệp nhi, tuyệt đối sẽ không để kẻnào làm tổn thương một sợi lông của ngươi."
Trong Thiên điện, mọingười thương nghị xong rồi, liền lặng lẽ chuẩn bị việc hoán đổi Nguyệt Cẩn cùngthủ hạ Vương Vũ của Thụy Vương , đem Thụy Vương len lén mang đi ra ngoài, NamCung Diệp và Phượng Lan Dạ cùng nhau xuất cung, trực tiếp trở về phủ.
Mọi việc theo kế hoạchtiến hành, Nam Cung Diệp sau khi trở về phủ, liền an bày cho Thụy Vương NamCung Duệ ở hậu viện của Tề vương phủ an tĩnh dưỡng thương, cũng phái Thiên BộtThần dẫn theo mấy hộ vệ bảo vệ an toàn cho hắn, còn mình mang theo thủ hạ củaNam Cung Duệ là Vương Vũ, lặng lẽ tiến cung.
Bên trong tuyển viện củaTề vương phủ, Phượng Lan Dạ nằm lỳ ở trên giường, như thế nào cũng ngủ khôngđược, không ngừng đếm đầu ngón tay, trong lòng nói không lo lắng là giả, Diệpngàn vạn đừng có chuyện gì a.
Ngày thứ hai An Giángthành nổi lên lời đồn đãi khắp nơi, nói Thụy Vương Phủ hôm qua bị phóng hỏa,thích khách đột nhập vào Thụy Vương Phủ giết người, hiện tại Thụy Vương đang ởtrong cung trị liệu, theo lời đồn đãi Thụy Vương đã tỉnh lại, đêm đó còn thấyđược bộ dáng của thích khách.
Phượng Lan Dạ ở trongphòng đang ngủ say, Đinh Đương cùng Vạn Tinh đi đến bẩm báo.
"Vương Phi, hiện tạicả An Giáng thành đều truyền khắp nơi chuyện Thụy Vương bị hành thích."
Phượng Lan Dạ khoát tay,nàng đã biết chuyện này, tối hôm qua bọn họ đều đã nói qua, hoàng thượng làmviệc có thể không nhanh chóng sao?
Chẳng qua là không biếtnhững người ở chỗ tối kia có thể động thủ hay không, nếu không động thủ thìtốt, còn nếu động thủ nàng chỉ mong Diệp không có chuyện gì, mặc dù hắn thânthủ bất phàm, nhưng khó đảm bảo trong cuộc đời này không có kẻ tiểu nhân âmhiểm xảo trá, cho dù hắn bị một chút tổn thương cũng không được.
Phượng Lan Dạ nghĩ tớiđây, bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, mở mắt nhìn Đinh Đương cùng Vạn Tinh:"Lập tức đi thăm dò Sở Vương phủ cho ta."
Không biết hết thảy cóphải là do Nam Cung Liệt ở phía sau sai sử hay không, dù sao đối với chuyệnnày, hắn là người có lợi nhất, người kế tiếp chính là Tấn vương, nhưng hiện tạiTấn vương đang bị bệnh, Nam Cung Diệp đã phái người đi thăm dò rồi, nhưngkhông có tra ra là hắn giả bộ bệnh, nếu như hắn thật bị bệnh, như vậy chỉ cònlại có một người bị hiềm nghi, chính là Nam Cung Liệt.
"Dạ," Vạn Tinhlui ra ngoài, Đinh Đương nhìn sắc mặt Tiểu Vương phi, thấy rõ tâm tình của nàngkhông tốt.
Chuyện của tối hôm quanàng biết, nhưng sau đó thì lại không rõ lắm, tóm lại Thụy Vương đã tỉnh, đangở hậu viện của Tề vương phủ dưỡng thương, nơi đó trừ các nàng thì không ai vàođược.
"Vương Phi thức dậydùng đồ ăn sáng a."
"Được" PhượngLan Dạ gật đầu, dù sao đã tỉnh dậy, ngủ lại cũng ngủ không được.
Đinh Đương hầu hạ nàng,hai người đang bận rộn trong phòng, thì bên ngoài liền nghe được thanh âm trongtrẻo của Thủy Ninh vang lên: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ bên ngoài có người tìmngươi."
Phượng Lan Dạ vừa nghe thấytiếng của Thủy Ninh liền vui vẻ, gọi nàng đi vào.
"Ngươi vào đi, aitìm ta a?"
Thủy Ninh từ bên ngoài đivào, trên mặt của nàng vẫn còn lấm chấm đỏ, bất quá được Phượng Lan Dạ châmcứu, lại dùng thuốc mỗi đêm thoa mặt, hiện tại đã giảm bớt không ít, nhìn quacũng không thấy đỏ nhiều.
Đinh Đương phản ứng đầutiên: "Thủy tiểu thư, chấm đỏ trên mặt ngươi mất đi không ít đó"
"Phải không?"
Thủy Ninh sờ soạng mặt,nhìn về phía Phượng Lan Dạ, dựa vào trong ngực nàng, ôm cổ của nàng: "Tỷtỷ, Diệp Linh cùng Diệp Khanh đều nói phai nhạt rất nhiều rồi, Thủy nhi thậtlà cao hứng a, đa tạ tỷ tỷ trợ giúp ta."
"Ừ, chỉ cần Thủy nhitốt là được, đúng rồi, ai tìm ta?"
Phượng Lan Dạ nhớ tới lờinói Thủy nhi trước lúc gọi nàng, nên vội mở miệng hỏi, Thủy Ninh lập tức buôngtay ra, vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng: "Tỷ tỷ, Tích quản gia mới vừa rồi tớiđây bẩm báo, nói có người muốn gặp, hiện tại đang ở chính sảnh của Vương Phủdùng trà."
"Được, ta qua đó xemmột chút đi."
Phượng Lan Dạ đã thu thậpxong, nàng mặc một cái váy dài uốn lượn thướt tha, được thêu đóa hoa bách hợpmàu trắng, thắt lưng được buộc lại bằng một sợi chỉ bạc, nàng búi tóc hoa đào,ưu nhã tỉ mỉ, cài hai cành trâm hình cái chuông, đi tới đi lui liền phát ratiếng leng keng, khí chất cao quý như đóa U Lan, xinh đẹp u mĩ, cùng đôi môianh đào màu hồng phấn, quả nhiên là làm cho người ta vừa thấy đã say mê.
Thủy Ninh cùng Đinh Đươngnhìn ngây ngốc thật lâu mới kịp phản ứng, tiểu nha đầu lập tức lôi kéo tayPhượng Lan Dạ: "Tỷ tỷ thật xinh đẹp."
"Chấm đỏ của Thủynhi được chữa hết, thì cũng sẽ rất đẹp ."
"Ừ, Thủy nhi cũng sẽxinh đẹp , " Thủy Ninh dùng sức gật đầu, nghĩ đến mình cũng có thể xinhđẹp, nên rất vui vẻ, lôi kéo tay Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, một nhóm mấy ngườiđi về phía chính sảnh của Tề vương phủ.
Bên trong hành lang, hạnhân trong viện thỉnh thoảng đi qua lại, không khỏi kinh ngạc vạn phần, mặc dùbiết chủ tử xinh đẹp nhưng một ngày so với một ngày, tựa hồ càng phát ra sứcquyến rũ rồi, không thể dùng từ nào để hình dung nàng.
Trong đại sảnh của Tềvương phủ, lúc này đang ngồi hai người, vừa thưởng thức trà, vừa đánh giá chínhsảnh, còn thỉnh thoảng gật đầu, hai người này trong đó có một người lông mày đãhoa râm, trầm ổn cơ trí, hai mắt lấp lánh có thần, nhìn ra được tuổi tuy lớn,nhưng mà tinh lực cũng rất tràn đầy, ngược lại người còn lại tuổi không lớnlắm, nhưng bưu bụng sói eo, vừa nhìn đã biết hắn là một võ tướng, cũng khíkhái kiên cường ngất trời, ánh mắt lại càng sắc bén vô cùng.
Ngoài cửa, Phượng Lan Dạvừa đi tới, Tích quản gia liền kêu một tiếng: "Vương Phi."
"Người nào muốn gặpta à?"
Phượng Lan Dạ lười nháchỏi, con ngươi trong trẻo tùy ý đảo qua, hạ nhân trước mắt, ai cũng không dámkhinh thường, lập tức có người cung kính mởmiệng: "Không biết, bọn họ không chịu nói, chỉ nói muốn gặp VươngPhi."
Phượng Lan Dạ nhướng lôngmày lên liền đi vào, còn thần thần bí bí như vậy, nàng cũng không có tâm tìnhchơi trò chơi với bọn họ, vừa nhấc chân bước vào, thì phía sau Thủy Ninhcùng Đinh Đương cũng theo sátnàng, Thủy Ninh sợ sẽ có người khi dễ Phượng Lan Dạ, nên hai con mắt lóesáng tia lạnh lùng, xông thẳng đến chính sảnh.
Người bên trong cửa vàbên ngoài đang đánh giá lẫn nhau, hai người đang ngồi kia liền đứng lên, kínhcẩn mở miệng.
"Vị này nói vậychính là Tề vương phi."
"Đúng vậy, khôngbiết các hạ là người nào?"
Phượng Lan Dạ hí mắt bướcnhẹ đi vào, vốn đang cho là ai muốn gặp nàng, kết quả lại là hai người lạ mặt,không biết bọn họ là người nào, nàng dẫn Thủy Ninh cùng Đinh Đương đi vào chínhsảnh ngồi xuống.
"Tại hạ là Thừatướng Triệu Trực của Lâm Phong quốc, vị này là Lỗ tướng quân."
Tướng quân cùng Thừatướng Lâm Phong quốc, lại tự mình tới cửa gặp nàng, con mắt Phượng Lan Dạ vôcùng sắc bén khi nhìn hai người, nhất thời nổi lên nghi ngờ, bọn họ tới đây làmgì? Chẳng lẽ muốn tìm nàng tính sổ, nàng còn chưa có tìm bọn hắn tính sổ đâu a,trong chớp mắt quanh thân liền hiện lên địch ý.
Mà Thủy Ninh đang đứng ởphía sau liền trực tiếp hướng về phía Triệu Thừa tướng mở miệng: "Làm sao?Là Âu Dương thái tử phái các ngươi tới đây, hắn là tên tiểu quỷ nhát gan, saokhông tự mình tới đây a."
Thủy Ninh vừa mở miệng,Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân liền quét mắt nhìn nàng, không phải vị nàylà người chủ tử sợ sao, thật ra thì nhìn kỹ, nha đầu này lớn lên khí chất trộihơn người, chẳng qua là trên mặt có chấm đỏ dọa người, bất quá hoàng thượng đãnói rồi, bất kể dùng phương pháp gì, nhất định phải đem nha đầu này mang về,nghe nói chỉ cần thấy nàng, thái tử không có gì mà không đáp ứng, như vậychuyện hoàng thượng bảo hắn nạp phi, hắn cũng không dám không đáp ứng.
Triệu Thừa tướng cùng Lỗtướng quân bèn nhìn nhau cười, lập tức cung kính nhìn về Thủy Ninh: "Vịnày chính là Thủy cô nương sao?"
"Đúng vậy, chẳng lẽlà Âu Dương Dật phái các ngươi tới tìm ta tính sổ, " Thủy Ninh nheo mắtlại, trong mắt đầy tia sáng không có hảo ý, nếu thật là như vậy, Âu Dương Dật,ngươi nhất định phải chết.
Lúc này tại phía xa ngàndặm, Âu Dương Dật không nhịn được toàn thân rùng mình một cái, sờ sờ đầu, khônggiải thích được tại sao mình lại run sợ đây.
Trong đại sảnh, Lâm Phongquốc Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng quân lập tức lắc đầu: "Thủy cô nương,ngàn vạn lần đừng hiểu lầm thái tử chúng ta, thái tử không biết chúng ta đi đếnThiên Vận hoàng triều."
"Hả " Thủy Trữnhướng lông mày, còn sắc mặt Phượng Lan Dạ thì âm trầm nhìn về phía hai ngườikia, nếu không phải thái tử phái bọn họ tới, bọn họ tới làm gì: "Vậy cácngươi vì sao xuất hiện ở nơi này? Còn có bao nhiêu người theo các ngươi?"
Phượng Lan Dạ đứng lênbước tới đứng trước mặt hai người, đi qua đi lại, Lâm Phong quốc Triệu Thừatướng cùng Lỗ tướng quân lập tức khẩn trương lên: "Tổng cộng có mườingười, bởi vì là bí mật đến, cho nên không mang theo bao nhiêu người."
"Các ngươi khôngbiết hôm tối qua Thụy Vương Phủ bị phóng hỏa, có thích khách xông vào Thụy VươngPhủ sao? Người đâu, bắt lại."
Phượng Lan Dạ ra lệnh mộttiếng, ngoài cửa liền có thị vệ xông tới, trường kiếm trong tay đồng loạt chĩavề phía hai người đang đứng bên trong phòng khách, Tích quản gia cũng kinhhoảng đi tới, không biết hai người trước mắt này là ai, lại khiến cho Vương Phitức giận.
Vị Lỗ tướng quân kia làvõ tướng, tính tình bốc lửa, sớm nổi giận: "Đây là đạo đãi kháchcủa Tề vương phủ các ngườisao? Lão Tử liều mạng với các ngươi."
Triệu Thừa tướng đứng mộtbên sớm lôi tay của hắn lại, thấp giọng mở miệng: "Đừng quên, hoàng thượngđã ra lệnh, nhất định phải đem người mời về."
Lời vừa nói xong, Lỗtướng quân liền tỉnh táo lại, sắc mặt khó coi, cũng không có nói cái gì nữa,Triệu Thừa tướng vẻ mặt nở nụ cười cáo già, đi từ từ tới, ôm quyền mở miệng:"Tề vương phi, làm cái gì vậy, có chuyện gì từ từ nói, có lời gì hảo hảonói, ngươi nói nếu chúng ta thật sự làm chuyện gì đó, chúng ta còn tự động đưatới cửa sao? Chúng ta là có một chuyện khác cùng Tề vương phi thươnglượng."
"Ừ, nói đi."
Phượng Lan Dạ mặt lạnh ralệnh, Triệu Thừa tướng nhìn đám thị vệ đang cầm kiếm đứng phía sau, ánh mắt tỏvẻ quá nhiều người rồi, đây là chuyện riêng tư, Phượng Lan Dạ luôn luôn khôngsợ người, cho nên nơi nào mà sợ hắn, liền vung tay lên, thị vệ trong đại sảnhmới lui ra ngoài, Tích Đan lo lắng mởmiệng: "Vương Phi."
"Đi xuống đi."
"Dạ," mọi ngườilui ra ngoài xong, Phượng Lan Dạ xoay người lại đi tới vị trí chính giữa ở đạisảnh ngồi xuống, nói thật ra, nàng tự nhiên biết Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướngquân này không có làm chuyện gì, bất quá nếu dám vào Tề vương phủ, liền hù dọabọn họ giật mình một tí thì có làm sao?
"Nói đi, đến VươngPhủ làm cái gì?"
Triệu Thừa tướng cùng Lỗtướng quân liếc Phượng Lan Dạ một cái, sau đó cùng nhau nhìn Thủy Ninh, ThủyNinh không vui trợn mắt nhìn bọn sài lang một cái: "Nhìn ta làm gì?"
Không phải vì nhìn thấynàng xấu, mà là dùng ánh mắt là lạ nhìn nàng, Thủy Ninh suy đoán, trong đầucàng phát ra sự toan tính.
Triệu Thừa tướng sớm cườinhẹ nhàng mở miệng: "Là như vậy, thái tử của chúng ta vẫn luôn khiến chohoàng thượng nhức đầu, không chịu nạp phi, phủ thái tử ngay cả một nữ nhân cũngkhông có, hoàng thượng cùng hoàng hậu lòng nóng như lửa đốt, nhưng thái tử cũngkhông để ý tới, lần trước sau khi thái tử từ ThiênVận hoàng triều trở về, hoàng thượng liền nghe nói chuyện đã đã xảy ra, nghenói thái tử rất sợ vị Thủy cô nương này, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . .."
"Cho nên cáigì?"
Chẳng lẽ là muốn Thủy nhigả cho Âu Dương Dật, không được, Phượng Lan Dạ suy đoánxong, ý nghĩ này lập tứcbị gạt bỏ, vậy cũng không đúng, Âu Dương Dật vừa không thương Thủy nhi, lạikhông có cảm tình, làm sao mà thương yêu nàng ấy, hơn nữa hắn ra rất sợ và muốntrốn tránh nàng ấy, nên cũng không phải là biện pháp a, vì vậy nói ra chuyện nàynàng sẽ không đáp ứng.
"Muốn Thủy nhi gảcho thái tử các người sao? Chuyện này bổn vương phi không đáp ứng."
Triệu Thừa tướng vừa ngheTề vương phi nói sai rồi, nên vội vàng lắc đầu: "Không phải, khôngphải."
Trong lòng nghĩ tới, nữnhân xấu như vậy làm sao xứng đôi với thái tử bọn họ, thái tử là nhân trunglong phượng, dù sao cũng sẽ không cưới xấu nữa, nếu như là vị Tề vương phi dung mạo tuyệt mỹ này, cùng thái tử đứng chungmột chỗ, xem như trời sinh một đôi, thế nhưng nàng lại gả cho Tề vương, thật làđáng tiếc.
Triệu Thừa tướng cùng Lỗtướng quân hai người đồng thời tiếc hận, Thủy Ninh đứng ở một bên nhìn thấy ánhmắt của bọn hắn, sao lại không biết bọn họ suy nghĩ gì , vì vậy khuôn mặt nhỏbé âm trầm, nhưng cũng không nói chuyện, Phượng Lan Dạ cau lông mày tứcgiận mở miệng.
"Vậy các ngươi muốnThủy nhi làm cái gì?"
"Chúng ta muốn mờiThủy nhi đi Lâm Phong quốc, bức bách thái tử nạp phi, nếu thái tử sợ nàng, tanghĩ nhất định sẽ nạp phi, sau khi chuyện thành công, bất kể Thủy nhi cô nươngmuốn như thế nào, hoàng thượng chúng ta cũng sẽ đáp ứng."
Triệu Thừa tướng vừa dứtlời, sắc mặt Phượng Lan Dạ âm u, không nghĩ tới hoàng đế kia lại muốn cho Thủynhi đi bức bách Âu Dương Dật nạp phi, vị hoàng đế Lâm Phong quốc lại nghĩ rachuyện này, nhưng nếu để cho Thủy nhi đi bức bách Âu Dương Dật nạp phi, chẳngqua nếu như theo tình hình lúc đầu, thì Âu Dương Dật thật sự sẽ nghelời Thủy nhi nói, vì hắn thật sự chịu khôngđược nàng.
"Không được."
Phượng Lan Dạ trực tiếpcự tuyệt, nếu như nói để cho Thủy nhi đi làm Thái Tử Phi của hắn, nàng đã khôngđồng ý rồi, huống chi để cho Thủy nhi đi bức bách Âu Dương Dật nạp phi, chuyệncủa Lâm Phong quốc thì có quan hệ gì tới các nàng đâu a, Âu Dương Dật không nạpphi cũng đâu liên quan gì đến các nàng a.
Bất quá một đạo thanh âmkhác đã vang lên: "Chờ một chút, ngươi nói điều kiện gì cũng có thể đápứng phải không?"
Thanh âm Thủy nhi vanglên, tất cả mọi người bên trong phòng khách đều nhìn về phía nàng.