Trong phòng rất náonhiệt, Thủy Ninh lôi Phượng Lan Dạ ngồi xuống, vừa ngẩn đầu lên thì thấy đámngười Đinh Đương đang đứng, nên vội vàng kêu các nàng ngồi xuống.
Nhưng có Tiểu Vương phiđang ở chỗ này, các nàng nào dám tự ý phá bỏ quy cũ, thấy vậy Phượng Lan Dạkhoát tay áo, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống, không cần phải câu nệ như vậy.
"Thủy nhi, tỷ tỷmuốn giúp ngươi trị lành chấm đỏ trên mặt, ngươi có bằng lòng hay không?"
Phượng Lan Dạ quay đầunhìn về phía Thủy nhi, ánh đèn chiếu sáng vào nửa bên mặt không có ban đỏ củanàng, đầy đặn thanh tú, lông mày tinh tế, ánh mắt hoa đào dài nhỏ, còn có cái mũinho nhỏ như ngọc, đôi môi mỏng đỏ tươi, tất cả dung hoà làm cho nàng giống nhưmột con búp bê gốm sứ tinh sảo, rất khả ái, nàng lại luôn tươi vui, không buồnkhông lo, làm cho người ta không thể không bị nàng hấp dẫn, hơn nữa tính cáchnàng thật chân ái, luôn thật lòng đối đãi với người khác, điều này làm cho mọingười khi tiếp xúc cùng nàng, đều cảm nhận được nàng thiện lương cùng khả ái.
Người như vậy nên có mộthồi báo tốt, vì thế Phượng Lan Dạ muốn giúp nàng trị chấm đỏ trên mặt, chẳngqua Thủy nhi cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, chấm đỏ này là bẩm sinh đã có, cólẽ bởi vì chấm đỏ này nên mới khiến cho phụ mẫu của nàng bỏ nàng, cho nàng đãsớm tuyệt vọng rồi.
"Thủy nhi không tintỷ tỷ sao?"
Khi gặp nàng, Lan Dạ đãcảm thấy mềm lòng, tất cả cô tịch kiếp trước không còn nữa, nàng đã có được sựyêu thương của phụ mẫu, tình tỷ muội cũng có, nàng cùng Diệp thật lòng yêunhau, cuộc đời này đã đủ viên mãn rồi.
Phượng Lan Dạ nói xong,Đinh Đương cùng Diệp Linh kẻ trước người sau mở miệng.
"Thủy nhi tiểu thư,thử một chút đi, chủ tử nhất định sẽ trị tốt cho ngươi."
"Đúng vậy a, thử mộtchút đi, nhất định sẽ trị tốt."
Tất cả mọi người đều hivọng Thủy nhi tiểu thư có thể trị hết chấm đỏ trên mặt, như vậy nàng ấy sống sẽcàng thêm vui vẻ yêu đời hơn.
Bản thân Thủy Ninh cũngkhông ôm hy vọng gì, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ cùng mọi người khích lệ nàng nhưthế, nàng thật rất cảm động, hít hít cái mũi nhỏ khả ái, dùng sức gật đầu.
"Ân, được, đa tạ tỷtỷ cùng mọi người."
"Ngươi a, với tỷ tỷmà nói cám ơn gì chứ?"
Phượng Lan Dạ vươn tayvuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nhất thời tất cả mọi người cùng nở nụcười, Ngân Ca ở một bên bị lạnh nhạt, thấy mọi người cười rất đến thật vuikhông ai quan tâm đến nó, nó liền giận, thỉnh thoảng vỗ vỗ cánh, hi vọng khiếncho người khác chú ý đến, kết quả không ai để ý tới nó, nó tức giận, nhảy dựnglên cất tiếng gọi.
"Quá khi dễ ngườirồi, quá khi dễ người rồi."
Lần này cuối cùng cũnghấp dẫn được toàn bộ lực chú ý, mọi ánh mắt đều đỗ dồn vào nó, cuối cùng thìcười to lên, Thủy Ninh lao thẳng tới nó, liền đem nó cho bắt đi ra ngoài.
"Tỷ tỷ, tên này thậtlà đáng yêu, làm sao mà thông minh như vậy chứ?"
Đối với lời khen này NgânCa là hoàn toàn hưởng thụ, buồn bực lúc trước thoáng cái liền tản mát đi mất,bộ ngực phập phồng, lắc lư cái đầu nhỏ, vẻ mặt thì kiêu ngạo, gia là cái gì a,là một con điểu thông minh tuyệt đỉnh, thiên hạ vô song, người gặp người thích,hoa gặp hoa nở, giờ khắc này nó ngay cả mình cũng bội phục bản thân.
Đối với thần thái sục sôicủa nó, Phượng Lan Dạ liếc mắt một cái là nhìn ra, tật xấu của người này cùngchủ tử của nó thật giống nhau , chính là không được khen quá, nên lập tức muốntổn hại tự tôn của nó.
"Chỉ là cái rắm thúithôi."
Sắc mặt Ngân Ca lập tứcrớt xuống, sao lại nói lời tổn hại người như thế, nó buồn bực thân thể chuyểnđộng một cái, nhắm ngay mắt mọi người liền gục cái cổ xuống, bộ dạng thậtthương tâm.
Thủy Ninh vừa thấy bộdạng của nó như thế, thật đau lòng, lập tức ôm đi qua dụ dỗ nó: "Tỷ tỷkhông nên khi dễ Ngân Ca a, ngươi nhìn nó bị đau lòng rồi, nó rất linh tínha."
Ngân Ca vừa thấy có ngườiche chở nó, lại càng phát ra thương tâm, nhắm trong ngực Thủy Ninh chui vào, ôô một tiếng, giả bộ trẻ nhỏ giống đến mười phần.
Phượng Lan Dạ trợn mắtnhìn nó một cái, trong lòng thầm nghĩ, ngươi thật gian trá a, sớm muộn gì cũngđem ngươi làm thịt, nghĩ xong liền đứng lên phân phó Thủy Ninh: "Thủy nhinghĩ sớm một chút, ngày mai chúng ta bắt đầu trị liệu."
"Dạ, tỷ tỷ cũng đingủ sớm một chút."
"Ân. " PhượngLan Dạ gật đầu dẫn Đinh Đương đi ra ngoài, đóng cửa phía sau lại, thanh âm líuríu của Ngân Ca lập tức vang lên: "Mỹ nữ, bạn tâm giao a."
Phượng Lan Dạ nhìn trời,có đôi khi nàng cảm thấy Ngân Ca tinh ý giống như người vậy, không biết là do ởcùng người trong thời gian quá dài, hay bởi vì linh tính nó vốn cao, trong lòngvừa suy nghĩ vừa một đường trở về phòng mình, không biết Diệp thế nào? Trongnội tâm nàng thật có chút lo lắng, chút ít thủ hạ của Sở vương không biết nhưthế nào? Mặc dù biết Diệp không thể nào chịu thiệt, nhưng tâm nhớ thương thìkhông ngăn cản được, cho nên sau khi trở về phòng rửa mặt, nàng vẫn không ngủ,ngồi ở dưới đèn đọc sách, chờ Diệp trở lại.
Ngoài cửa sổ ánh trăngrực rỡ, gió mát thổi qua tạo nên gợn sóng trên đám cỏ xanh, bóng đêm một mảnhtrắng xoá.
Bên trong nhà, ánh đènchập chờn, trầm hương lan toả nhẹ nhàng, bóng đêm từ từ đắm chìm đi xuống.
Giờ tý một khắc, Nam CungDiệp rốt cục đã trở lại, một sợi tóc cũng không bị tổn hao, một thân bạch y tảnra như mây trên trời, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có, chớ nói gì làmáu tanh, tim của Phượng Lan Dạ liền buông xuống, nhưng quyển sách trên taycũng không buông ra, nàng đang suy tính một chút, đôi mắt gắt gao nhìn trangsách, tựa hồ muốn từ trên sách đăm thủng một lỗ.
Bàn tay to lớn của NamCung Diệp vươn ra liền ôm nàng vào lòng, nàng đưa tay lên đẩy ra tay của hắn,sắc mặt không chút thay đổi, hướng phòng trong đi vào, không thèm quan tâm đếnnam nhân phía sau.
Nam Cung Diệp lập tứcliền biết tiểu nha đầu này đang giận hắn, còn không phải là bực tức hắn lúctrước không mang theo nàng sao, trên mặt lập tức hiện lên sủng nịch đi theophía sau Phượng Lan Dạ, hấp tấp bước vào phòng trong.
Ngũ quan tuấn mỹ nhiễmquang huy nhợt nhạt, rực rỡ động lòng người, mặt mày hắn nhu hòa, khiến cho cảngười đẹp mắt như ánh bình minh buổi sáng, làm cho trong lồng ngực người tacũng tràn đầy cảm động, hắn giờ phút này, lộ ra bá đạo cùng ôn nhu, thanh âm từtính thấp thuần vang lên.
"Lan Nhi tứcgiận?"
Phượng Lan Dạ không thèmlên tiếng, ngồi ở bên giường, hừ một tiếng, tỏ vẻ mình quả thật là sinh khí,dám đem nàng khóa ở trong phòng, thật đủ mất thể diện.
"Nương tử đừng tứcgiận, vi phu biết sai lầm rồi."
Một tên nam nhân nào đóđang dụ dỗ người, giọng nói tà mị, trên mặt chiếu ra ánh sáng lung linh mêngười, lộ ra nét câu dẫn tươi đẹp, còn nháy mắt hai cái, Phượng Lan Dạ nhìnhắn, có một chút cảm giác hít thở không thông, bất quá vẻ mặt kiên quyết nghĩachánh ngôn từ, chống lại sự hấp dẫn của sắc đẹp.
"Nói đi, sai ởđâu?"
Thật ra thì trong lòngnàng đã mềm ra, chẳng qua là cứng rắn ngoài miệng, hơn nữa mắt nhìn thẳng, trênthực tế là chịu không được a, chịu không được a, nam nhân này tuyệt đối là cốý, nàng kiên quyết không mắc mưu, đừng nghĩ dùng kế vượt qua kiểm tra.
Nam Cung Diệp chầm chậpmở ra áo bào, ngồi xuống bên người Phượng Lan Dạ, tư thế càng phát ra liêunhân, mắt phượng hẹp dài đọng lại sâu kín nhu tình, ngưng mắt nhìn Phượng LanDạ, quang hoa liễm diễm.
"Sai ở không nênkhông nghe lời của nương tử."
"Sau này làm sao làmđây?"
Phượng Lan Dạ một hơithiếu chút nữa bị nghẹn a, khuôn mặt nhỏ bé đỏ thẫm, giống như đóa hoa nở rộ,bởi vì động tâm, khiến cho mắt to thường ngày trong suốt, nhuộm một tầng sươngmờ, một mảnh dày đặc.
Tim của Nam Cung Diệp runlên, nhưng biết tiểu nha đầu này đang nghẹn, xem ai chống đỡ quá ai? Ánh mắtcàng phát ra mị lực câu hồn động lòng người.
"Sau này lời củanương tử tuyệt đối là chính xác, coi như sai cũng là đúng, kiên quyết thihành."
Nam Cung Diệp nói ra mộtchữ cuối cùng, Phượng Lan Dạ rốt cục không nhịn được bật cười, nụ cười làmkhuôn mặt bừng sáng hẳn lên. Ánh sáng ngọc ngà xinh đẹp, thật quá quyến rũ rồi,thân thể Nam Cung Diệp nghiêng một cái liền áp đảo thân thể nhỏ nhắn của nàng,hung hăng hôn xuống, dùng sức trằn trọc mút thỏa thích, hiện tại hắn càng ngàycàng thích nàng, trong lòng tự hứa từ nay về sau tuyệt đối không chia lìa, nếucó chuyện như lần trước phát sinh nữa, hắn tình nguyện cùng nàng đồng sanh cộngtử.
"Lan nhi, " âmthanh nhẹ nhàng trầm thấp lẩm bẩm, thỏa mãn thở dài.
Trong phòng ngủ lay độngđầy nhu tình mật ý, đêm thật mê li , Phượng Lan Dạ bị hôn đến đầu óc choángváng, đột nhiên vang lên câu nói sau cùng của Nam Cung Diệp, lập tức có chútkịp phản ứng, ôm cổ Nam Cung Diệp, giận dỗi mở miệng.
"Không đúng, làm saolại coi như sai cũng là đúng, ta lúc nào ——"
Bất quá một câu nói chưakịp nói ra miệng liền bị ngậm vào, nơi nào còn chỗ để cho nàng suy tư, Nam CungDiệp chẳng những miệng động mà tay cũng động, trong phòng lập tức bốc lên ngọnlửa, cháy lan ra như đồng cỏ khô gặp lửa, quần áo hai người đã sớm bị rút sạch.
Một đêm qua đi.
Trong phủ đệ của Tứ hoàngtử Sở vương.
Sở vương Nam Cung Liệtmới vừa nhận được tin tức, một phần binh lực hắn nuôi dưỡng bên trong An Giángthành, tối ngày hôm qua tất cả đều bị người ta giết, mấy trăm người đang nắmtrong tay, nói mất một cái liền mất, tâm chẳng những như bị mèo cào xé, hơn nữacòn mau chóng điên rồi, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ có người nhằm vào hắn màđến, còn biết trong tay của hắn có người, đây cũng là một cảnh cáo, những ngườicòn lại không thể điều động nữa rồi, nhược nếu cử động chỉ sợ sẽ gặp đại địch.
Bên trong thư phòng rấtnhiều đồ bị đập đỗ.
Hai thủ hạ Kê Kiện cùngKê Khang sắc mặt vẫn khó coi giống như trước, không nhúc nhích cũng không dámnói gì, chủ tử đang tức điên rồi, người đã bị giết, bọn họ có thể nói cái gì,nói gì cũng không thể bổ được những người bị chết.
Con ngươi của Nam CungLiệt đỏ ngầu, quanh thân bao phủ bão táp cuồng nộ, bàn tay to nắm chặc thànhquyền, hắn đứng ở bàn đọc sách, trong đầu thật nhanh nghĩ tới là ai động thủ,bỗng nhiên liền nhớ đến người của Tề vương phủ, chẳng lẽ là do Nam Cung Diệpđộng tay động chân, không sai, nhất định là hắn, lần trước bọn họ không phảilấy chuyện này uy hiếp mẫu phi sao? Mình vừa động đến Tô phủ, liền có ngườigiết người của hắn, xem ra bọn họ biết là do hắn làm.
Sắc mặt Nam Cung Liệt đennhanh một mảnh, dùng sức đập một cái lên mặt bàn, cái bàn liền nứt ra, có thểthấy được hắn rất tức giận.
"Ghê tởm cho ngươiNam Cung Diệp, không nghĩ tới trong tay ngươi thế nhưng cất dấu nhiều người nhưvậy, khó trách cho tới nay chúng ta giết không được ngươi, nguyên lai bởi vìtrong tay ngươi có người."
Nghĩ tới đây quay đầunhìn hai tâm phúc phía sau.
"Kê Kiện, lập tức đithăm dò thế lực ngầm của Tề vương phủ cho ta, xem bọn chúng ẩn núp ở địa phươngnào."
Kê Kiện ngẩn ra, không nghĩtới người đêm qua động tới bọn họ chính là Tề vương.
"Dạ." Kê Kiệnlui xuống, thật ra Sở vương phủ bọn họ không nên động vào người của Tề vươngphủ, Tề vương phủ từ trước đến nay độc lai độc vãng, nước giếng không phạm nướcsông, cho nên Gia cần gì cùng bọn họ gây sự, trước mắt nên lấy đại cuộc làmtrọng, nên nghĩ cách đối phó với Thụy Vương như thế nào, hiện tại đại vị tháitử hắn là người được chọn, còn có một Tấn vương đang đợi ở hoàng gia biệt việnnữa, hiện tại phương hướng của chủ tử rối loạn như thế là không được, tuy nóiTề vương phi làm cho hắn khó chịu, nhưng để đại cuộc được thành công, tự nhiênphải nhịn được những chuyện mà thường nhân không thể nhẫn nhịn.
Đáng tiếc hắn không dámcùng chủ tử nói những thứ này.
Bên trong thư phòng, KêKhang nhìn chủ tử, sau đó cẩn thận mở miệng: "Vương gia, ta có phải nênlàm rõ ràng nên đối phó với người nào hay không? Làm như vậy chỉ càng thêm rốiloạn."
Nam Cung Liệt vừa nghe,giận dữ, giơ tay lên, liền muốn đánh, mắt thấy một cái tát sắp vỗ đến trênngười Kê Khang, thì bỗng dừng lại ở giữa không trong, bởi vì hắn biết Kê Khangnói không sai, hắn thật sự bởi vì tức giận mà rối loạn mọi chuyện, nếu Tề vươngphủ có người, hắn cũng không nghĩ động họ, bởi vì Tề vương không muốn làm tháitử, càng không muốn làm hoàng đế, mình nhằm vào hắn, chỉ bất quá lại có thêmmột địch nhân, nghĩ tới đây, trong bụng ảo não, liền thu tay lại đi đến bàn đọcsách phía sau ngồi xuống.
Chuyện này nói đến nêntrách hắn, bởi vì căm hận Tô Thanh Nhã đã hạ nhục hắn, nên hắn liền phái mấyngười muốn lợi dụng đêm tối nghĩ động vào Tô phủ, thật ra thì hắn hạ lệnh khônggiết Tô Diễn, chỉ muốn đả thương bọn họ, cho Tô Thanh Nhã một cảnh cáo, ai biếtnữ nhân kia lại thông minh dị thường, ngầm phái người bảo vệ Tô phủ, không chỉnhư thế, còn tra ra là do bọn hắn động tay chân, cho nên đêm qua bọn họ mới bịmất mấy trăm thủ hạ thân tín.
Trãi qua một phen phântích, Nam Cung Liệt biết trước mắt thật đúng là không thích hợp động vào ngườicủa Tề vương phủ, chẳng những không thể động, mà còn phải có quan hệ thân thiếtmượn hơi của bọn họ, mặc dù khả năng này rất ít xảy ra, nhưng ít nhất vẫn duytrì được quan hệ tốt, để cho bọn họ tạm thời bất động, đợi đến lúc hắn đối phóxong Thụy vương cùng Tấn vương, kế đó sẽ đối phó bọn họ.
Nam Cung Liệt suy tínhmột chút, mặc dù sắc mặt còn rất khó coi, bất quá đã khá hơn, liền phân phó KêKhang.
"Đi đi kêu Vương phiđến."
"Dạ, Vươnggia."
Kê Khang biết Vương giađã nghe lọt tai lời của hắn, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bấtquá hắn không rõ Vương gia gọi Vương Phi tới đây làm gì, nhưng cũng không dámhỏi nhiều, chỉ lui ra ngoài, phân phó thị vệ phía ngoài đi gọi Vương phi tớiđây, còn bản thân mình thì đi trở vào.
Sở vương phi Tô Nghênh Hạnghe được thị vệ bẩm báo, mặt mày đã sớm hớn hở dẫn hai nha đầu đi tới, ngànnăm khó được một lần Vương gia cho người truyền nàng tới đây, không biết ngàyhôm nay như thế nào lại nghĩ đến nàng, bất kể như thế nào, nhớ tới nàng luôn làchuyện tốt.
Một nhóm mấy người rấtnhanh đến ngoài cửa thư phòng, trừ Vương phi những người khác đều ở lại ngoàicửa.
Tô Nghênh Hạ vừa đi vàothư phòng, liền thấy một đống hỗn độn đầy trên mặt đất, sợ hết hồn, tay chânliền có chút lạnh, không dám nói nhiều, ngẩng đầu cẩn thận nhìn vào Vương gia,chỉ thấy ngũ quan của hắn cương nghị, lãnh chìm tiêu sát, con ngươi lại cànglạnh lẻo, cứ như vậy nhìn nàng, hù dọa tim Tô Nghênh Hạ giật nảy lên, chẳng lẽnàng đã làm sai chuyện gì, nàng dùng sức nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra chuyệngì, dưới chân đã sớm mềm nhũn quỳ xuống.
"Vương gia, thiếp thânđã làm sai chuyện gì sao?"
Bên trong thư phòng,chẳng những là Nam Cung Liệt, ngay cả Kê Khang cũng nhịn không được mà nhíumày, lá gan nữ nhân này làm sao mà nhỏ như vậy a, vương gia tức giận, nàng lạilà vương Phi, thân phận địa vị gần với vương gia, sợ cái gì, thật giống nhưVương gia là đại ma đầu giết người không chớp mắt vậy.
Nam Cung Liệt một khắctrước mới vừa trưng ra vẻ mặt hoà hoãn, hiện tại một lần nữa nổi giận, thấy nữnhân này, hắn liền nhớ đến những nữ nhân Nam Cung Diệp đã cưới, hắn làm sao lạikhông cưới được một người giống những nữ nhân đó một chút, nếu như hắn có đượcmột nữ nhân như Phượng Lan Dạ hoặc Tô Thanh Nhã, có lẽ mình đã sớm đại công cáothành rồi, càng nghĩ càng hận, nên vung tay lên để cho Kê Khang lui ra ngoài.
Kê Khang lĩnh mệnh lui rangoài, bên trong thư phòng, con ngươi của Nam Cung Liệt lãnh khốc vô tình nhìnchằm chằm vào Tô Nghênh Hạ trên mặt đất.
Tô Nghênh Hạ càng phát rasợ sệt, thân thể không nhịn được mà run run, nàng sở dĩ sợ là bởi vì thủ đoạntrừng phạt của vương gia đối với người khác thật sự rất lạnh lùng, những nữnhân phạm sai lầm, không phải bị quất thì cũng bị đuổi ra khỏi vương phủ, nàngsở dĩ vẫn bình yên vô sự là bởi vì sau lưng nàng có thế lực, đại bá của nàngchính là nhất phẩm thừa tướng đương triều, nhưng dù sao cũng không phải là phụmẫu của nàng, vì vậy bên ngoài Sở vương mặc dù cho nàng danh phận, nhưng bêntrong nàng vẫn không có thực quyền gì, cho nên Tô Nghênh Hạ vẫn rất sợ hắn,hiện tại trong con ngươi của hắn tràn đầy thị huyết, lãnh lệ, làm sao mà khôngsợ a.
"Vương gia, thiếpthân nếu làm sai gì, nhất định sẽ sữa đổi, xin Vương gia cho thiếp biết."
"Đứng lên đi, phếvật."
Nam Cung Liệt gầm lên,trước mắt hắn còn có việc hỏi nàng, cho nên lười đi thu thập nàng.
Tô Nghênh Hạ vừa nghe lờinói của Nam Cung Liệt liền đứng lên, lau một chút mồ hôi trên đầu, tỏ vẻ thậtvâng lời nhìn mặt đất dưới chân, rồi ngồi xuống mà không dám lộn xộn, Nam CungLiệt thật không muốn nhìn nàng, càng nhìn chỉ càng tức giận thêm, cuối cùngtrầm giọng hỏi thăm.
"Ngươi không phảinói hai ngày nay muốn làm yến hội gặp mặt sao? Là ngày giờ nào?"
Nguyên lai là hỏi nàngchuyện này, Tô Nghênh Hạ thở ra một hơi, nhướng lông mày một cái sau đó nhìnthấy bộ dạng Nam Cung Liệt không có kiên nhẫn, nên vội vàng mở miệng.
"Là ngày mai."
"Có mời người của Tềvương phủ không?"
Nam Cung Liệt không hềnhìn Tô Nghênh Hạ thêm chút nào nữa, cúi đầu loay hoay với những món đồ trênbàn, Tô Nghênh Hạ lại thở ra một hơi nhẹ nhỏm, mau mau trả lời.
"Có mời, Vươnggia."
"Làm tốt mộtchút."
Nam Cung Liệt dặn dòxong, phất phất tay để cho nàng lui ra ngoài, Tô Nghênh Hạ nhanh như chớp luira ngoài, lúc vừa đi tới cửa ngoài liền sửa sang lại váy áo, nghĩ đến mộtchuyện, nàng là Sở vương phi, bối rối như vậy làm gì? Ngày sau như thế nào làmhoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, nghĩ tới đây, môi cũng sắp bị răng cắn nát, saunày nhất định phải chú ý dáng vẻ, cho dù sợ Vương gia cũng chỉ nên để ở tronglòng, mà không phải trên mặt, nghĩ tới từ từ đi ra ngoài, dẫn tiểu nha đầu trởvề chuẩn bị.
Nếu Vương gia đã phânphó, tất nhiên là muốn làm long trọng một chút, hơn nữa vẫn không thể quên mờingười của Tề vương phủ.
Một ngày kia, Sở vươngphủ mời tiệc chiêu đãi khách.
Người đến đông như trẩyhội, Tề vương phủ dĩ nhiên cũng nhận được thiếp mời, bởi vì Sở vương phi mởtiệc chiêu đãi nên phu nhân các nhà đều tề tụ, Phượng Lan Dạ liền dẫn theo ThủyNinh cùng Đinh Đương đi dự tiệc, Nam Cung Diệp thì ở lại trong vương phủ.
Bất quá đợi đến khi xengựa của Phượng Lan Dạ vừa đi, thủ hạ đắc lực Kê Kiện của Sở vương cũng đưa báithiếp đến, nói Vương gia nhà mình cho mời Tề vương.
Trong lòng Nam Cung Diệpbiết rõ vì sao Tứ hoàng huynh mời hắn, nên không có từ chối, lập tức lĩnh ngườiđi Sở vương phủ, vừa lúc Lan nhi cũng ở bên trong Sở vương phủ.
Trong hậu hoa viên của Sởvương phủ, các thước lụa mỏng ở trong gió nhè nhẹ tung bay, những đóa hoa xá tửthiên hồng nở rộ rực rỡ chói mắt, thật giống như những cánh bướm rộn ràng nhảymúa, có một đài cao vừa được dựng tạm, dùng để diễn những vở kịch hấp cho ngườixem, trên đài ba người một nhóm, năm người một cụm, đang trò chuyện náo nhiệt.
Các vị phu nhân của nhữngvị đại thần trong triều cũng được mời, trong lúc nhất thời áo bay phấp phớihương thơm tràn ngập, đầy đủ sắc màu, rất là huyên náo.
Thời điểm Phượng Lan Dạđến, có rất nhiều người cũng đã đến rồi, vừa nhìn thấy sự xuất hiện của nàng,không ít phu nhân cùng nhau tới đón.
Nhìn lại một chút, có AnSơn Hầu phu nhân, Hộ quốc Hầu phu nhân, còn có Thừa tướng phu nhân cùng nhiềungười khác, trong đó phần lớn đều là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, họ bao quanhvây đến bên người Phượng Lan Dạ, lời nói nhỏ nhẹ không ngừng vang lên, cùng lúcvới sự xa cách lúc trước hoàn toàn không giống nhau.
"Tề vương phi đãtới, tất cả mọi người đang đợi ngươi."
"Đúng vậy a, đúngvậy a, người đến cũng đã đông đủ rồi, ngày hôm nay hiếm khi Sở vương phi mờiđược đoàn kịch hát ở trong phủ một ngày, mọi người chúng ta cùng nhau tụtập, đông người thì càng thêm náo nhiệt."
Một người một câu, nóixong thì rất ồn ào, Tô Nghênh Hạ vốn đang chào hỏi Văn Tường công chúa, ngheđược động tĩnh, cũng dẫn người đi tới, phía sau nàng còn một nhóm người đitheo.
"Thất đệ muội, ngươiđã tới, Tứ hoàng tẩu đang định ra lệnh cho người đi đón ngươi a."
Tô Nghênh Hạ tiến lên mộtbước kéo tay Phượng Lan Dạ, thân mật vô cùng, Văn Tường cũng chạy vội đi qua,kéo tay Thủy Ninh, hai người đi qua một bên thì thầm nói chuyện, cũng rất hợpý.
Phượng Lan Dạ bất độngthanh sắc nhíu mày, nàng lúc nào cùng Tô Nghênh Hạ lại có quan hệ tốt như thếrồi, nàng ta thật có tài giả trang a, tại sao? Trong lòng khẽ suy nghĩ mộtchút liền hiểu rõ.
Xem ra nàng ta muốn chongười khác thấy a, như vậy ngày mai các đại quan trong triều sẽ biết, Sở vươngphủ cùng Tề vương phủ không có đối đầu với nhau, đừng xem thường những vị phunhân này, bình thường họ hoàn toàn không có chuyện làm, chỉ tham gia yến tiệcnày, yến tiệc kia, thật ra là muốn thăm dò đủ loại tin tức, trở về trợ giúp lãogia nhà mình.
Hai ngày trước, tin đồnTề vương phi đánh nhi tử của Hộ bộ thượng thư của Lý đại nhân, ngay cả ở trướcmặt Sở vương cũng không nể tình, vẫn đánh không tha.
Cứ như vậy, họ vốn tưởngrằng hai nhà nhất định sẽ giận nhau, không nghĩ tới hiện tại nhìn thấy, cũngkhông có chuyện gì cả, sắc mặt của Sở vương phi cũng thật tươi cười để chàođón, hơn nữa còn rất nhiệt tình a, thậm chí có người còn lén nhỏ giọng nghịluận, nhìn xem Sở vương phủ thật là khoan hồng độ lượng.
Phượng Lan Dạ híp mắt,nhìn tất cả bốn phía, nghe bên tai lời nói nho nhỏ líu lo, trong lòng hiểu rõ,đại khái đây chính là mục đích hôm nay của Sở vương phủ, đầu tiên là muốn lunglạc lòng người, thứ hai để cho người khác thấy tận mắt Sở vương phủ cùng Tềvương phủ cũng không có bị rạn nứt quan hệ.
Tô Nghênh Hạ mà thôngminh như vậy lúc nào rồi, chỉ sợ đều do Nam Cung Liệt mệnh lệnh nàng ra mặt.
Phượng Lan Dạ bất độngthanh sắc cùng Tô Nghênh Hạ câu được câu không nói chuyện, bên người thỉnhthoảng còn có người phụ họa, những nữ nhân này tụ cùng một chỗ, đơn giản chỉ lànói y phục, nói nam nhân, nói hài tử, oán trách phu quân các nhà thiên vị, cómới nới cũ vân vân.
Không biết là người nàomà nói ra một câu trước: "Tề vương thật rất yêu Tề vương phi, Tề vương phicó bí quyết gì không, xin chỉ giáo cho chúng ta được không?"
Phượng Lan Dạ ngẩng đầunhìn lại, thì ra là phu nhân của Công bộ thị lang, mặc dù đã năm mươi tuổinhưng nhan sắc lại bảo dưỡng vô cùng tốt, phong vận dư âm.
Lời nói của phu nhân Côngbộ Thị Lang vừa xong, bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy a, Tềvương phi xin chỉ giáo cho, như thế nào mới có thể nhận được sự cưng chìu củaphu quân đây?"
Trong lúc nhất thời giọngnói bên này hấp dẫn rất nhiều người tới đây nghe, rất nhiều người vây quanhnàng, những nữ nhân này đối với Phượng Lan Dạ vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Tề vươnglà nhân trung long phượng, vẽ ngoài tuyệt sắc, còn rất được thánh ý cưng chìu,một nam nhân như thế lại tuyên bố chỉ độc sủng một mình Tề vương phi, bên trongphủ một nữ nhân khác cũng không có, đến tột cùng là người nam nhân kia quá mứcsi tình, hay là Tề vương phi có chút bí quyết không muốn người khác biết, nghĩnhư vậy, tất cả mọi người đều hướng đến ý thứ hai mà nghĩ, nhất định là Tềvương phi có chút bản lãnh, cho nên tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn hướng PhượngLan Dạ.
Cuối cùng ngay cả VănTường cùng Thủy Ninh cũng bị kinh động, hai người cũng chen vào, đứng cạnh bênngười Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ cũng khôngđùn đỡ, tay áo phất phơ trong gió, tùy ý vuốt nhẹ tóc mai của mình, nàng vươntay nhấc chân đều phong nhã động lòng người, lộ ra nét yểu điệu quyến rũ cùngkiều diễm, nữ nhân vây quanh nhìn đến tim đập cũng ngừng một nhịp, trênngười Tề vương phi thật giống như có một ma lực, chỉ một động tác đơn giản cũngcó thể làm được phong tình vạn chủng, khó trách làm cho Tề vương mê muội.
Phượng Lan Dạ cũng khôngđể ý tới ý nghĩ ngổn ngang của những người này, lông mi nhẹ run động nở nụcười.
"Thật ra thì rất đơngiản, nữ nhân xinh đẹp cũng rất ngắn ngủi, dù có là mỹ nữ cũng sẽ già yếu, mànữ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp cũng không ngừng xuất hiện, cho nên phảinhớ, hấp dẫn tầm mắt nam nhân, chỉ có một chữ."
Phượng Lan Dạ nhàn nhạtmở miệng, vân đạm phong khinh, thanh âm dịu êm như nước vang lên, bốn phía lậptức yên tĩnh xuống, mọi người nghĩ không ra là chữ gì, có thể hấp dẫn ánh mắtnam nhân như thế, lúc này trên đài cao ở phía sau, thỉnh thoảng vang lên một đôilời hát của đào hát, ngoài ra thì không còn tiếng vang nào nữa, tất cả đều đemmắt chôn trên người Phượng Lan Dạ, bất kể là lớn nhỏ, đều rất hiếu kỳ.
Phượng Lan Dạ quả thậtcũng không làm khó những người này, nụ cười từ khóe môi lộ ra, cả khuôn mặt nhưbay bổng lên, ánh mắt trong trẻo động lòng người, hai má nhuộm sắc hồng tươi,thật giống hai đóa hoa đào diễm lệ đang nở rộ, vẽ ra nụ cười hạnh phúc tuôn raở trước mặt mọi người.
"Yêu."
Thanh âm như chém đinhchặt sắt rơi xuống đất.
Bốn phía một chút thanhâm cũng không có, không biết là người nào vô thức lập lại một câu:"Yêu?"
Sau đó tất cả mọi ngườiđều biến sắc, các nàng ai dám yêu cầu xa vời như thế a, từ lúc chào đời đến khilập gia thất đều nhất định dựa theo quy cũ do phụ mẫu định ra, cả đời cứ tái diễnnhư vậy, ai dám dạy nghĩ đến cái gì yêu a, bất quá trong lòng cuối cùng cũnghiểu vì sao nam nhân kia không thể độc sủng đối với mình rồi, đó là bởi vì bọnhọ không thương mình, cho nên bất luận là dùng tâm tư gì, kết quả cũng chỉ làcông dã tràng, nhất định sẽ bị những nữ nhân dung mạo xinh đẹp khác thay thế.
Sau khi nghị luận rốirít, có người liền phân tán đi ra, Phượng Lan Dạ bị Văn Tường cùng Thủy Ninhhai người kề sát bên cạnh.
Văn Tường kích động gậtđầu: "Thất hoàng tẩu, ngươi nói thật quá đúng."
"Đúng vậy a, ta cũngvậy, cho là tỷ tỷ nói rất đúng."
Thủy Ninh đồng ý gật đầu,chỉ có yêu, hai người mới có thể chân chính nắm tay đi đến bạc đầu, bằng khôngchỉ nhận lấy đau khổ.
"Đúng vậy a, cho dùlà mỹ nhân cũng sẽ già yếu theo thời gian, cho nên chúng ta chỉ có thật lòngyêu nhau, mới có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Phượng Lan Dạ cảm thán mànói, mâu quang quét về phía hai nha đầu bên cạnh, Văn Tường cùng Thủy Ninh,nàng cũng thật hy vọng các nàng sẽ tìm được một nửa khác thật lòng yêu nhau.
Ba người thì thầm nóichuyện.
Cách đó không xa, TôNghênh Hạ bị nha đầu thiếp thân kéo đi đến một bên, hai người nói thầm mấy câu,sau đó Tô Nghênh Hạ gật đầu một cái, rồi ngẩn đầu lên tìm một vòng, cuối cùngthấy Phượng Lan Dạ đang cùng công chúa nói chuyện với nhau, nên vội vàng nhắctới làn váy dẫn người đi tới.
"Thất đệ muội, Tứhoàng tẩu có việc muốn nói cùng ngươi."
Phượng Lan Dạ nhướng lôngmày nhìn nàng, sau đó quay đầu nhìn Văn Tường cùng Thủy Ninh nói một tiếng,liền dẫn Đinh Đương theo phía sau Tô Nghênh Hạ đi ra ngoài, rời xa hậu hoa viênmột chút, đi tới một chỗ yên lặng khác, vừa đi vừa tán gẫu.
"Tứ hoàng tẩu cóchuyện gì muốn nói?"
"Thất đệ muội, trướcnếu chúng ta có làm việc gì không đúng, tẩu tẩu thật lòng bồi lễ vớingươi."
Tô Nghênh Hạ ôn nhu mởmiệng, Phượng Lan Dạ híp mắt ngắm nhìn nàng, nữ nhân này có ý gì? Nàng ta biếtđược bao nhiêu, những lời này là Nam Cung Liệt dạy nàng ta sao? Tuy nghĩ thếnhưng nàng vẫn bất động thanh sắc cười mởmiệng.
"Tứ hoàng tẩu nghĩgì thế, ta có chỗ nào không đúng sao?"
Tô Nghênh Hạ tựa hồ nhưđang thở phào nhẹ nhõm, giống như nhớ tới cái gì đó liền lôi kéo tay Phượng LanDạ: "Thất đệ muội, ngươi ở đây chờ một chút, ta có vật lễ vật muốn tặngcho ngươi, tìm chỗ nào ngồi xuống đi, lập tức sẽ đưa tới."
Nói xong cũng không đợiPhượng Lan Dạ lên tiếng liền xoay người đi, ngay cả tiểu nha đầu cũng luixuống, Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn bóng lưng của các nàng, nếu như nàng đoánkhông sai, nhất định là có người muốn gặp nàng, người này là ai? Sở vương Nam CungLiệt sao?
Đinh Đương vừa nhìn tìnhcảnh này, sắc mặt không khỏi lạnh xuống: "Chủ tử, chúng ta đi, đây gọi làchuyện gì a."
Nàng cũng biết có điều gìđó không đúng, nếu thật muốn tặng lễ, một lát nữa có thể đưa cho chủ tử, saophải đem người điều đi.
"Ân."
Hai người mới vừa đi mấybước, thì phía sau liền có tiếng bước chân trầm ổn vang lên, khóe môi PhượngLan Dạ nhếch lên nụ cười lạnh, rồi chậm rãi xoay người lại nhìn, không phải làNam Cung Liệt thì là người phương nào, một thân cẩm bào đỏ rực, khiến cho ngũ quancủa hắn như lửa đang cháy, mang theo một khí phách thâm trầm, mày kiếm mắtsáng, giờ phút này nó khoác lên vẽ nhợt nhạt lạnh lẻo, như có sương mù bao phủ,làm cho lòng người sinh ra một loại cảm giác không thoải mái, quá mức lên mặtnuốt người.
"Tham kiến Tứ hoànghuynh, Thanh Nhã cáo lui."
Phượng Lan Dạ không cholà mình có lời gì để nói cùng nam nhân này, huống chi hôm nay trong Sở vươngphủ, có rất nhiều phu nhân đều ở đây, nếu gặp phải những người không tốt hồngôn loạn ngữ, sẽ làm ảnh hưởng đến người của Tề vương phủ, nàng hoàn toànkhông thích như vậy.
Phượng Lan Dạ nói xongliền xoay người đi, cũng không nhìn đến khuôn mặt nam nhân phía sau.
Con ngươi của Nam CungLiệt đen nhánh như bầu trời nửa đêm không thể nén được sự ghen tỵ với Nam CungDiệp. Nữ nhân này, bất luận là dáng ngoài, hay là khí độ, hay là lòng dạ, cũnglà nhất đẳng, nhìn xong một lần, hắn liền ảo não một lần, thử nghĩ xem nữ nhântrong vương phủ của mình, một người cũng không có loại khí chất như vậy, tươnglai làm sao trở thành mẫu nghi thiên hạ, người có khí độ mẫu nghi thiên hạ, nêncó khí độ bất phàm cùng xinh đẹp bậc này, còn có sự thông minh như trên ngườiTô Thanh Nhã.
Mắt thấy nữ nhân kia muốnđi, Nam Cung Liệt trầm giọng mở miệng: "Chờ một chút, Thất đệ muội."
Lời vừa nói xong người đãbước nhanh tiêu sái tới trước mấy bước, đuổi theo thân ảnh của Phượng Lan Dạ,đi ở bên người của nàng, nhìn nàng không có ý muốn ngừng lại, liền phụng bồiPhượng Lan Dạ theo con đường nhỏ hướng phía vườn hoa bên kia đi tới.
"Tứ hoàng huynh cólời gì muốn nói?"
Thanh âm Phượng Lan Dạlạnh băng, dừng bước nhìn Nam Cung Liệt.
Thanh âm Nam Cung Liệttrầm đục vang lên: "Thất đệ muội, chuyện đêm hôm đó ta thật có lỗi, hivọng từ nay về sau Tề vương phủ cùng Sở vương phủ sẽ hoà bình chung sống."
Phượng Lan Dạ nheo mắtlại nhìn hắn, ánh mặt trời chiếu vào mắt của nàng, oánh oánh ba động, thậtgiống như lưu ly chói mắt mà động lòng người, Nam Cung Liệt nhìn trong đáy mắtnàng, tim lộp bộp nhảy lên một tiếng sau đó ngay lập tức chìm xuống một chút,tim hắn chưa bao giờ đập quá lên như thế, thế nhưng hiện tại lại run lên.
Phượng Lan Dạ lãnh khốcmở miệng: "Tứ hoàng huynh tốt nhất hãy thu hồi ý niệm không nên có trongđầu, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Nói xong vung tay dẫnĐinh Đương rời đi, bóng lưng ngạo nghễ rơi làm cho người ta không thể dời đitầm mắt, Nam Cung Liệt kinh ngạc đứng tại chỗ, thủ hạ Kê Kiện ở phía sau, kỳquái cau mày, Gia làm sao vậy? Tuy nghĩ thế nhưng không dám nói thêm cái gìnữa.
Sở vương phủ, cách hậuhoa viên không xa, có một bát bảo đình tinh xảo, ba mặt bình phong, lúc này bêntrong đình có người đang ngồi, ở trên bàn đã để các loại điểm tâm, nước tràthượng đẳng, làm cho mái đình đầy hương trà thơm mát.
Thụy vương, An vương cùngTề vương tất cả đều tụ hợp ở chỗ này, bọn họ cùng nhận được thiếp mời của Tứhoàng huynh, chẳng qua đến bây giờ còn không có thấy bóng dáng của Tứ hoànghuynh, không biết hắn đang làm cái gì, hôm nay Sở vương phi tổ chức yến tiệc,mời các vị phu nhân tụ hội, không biết Tứ hoàng huynh vì sao cũng mời bọn họ.
"Tứ hoàng huynh có ýgì a? Mời chúng ta tới đây, bản thân mình thì lại không thấy đâu."
An vương Nam Cung Quângần đây hỏa khí tương đối lớn, nói chuyện rất gay gắt, lông mày nhăn lại lạnhchìm mở miệng.
Tề vương Nam Cung Diệpthì lười nhác nâng trà áng, cẩn thận uống trà, trên ngũ quan tuấn mỹ ôn nhuận,cao nhã như ngọc làm người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì, nhưng cũngkhông dám tùy ý nhích tới gần hắn.
Thụy vương Nam Cung Duệvẫn duy trì thói quen trầm ổn, vừa thưởng thức trà vừa hỏi thăm Nam Cung Quân.
"Ngươi gần đây xảyra chuyện gì? Hỏa khí thật đặc biệt lớn."
Nam Cung Duệ hoài nghinhìn Nam Cung Quân, phát hiện mấy ngày qua hắn không giống với trước đây, cảngười nóng nảy rất nhiều, động một chút là phát hỏa, không biết xảy ra chuyệngì, hỏi hắn thì hắn không chịu nói, thật ra thì ở trong lòng Nam Cung Diệp tựubiết rõ, nếu đổi lại là Lan nhi bỏ đi mình đã sớm đuổi theo rồi, Lục hoànghuynh a, rõ ràng là để ý muốn chết, còn cố gượng chống, cho nên nói đáy lòngcủa Nam Cung Diệp đối với hắn vẫn có một chút khinh thường, bất quá trên mặtkhông có hiện ra mà thôi.
Bên trong đình ba ngườiđang nói chuyện, thì một thân ảnh cao ráo từ bên ngoài đi vào.
Vừa tiến đến liền vunglên tiếng cười sảng lãng: "Chậm trễ các vị hoàng đệ rồi, Tứ hoàng huynhtới bồi lễ."
Người tới chính là Sởvương Nam Cung Liệt, vừa nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, đám người Nam Cung Duệcùng nhau nhìn sang, ôm quyền: "Tứ hoàng huynh đã tới."
Nam Cung Quân trực tiếpkhông cho hắn thể diện, mở miệng: "Ngươi chiêu đãi khách nhân kiểu gì a,mời người tới, nhưng bản thân mình cũng không xuất hiện, làm cái trò gì, thậtcho là chúng ta không có chuyện gì làm sao?"
Không nghĩ tới An vươngluôn luôn ôn nhuận hữu lễ, thế nhưng nổi cơn giận dữ, Sở vương Nam Cung Liệtthật có chút ít không thích ứng, cũng ngây ngẩn cả người, nhưng ngay sau đó lậptức bình tĩnh.
"Tứ hoàng huynh cóviệc trì hoãn, lấy trà thay rượu mời các vị hoàng đệ tha lỗi."
Nam Cung Liệt kéo NamCung Quân ngồi xuống, huynh đệ bốn người liền ở bên trong bát bảo đình, thưởngthức trà nói chuyện phiếm.
Vốn ba người nghĩ hắn cóchuyện muốn nói, ai biết cuối cùng lại đơn giản chỉ nói chuyện phiếm, uống trà,trong hậu hoa viên thỉnh thoảng truyền đến một câu lời kịch, chỉ cảm thấy trongngười buồn bực.
Chẳng những bọn họ, ngườingồi trong hoa viên xem hí kịch cũng chán ghét.
Trên đài thì ca diễn,người ở dưới đài thì tụm ba tụm năm, có người xem hí kịch, có người nhỏ giọngnói chuyện, thái độ của họ hoàn toàn không giống nhau.
Hôm nay kịch mà PhượngLan Dạ xem là《 song đăng kí, nhưng mấyvị Cáo Mệnh phu nhân thì tụm lại một chỗ để làm mai làm mối với nhau, khi phíatrên bắt đầu hát lên, thì đã đến giờ ăn trưa rồi, vừa xem hí kịch, vừa dùngbữa, rượu ngon cùng thức ăn thượng đẳng được trình lên .
Phượng Lan Dạ, Văn Tường,còn có Thủy Ninh, cùng ngồi vây quanh chung một chỗ, vừa ăn vừa nhỏ giọng nóichuyện phiếm.
"Thật không thíchnhững thứ này."
Thủy Ninh phiền chán mởmiệng, nàng không thích nghe hí kịch, lại càng không thích những danh môn phunhân, mọi người đưa mắt đánh giá nàng, trong mắt phần lớn là khinh bỉ, nàngnhìn thấy đã chán, nàng lớn lên xấu thì có quan hệ gì đến các nàng a.
Một bên Văn Tường gật đầuđồng ý: "Nếu đã như thế, chúng ta quay về Tề vương phủ đi, như thếnào?"
Phượng Lan Dạ không lêntiếng, chỉ để ý ăn cái gì, không thèm quan tâm đến lời nói của các nàng, VănTường và Thủy Ninh cùng có chung ý nghĩ, một người một bên kéo kéo nàng:"Có được hay không, có được hay không?"
"Tốt lắm, tốt lắm,như thế thì ngươi chịu trách nhiệm đi nói đi."
Phượng Lan Dạ chỉ vào VănTường, nếu Văn Tường đi nói cùng Tô Nghênh Hạ, nữ nhân kia tự nhiên sẽ không đểnàng ấy mất mặt, mà nàng đã sớm không ở tiếp nơi này rồi.
"Tốt."
Ba người chỉ đơn giản ănmột chút gì đó, liền lặng lẽ lui đi ra ngoài, Văn Tường quả nhiên đi nói cùngTô Nghênh Hạ, muốn đi Tề vương phủ.
Lúc trước Tô Nghênh Hạmới biến mất, hiện tại vừa xuất hiện lại, cầm lễ vật trong tay, đưa tới trướcmặt Phượng Lan Dạ.
"Thất đệ muội, ngồithêm chút nữa đi."
Phượng Lan Dạ ngoài cườinhưng trong không cười nhìn nàng, thấy vậy Tô Nghênh Hạ có chút sợ, không dámnói thêm cái gì, thanh âm Phượng Lan Dạ mới vang lên: "Công chúa muốn điTề vương phủ, ngươi nói ta có thể không nhận lời sao?"
Nói xong liền dẫn mấyngười đi ra ngoài, cả đám rời đi Sở vương phủ, về Tề vương phủ.
Phượng Lan Dạ đợi đến lúcvào Tề vương phủ mới biết được Nam Cung Diệp cũng bị mời đi Sở vương phủ, sắcmặt nàng không khỏi u ám, không biết Sở vương có ý gì, chẳng những mời mình,còn mời cả Nam Cung Diệp, đợi đến buổi tối, Nam Cung Diệp trở về phủ, mới biếtđược căn bản là không có việc gì, nhìn sơ qua thì thấy gió êm sóng lặng, nhưngthật ra là muốn động thủ, cho nên Nam Cung Liệt mới trấn an bọn họ trước.
"Ngươi nói hắn cóthể làm cái gì đây?"
Phượng Lan Dạ híp mắt tựavào trong ngực Nam Cung Diệp, dùng tay nhỏ bé áp vào bàn tay to của Nam CungDiệp, chơi đùa vui vẻ.
"Ta đang tra nhữngthủ hạ khác của hắn ở địa phương nào, mặc dù tìm không được, nhưng có thể khẳngđịnh những người đó không có ở bên trong An Giáng thành, nhất định ở ngoàithành."
Phượng Lan Dạ gật đầu,rồi nhớ tới một chuyện khác.
"Ngươi nên coi chừngmột chút, hắn đã biết những người chết kia là do chúng ta giết, cho nên hắnnhất định sẽ ngầm hạ người đến Vương Phủ, truy xét người của chúng ta."
Nam Cung Diệp tự phụcuồng phóng cười lên: "Chỉ sợ hắn vĩnh viễn tra không được."
Người của hắn cũng khôngphải mang danh nghĩa là người của Tề vương phủ, những người đó ngay cả hắn làai cũng không biết, bọn họ có thể từ nơi nào mà tra ra đây? Hơn nữa toàn bộphân tán ở các những nơi khác nhau, chẳng qua phải cần chút thời gian triệu tậpmà thôi.
"Tốt lắm, không lolắng hắn nữa, đúng rồi, ngày hôm nay ta nghe Ngũ hoàng huynh cùng Lục hoànghuynh nói, hai ngày nữa là sinh thần của Hoa phi nương nương, hoàng thượng đãcó ý chỉ cho Thụy vương, vì Hoa phi nương nương chuẩn bị yến tiệc, chính làcùng người trong nhà chúng ta để cho náo nhiệt một chút, ngươi nghĩ xem nênchuẩn bị lễ vật gì?"
Phượng Lan Dạ nghe nóiđến sinh thần của Hoa phi, cũng có mấy phần nhiệt tình, lập tức suy nghĩ, nênchuẩn bị lễ vật gì đây?
"Không bằng đem lễvật lần trước Âu Dương Dật đưa cho chúng ta đám cưới làm lễ vật tặng Hoa phi,chính là vài viên trân châu đen Nam Dương."
Nàng vừa mở miệng, NamCung Diệp liền gật đầu, hạt châu kia quả thật không tệ, tặng lễ cũng chính là tâmý thôi, Hoa phi thứ gì mà không có.
"Tốt, chúng ta bâygiờ nên quản chuyện của chúng ta đi."
Nam Cung Diệp cười đếngiống như một con hồ ly, sau đó sớm đẫy ngã tiểu ma nữ, bắt đầu một phen vậnđộng khí thế ngất trời.
. . . . . .
Hoa phi thật ra cũng khôngmuốn làm tiệc sinh thần gì, hoàng thượng thân thể không tốt, hơn nữa trên triềuđình ẩn chứa sóng ngầm, nên nàng không chủ trương làm yến tiệc gì, nhưng Thụyvương Nam Cung Duệ thì một lòng muốn vì Hoa phi tổ chức tiệc mừng, hơn nữa cũngđược phụ hoàng hạ ý chỉ vì Hoa phi tổ chức tiệc mừng, cùng người trong hoàngthất ăn mừng.
Thụy vương Nam Cung Duệtừ bắt đầu mấy tuổi liền đi theo bên cạnh Hoa phi, Hoa phi đối với hắn có thểnói là dốc hết tình mẫu tử, ngay cả Nam Cung Quân cũng chẳng sánh bằng, cho nênhắn đối với Hoa phi rất kính trọng.
Sinh thần lần này của Hoaphi, hắn rất coi trọng, không có ai biết trong lòng hắn thật sự rất khổ, thậtra hắn cũng muốn tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, phụ dưỡng Hoa phi làm Hoàng tháihậu, đem Thiên Vận hoàng triều phát dương hơn nữa, nhưng những điều này đãkhông thể rồi, từ rất sớm hắn đã biết cái gì cũng không thể.
Cho nên đối với công ơnHoa phi nuôi dưỡng, hắn không thể báo đáp được, vì vậy lúc này mới kiên trì vìHoa phi tổ chức yến tiệc, đây là tâm nguyện của hắn.
Ban đêm, trong ngoài HoaThanh điện bận rộn thành đoàn, thái giám cùng cung nữ thỉnh thoảng ra ravào vào.
Cả Hoa Thanh điện đượctrang hoàng đổi mới hoàn toàn, khắp nơi đều treo đèn lưu ly, hành lang, trênngọn cây, mái hiên, tất cả đều đồng nhất treo đèn lưu ly, lòe lòe nhấp nháy, ởdưới bóng đêm, thật giống như vô số ánh sao sáng, làm cho bầu trời đêm lấp lánhsắc xanh, chi chít ánh sao sáng cùng đèn lưu ly chiếu rọi khắp cung điện, hếtsức mỹ lệ.
Những chiếc đèn lưu lynày là do Thụy vương đích thân chuẩn bị, phía trên đó tràn ngập lời chúc phúccủa hắn.
Hoa phi mặc cẩm bào túvân, ngồi ngay ngắn ở một bên đại điện, nhìn Nam Cung Duệ đang đoan đoan chánhchánh cúi lạy, nàng không khỏi vui mừng cười.
"Duệ nhi, mau dậyđi, ngày hôm nay bận rộn cả một ngày, ngươi có tấm lòng này đã cảm động rồi,cần gì phải vất vả như thế này?"
Nam Cung Duệ vẫn quỳ ởphía dưới như cũ, ánh mắt thâm thúy mà thanh minh, nhìn Hoa phi.
"Ta có thể gọi ngườimột tiếng mẫu phi không?"
Thời điểm hắn mất đi mẫuphi, là Hoa phi phụng bồi hắn vượt qua từng đêm cô lạnh, nàng ôm hắn, dỗ hắnngủ, đối với hắn giống như mẫu phi, cho nên tim của hắn thật thanh bình, chưatừng có hận người nào, bởi vì Hoa phi cũng đồng dạng cho hắn một tình yêu mẫutử.
Phía trên ghế cao, Hoaphi không nhịn được mà rơi lệ, nhìn Nam Cung Duệ: "Tốt, Duệ nhi, bất kểngươi làm gì, ta cũng cao hứng."
Nam Cung Duệ kêu mộttiếng: "Mẫu phi."
Hoa phi đưa tay kéo hắn,ôm hắn, bất an mở miệng: "Duệ nhi, ngươi sao vậy? Đừng dọa mẫu phi, đã xảyra chuyện gì, bất kể là chuyện gì, mẫu phi cũng sẽ giúp cho ngươi, ngươi nóiđi."
Nàng có chút sợ, đối vớiNam Cung Duệ, so sánh với Quân nhi cùng Văn Tường thì nàng càng yêu thương hắnnhiều hơn, lúc ban đầu là bởi vì báo ân, nhưng sau đó thì coi hắn như là conruột của mình, cho nên đối với nhất cử nhất động của Nam Cung Duệ, nàng hiểurất rõ, bởi vì hiểu rõ, nên Hoa phi có chút bất an.
Nam Cung Duệ lắc đầu,đứng lên, lông mày anh tuấn vung lên: "Mẫu phi nghĩ gì thế? Ta chỉ cảmthấy xúc động mà thôi, ta dìu ngươi đi ra ngoài, có người tới rồi."
"Tốt."
Hoa phi không nói gì nữa,hai người cũng bước ra ngoài, có người đã lục tục đến, trong lúc nhất thờitrong ngoài Hoa Thanh điện, hoan thanh tiếu ngữ, một mảnh vui sướng náo nhiệt.
Trong đại điện của HoaThanh điện, tràn ngập các loại vật phẩm với đầy đủ màu sắc chói loá, đẹp khôngsao tả xiết.
Lúc này hai bên đại điệnbày đầy các bàn gỗ dài, trên mấy bàn này các loại rượu ngon thức ăn, và rấtnhiều món ngon trân quý, các nơi trong đại điện bày đầy hoa tươi, mùi thơm trêungười.
Sinh thần lần này của Hoaphi, trừ người của hoàng thất, còn có vài người thân của Hoa phi, cùng hảo bằnghữu.
Trong lúc nhất thời bóngngười lay động, náo nhiệt bất phàm.
Thời điểm Nam Cung Diệpcùng Phượng Lan Dạ đến, tất cả mọi người đa phần đều đã đến, Ngũ hoàng tử Thụyvương cùng Lục hoàng tử An vương tiến lên tiếp đón, cùng bọn họ vừa nói chuyệnvừa đi vào ngồi ở vị trí trên đại điện, rất nhiều người cũng đã an vị.
Phượng Lan Dạ đi theophía sau Nam Cung Diệp, không nhanh không chậm tiêu sái bước vào, Thủy Ninhcũng theo nàng đi vào trong, thỉnh thoảng tò mò đánh giá trong ngoài đại điện,ánh mắt nhân tiện tìm xem Văn Tường công chúa ở đâu.
Phía trước Nam Cung Duệcùng Nam Cung Diệp đang nói chuyện, thì Nam Cung Quân rơi ở phía sau một chút,đợi Phượng Lan Dạ đến gần, nhẹ giọng mở miệng.
"Thất đệ muội có tintức gì của Vụ Tiễn không?"
Phượng Lan Dạ vừa nghelời của hắn, sắc mặt trầm xuống, không vui trừng mắt liếc hắn một cái:"Không có."
Sau đó dẫn Thủy Ninh đitới, trực tiếp đuổi theo thân ảnh của Nam Cung Diệp, ngồi vào vị trí của mình,người của Tề vương phủ tự nhiên sẽ ngồi ở chỗ khách quý.
Trong lúc nhất thời, mọingười trong đại điện đều đã an vị, nhìn lại một cái, cả điện náo nhiệt hẳn lên,mọi người cùng người bên cạnh hàn huyên, ba người một đám, năm người một nhómnáo nhiệt dị thường.
Nam Cung Diệp thấy khuônmặt nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ đang buột chặt, không khỏi quan tâm, cúi ngườihỏi thăm.
"Lan nhi không thoảimái chỗ nào sao?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu,nàng vì nghe lời hỏi thăm của Nam Cung Quân mà trong lòng không thoải mái,trong lòng vốn đang cao hứng, nhưng vừa nghe lời nói của Nam Cung Quân, liềnnghĩ tới Vụ Tiễn, tâm liền có chút không vui vẻ.
"Ta không sao, ngươiđừng lo lắng."
Ở đại điện rất nhiềungười nhìn sang, hôm nay trong đại điện, mặc dù tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, nhưngchói mắt nhất, chính là Tề vương cùng Tề vương phi, nên mọi người đều nhìn vềhướng hai người đang ngồi, tuấn nhã thoát tục, xinh đẹp như trích tiên, thậtđúng là trời đất tạo một đôi.
Nam nhân thì ghen tỵ vớiNam Cung Diệp có vận khí tốt, nữ nhân lại ghen tỵ với Phượng Lan Dạ phúc khíthật tốt, liếc mắt liền nhận biết ngay Tề vương thật yêu Tề vương phi a.
Trong lúc nhất thời mọingười cũng an tĩnh rất nhiều, lúc này ở trước cửa điện có thanh âm của tháigiám vang lên.
"Hoàng thượng giálâm, Nguyệt phi nương nương giá lâm, Mộc Miên nương nương giá lâm."
Hôm nay là sinh thần củaHoa phi, phi tần hậu cung không phân địa vị cao thấp đều tặng lễ vật, bất quávì tối nay tân khách không nhiều, cho nên cũng có nhiều người không có thamdự, chỉ có Nguyệt phi cùng Mộc Miên là tham gia yến tiệc, tiếp theo lời tháigiám truyền vào, một đạo thân ảnh minh hoàng đi tới, vẫn mạnh mẽ hữu lực, uynghi vạn phần như cũ.
Vừa đi vào đại điện, tấtcả mọi người ngồi ở hai bên đều đứng lên.
"Tham kiến phụ hoàng( hoàng thượng )."
Hạo Vân đế trầm ổn tiêusái di chuyển đến chính vị, ngồi ngay ngắn ở trên cao, Nguyệt phi cùng Mộc Miênthì ngồi ở bên tay phải của hắn, Hoa phi một mình ngồi ở bên trái.
"Ngồi xuốngđi."
Hoàng thượng ra lệnh mộttiếng, người ở hai bên theo thứ tự ngồi xuống.
Trong đại điện yên lặngnhư tờ, đồng loạt nhìn hoàng thượng tại vị trên cao.
Hạo Vân đế nhìn lướt quamọi người trên đại điện, ánh mắt thâm trầm hiền hoà, vừa có sự sắc bén củahoàng đế, cũng có từ ái của phụ hoàng, hắn chậm rãi mở miệng: "Hôm nay làsinh thần của Hoa phi, các ngươi làm vãn bối (kẻ nhỏ) cũng nên hành lễ chúcmừng đối với Hoa phi."
Tiếng nói Hạo Vân đế vừadứt, trong hoàng thất, những người đồng lứa nhỏ tuổi đều đứng lên, Thủy Ninhcũng theo sát phía sau Phượng Lan Dạ đi tới trung tâm, mọi người đoan đoanchánh chánh hành lễ chúc phúc cho Hoa phi.
Hoa phi mặt tràn đầy lệquang, nghẹn ngào mở miệng: "Tất cả đứng lên đi, tất cả đứng lên."
"Dạ, nươngnương."
Tất cả mọi người đứng lêntrở lại chỗ ngồi, Hoa phi phất tay ý bảo bắt đầu bữa tiệc, cung đình vũ cơ tiếnlên khiêu vũ, trong lúc nhất thời náo nhiệt dị thường.
Vừa ăn uống vừa thưởngthức ca múa, vui vẻ vô cùng.
Phượng Lan Dạ vừa ăn đồvừa không yên lòng nhìn phía đối diện, Ngũ hoàng tử Thụy vương khuya hôm naytựa hồ có cái gì không đúng, tâm tình cũng xuống rất thấp, không biết xảy rachuyện gì? Nam Cung Diệp thấy Phượng Lan Dạ có chút không muốn ăn, nghiêngngười tới.
"Lan nhi, nhìn cáigì đấy?"
Lời kia hơi có chút vịchua, làm gì còn có người nào so với hắn đẹp hơn a? Lan nhi làm sao lại nhìnngười khác chuyên chú như vậy, hắn cảm thấy hắn tương đối dễ nhìn a, tại saokhông nhìn hắn.
Phượng Lan Dạ quay đầu,thấy người này có chút mất hứng, còn bỉu môi, động tác thật đặc biệt khả ái,không khỏi cười khẽ, cúi gần người: "Ngươi quan sát Ngũ hoàng huynh mộtchút, tựa hồ có cái gì không đúng, ta mới vừa nhìn thấy a."
"Ân?" Nam CungDiệp vừa nghe Phượng Lan Dạ nói, không khỏi ngước mắt nhìn qua, thật có chút ítgì đó không đúng, tâm tình xuống thấp, sắc mặt lại u ám, đã xảy ra chuyện gì?
Không biết vì sao, PhượngLan Dạ luôn luôn có cảm giác đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, mặc dù trênmặt của mỗi người đều treo nụ cười, ăn uống rất vui vẻ, nhưng nàng cảm thấy sẽcó chuyện phát sinh.
Nam Cung Diệp quan sátmột lát, rồi cúi người mở miệng: "Đợi một lát ta hỏi hắn xem đã xảy rachuyện gì, hắn sẽ không thật sự bị bệnh chứ?"
Phượng Lan Dạ không có ýkiến gì, quả thật không biết nên phát biểu gì đây, hiện tại nói cái gì cũnguổng công.
Bữa tiệc đã trôi qua mộtnửa thời gian, Hạo Vân đế liền đứng dậy dẫn Mộc Miên rời đi.
Hoàng thượng vừa rời đi,phía dưới cũng náo nhiệt lên, rất nhiều người thả lỏng tâm tư, Phượng Lan Dạcùng Thủy Ninh hai người cùng lặng lẽ nói chuyện phiếm, một bên Nam Cung Diệpđi tới mời rượu An vương.
Ở vị trí đối diện, Thụyvương Nam Cung Duệ tâm tình có chút xuống thấp, đang cùng Bát hoàng đệ ở bêncạnh uống rượu, đợi đến khi Nam Cung Sâm rời đi, thì một thái giám đi tới bêncạnh hắn, mượn việc thêm rượu đút một tờ giấy cho hắn, đến khi hắn nhìn qua,thì thái giám kia đã sớm đi.
Con ngươi Nam Cung Duệđột nhiên trầm xuống, nét sắc bén ẩn vào đáy mắt, từ từ nhìn tờ giấy, quả nhiênnhư hắn phỏng đoán, Mộc Miên hiện tại hẹn hắn đi Tương Tư điện gặp mặt, nữ nhânnày động tâm tư gì hắn sao lại không biết? Chẳng qua nghĩ đến phụ hoàng, nghĩđến Hoa phi, nghĩ đến những toan tính của mình, cùng người mình quan tâm, thôithôi, không bằng tương kế tựu kế, có lẽ từ nay về sau, hắn có thể rời đi AnGiáng thành, trở lại Bắc cảnh rồi, sau đó chết già ở Định Châu.
Hắn nghĩ tới đây, tronglòng rất khó chịu, bất quá trên mặt cũng không thể hiện nửa phần sơ hở, khổ sởcũng không phải là chuyện hiện tại, tất cả rồi cũng sẽ đi qua.
Nam Cung Duệ lặng lẽ liếcmột cái động tĩnh trong đại điện, lúc này mọi người vừa nói vừa dùng thiện, cănbản không ai chú ý tới hắn, hắn lặng lẽ đứng dậy lui ra ngoài, một đường rờiHoa Thanh điện, đi tới Tư Tương điện.
Trong cung lớn như thế,tùy ý có thể thấy được cung nữ cùng thái giám, gió mát thổi lất phất chạm mặtNam Cung Duệ, hướng về thủ hạ phía sau của hắn mở miệng.
"Vương Vũ, để cho tamột người yên lặng một chút, ta muốn đi chung quanh một lát."
"Gia?" Vương Vũkêu một tiếng, Vương gia ngày hôm nay tâm tình không tốt, hắn sợ xảy ra chuyệnkhông may, cho nên không muốn rời đi, bất quá đối với ánh mắt sắc bén của NamCung Duệ, chỉ đành phải ôm quyền: "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."
Vương Vũ lui xuống, trướclúc rời đi, vẫn chưa yên tâm, hai mắt nhìn theo, tối nay Gia tựa hồ có chútkhông giống với ngày thường.
Bên trong hậu đình TưTương điện, ánh đèn mù mờ, cả vườn hoa cỏ tản ra hương thơm say lòng người, bêntrong đình có người đang khảy đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng, lã lướt, trong đêm đennhư mặt nước du dương, gió đêm thổi rèm lụa mỏng manh, bồng bềnh ôn nhu.
Nam Cung Duệ bước đi trầmổn, từng bước sải bước trên thềm đá, nhẹ vén rèm cửa, đi vào.
Dưới đèn, nữ tử kiềudiễm, hai má lúm đồng tiền xinh đẹp khoe sắc cùng nụ cười, song đồng như nướcsâu u, bình tĩnh nhìn người đi tới, ngón tay xanh nhạt, ngọc ngà càng khải đàncàng nhanh, càng sục sôi, cuối cùng đông một tiếng vang lên rồi dừng lại, trongnháy mắt khóe môi lộ ra hàn khí, con ngươi lại càng lạnh lẻo như miếng băngmỏng, gằn từng chữ mở miệng.
"Ta cho ngươi thêmmột lần cơ hội, chúng ta hợp tác."
Khóe môi Nam Cung Duệ vẽra nụ cười lạnh, hạ mắt nhìn xuống nữ nhân kia, nhìn dung nhan nàng, hắn chỉmuốn hủy diệt nàng, nếu không phải vì nghĩ trở lại Định Châu, hắn nhất định sẽlàm như vậy, bất quá chỉ lạnh nhạt bật thốt lên.
"Mộc Miên, thu hồitư tưởng xấu xa của ngươi đi, bổn vương sao lại cùng tiểu nhân bực này thôngđồng làm bậy."
"Phải không? Tưtưởng ta xấu xa sao? Ta là tiểu nhân, ngươi là quân tử sao? Các ngươi Thiên Vậnhoàng triều là quân tử, là quân tử cũng sẽ không đoạt quốc gia của người khác,hủy đi gia đình người khác." Mộc Miên xoay mình, thét lên, nếu như khôngphải là Thiên Vận hoàng triều bọn họ,nàng nào phải xa xứ, gả cho một lão hoàng đế háo sắc sao? Nàng sẽ có cuộc sốngcủa mình, đây đều là do bọn họ tham lam, hiện tại lại nói cái gì đại nghĩa.
"Các ngươi là thứgì, là vật gì."
Mộc Miên lao đến, nắm yphục Nam Cung Duệ lôi kéo, nàng giống như lên cơn điên, đúng vậy, tối nay nàngđiên rồi, nàng cũng chờ không nổi nữa, tại sao nàng phải phụng bồi một lão namnhân ở chỗ này, nàng đã đợi không kịp, thanh xuân của nàng, vẻ đẹp của nàng,nàng muốn trở lại Vân Phượng quốc, nơi đó mới là nhà của nàng, nơi đó nàng cótất cả.
Con ngươi của Nam CungDuệ sâu u, hắn hoàn toàn có thể một chưởng đánh bay nữ nhân này, nhưng hắnkhông có, mặc cho nàng định đoạt cùng biểu diễn, không biết nàng có âm mưu gì,nhưng hắn có kế hoạch của hắn.
Mộc Miên tựa như phátđiên, hét rầm lên, ngoài đình bát bảo, tất cả thái giám cùng cung nữ đều bịkinh động, chạy nhanh đến.
Bên trong bát bảo đình,hết thảy hiện ra ở trước mắt mọi người, Mộc Miên nương nương quần áo xốc xếch,tóc tai bù xù, đang cùng Thụy vương liều chết, mà Thụy vương gia thì đờ đẫn,đứng yên ở tại chỗ.
Sớm đã có thái giám bẩmbáo đến Tiêu Nguyên cung, sắc mặt Hạo Vân đế lãnh chìm, dẫn người đi tới.
Cùng một thời gian,chuyện nơi đây cũng truyền vào Hoa Thanh điện của Hoa phi nương nương, bữa tiệccòn chưa tàn, mọi người vừa nghe đến chuyện này, làm sao còn ngồi được nữa,trong chuyện này người có lợi nhất là Sở vương Nam Cung, hắn lập tức trầm giọngmở miệng: "Đi, đi xem một chút, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Cả đám người ùn ùn chạythẳng tới Tư Tương điện, Nam Cung Diệp nắm tay Phượng Lan Dạ đi ở phía saucùng, Phượng Lan Dạ bất đắc dĩ thở dài: "Ta liền biết có chuyện chẳng lànhmà, quả nhiên đã xảy ra chuyện."
Đợi đến người bên nàyđuổi tới, thì hoàng thượng cũng đến bên trong đình, bốn phía có binh tướng đứnggác, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, mọi người đều không biết tình huốngbên trong, chỉ có thể đứng ở ngoài đình ngóng vào, trong lúc nhất thời nổi lênnghị luận rối rít, không biết đến tột cùng thế nào?
Hoa phi cùng Nguyệt phihai người muốn đi vào, thì bị binh tướng đưa tay lên chặn lại: "Hoàngthượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào."
Trong đình, Hạo Vân đếngồi ngay ngắn ở ngay vị trí giữa, nhìn trước mắt một màn, trên bộ ngực phậpphồng, không ngừng thở hổn hển, Nam Cung Duệ quỳ gối bên dưới không nhúc nhích,cái gì cũng không có giải thíc,mà ở một bên Mộc Miên khóc đến thương tâm.
"Hoàng thượng, ngườicần phải làm chủ cho thiếp thân a, nếu không thiếp thân không muốn sốngnữa."
Tiếng khóc Mộc Miên rấtlớn, tất cả người ở phía ngoài đều nghe được, Nam Cung Liệt không nhịn được màâm thầm cao hứng, Tô Nghênh Hạ lại càng cùng phu nhân bên cạnh nhỏ giọng nghịluận.
"Không nghĩ tới ThụyVương thường ngày ra vẻ đạo mạo, mà ngay cả phi tử của hoàng thượng cũng muốnđụng."
Mặc dù nàng nói ra, nhưngngười khác cũng không dám tiếp lời, đây là chuyện gì chứ, chính là chuyệnrơi đầu, nên không thể tùy tiện nói .
Lời của Tô Nghênh Hạ bịPhượng Lan Dạ nghe được, đuôi lông mày Phượng Lan Dạ nhảy lên, lãnh chìm thịhuyết mở miệng: "Ngươi không nói lời nào có phải sẽ bị nghẹn chết haykhông?"
Tô Nghênh Hạ giận đếnlông mày dựng đứng lên, cũng không dám cùng nha đầu này gây hấn, nàng ta cũngkhông phải có thể tùy tiện trêu chọc .
Bên trong đình, Hạo Vânđế nhìn Nam Cung Duệ: "Duệ nhi, ngươi nói đi, chỉ cần là ngươi nói phụhoàng sẽ tin tưởng."
Hạo Vân đế thật sự tintưởng Nam Cung Duệ, bản tính con của hắn như thế nào sao hắn không biết? Nữnhân này hắn quá thấu triệt rồi, lục đục với nhau không từ thủ đoạn, hơn nữacái gì cũng đều dùng đến.
Lời của hoàng đế vừa rơixuống, Mộc Miên ngước khuôn mặt đầy nước mắt, mang vẻ khó tin, mình cũng đã bịnhư vậy, hoàng đế chết toi thế nhưng tin tưởng nhi tử của hắn, chẳng lẽ ngàyhôm nay là nàng tự bôi bát chính mình, nghĩ đến đây nên thật sự thương tâm khóclên.
"Hoàng thượng, ngườinên thay thiếp thân làm chủ a."
"Im miệng."
Hạo Vân đế quát lạnh mộttiếng, rồi nhìn Nam Cung Duệ: "Duệ nhi, ngươi nói đi?"