Sắc mặt hắn ta lập tức trở lên u ám chưa từng có, hắn ta giải phóng hoàn toàn Huyền Vương Quyết tầng mười hai. Giống như một con mãnh thú lao đi trong tuyết lớn.
Rắc rắc rắc!
Vô số hoa tuyết vỡ vụn, tiếng vang kinh thiên động địa không ngừng vang lên.
Sở Thiên Hạo ỷ vào Huyền Vương Quyết cao thâm khó lường mà không ngừng đuổi theo bóng trắng trong làn hoa tuyết mịt mờ kia.
"Tìm thấy rồi!"
Cổ tay Sở Thiên Hạo rung mạnh lên, lưỡi thương tựa như một thác nước từ trên trời đổ xuống, nghiền nát vô số hoa tuyết, rồi sau đó giáng mạnh vào bóng trắng kia
Rắc
sát chiêu đáng sợ mang đầy uy lực cực kỳ kinh người, nhưng bóng dáng này lại vỡ ra tựa như pha lê.
"Giả sao?"
Sở Thiên Hạo khẽ biến sắc, khóe mắt liếc qua, liền thấy trong gió tuyết, Diệp Tử Lăng tóc đen như thác, một thân áo tím, thẳng lưng mà đứng. Bàn tay trắng non như tuyết của nang ta nắm lấy một thanh lợi kiếm tỏa ra hàn quang lẫm liệt, trên lưỡi kiếm có điện quang và tử mang chói mắt quấn quanh.
Tinh quang và hoa tuyết cùng rơi xuống, chỉ chốc lát, tinh quang và hoa tuyết ngợp trời làm nổi bật lẫn nhau, tạo nên một kỳ cảnh mà trước nay chưa từng có.
Giờ phút này trên khuôn mặt diễm lệ lạnh lẽo tựa băng sương của nàng ta, tỏa ra mị lực chưa từng có.
Kiếm thứ mười một, Bích Lạc Tinh Thần!
Thân hình Diệp Tử Lăng chợt lóe, đắm mình vào trong ánh sáng của tinh tuyết, một kiếm đâm tới.
Phụt!
Trên kiếm quang, tinh mang nở rộ, Sở Thiên Hạo dốc sức chống đỡ, nhưng vẫn bị đánh hộc máu bay ra ngoài.
Sở Thiên Hạo bị thương rồi!
Tất cả mọi người trong Thương Huyền Phủ nhìn thấy cảnh này đều rùng mình, chẳng lẽ Phù Vân Kiếm Tông thực sự sẽ nghiền nát Huyền Vương Điện với tỷ số năm không hay sao?
"Diệp Tử Lăng, ngươi tự tìm đường chết!"
Sở Thiên Hạo dưới cơn đau kịch liệt gào lên giận dữ, khi vừa dứt lời.
Xuất hiện từng đường vân lộ nhuốm màu rỉ sét từ sau lưng hắn ta chầm chậm mở ra, am ầm, những vân lộ đó do máu tươi và hỏa diễm tưới vào mà thành. Nhìn qua, vân lộ lấp lánh đó giống hệt như một cuộn tranh, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kỹ lại, sẽ thấy đó rõ ràng là một ký tự cổ xưa vô cùng lâu đời.
Đó là một chữ Vương, nhưng chữ này lại do nui thây biển máu chất đống mà thành, toát ra luồng tử khí và sát khí cực kỳ quái lạ.
"Huyền Vương Cổ Ấn!"
Trên người Sở Thiên Hạo tỏa ra huyết quang đáng sợ. Giờ khắc này, hắn ta giống như tà vương đi ra từ trong địa ngục.
Từng trận cười quỷ dị truyền ra từ trong miệng hắn ta, chữ Vương sau lưng cuối cùng cũng thành hình, bên dưới chữ Vương là một biển máu mênh mông, trong biển máu có hàng nghìn hàng vạn bộ xương cốt chìm nổi ở trong đó.
Hắn ta thụt lùi về phía sau rồi trực tiếp quét một thương ra.
Sức mạnh của chữ Vương cổ xưa rót lên trên thân thương, hóa thành một bàn tay xương trắng, bàn tay xương trắng cao đến hàng trăm mét, vồ vào trong gió tuyết vô tận và Thánh Linh Thanh Loan.
Rắc rắc rắc rắc!
Trong chớp mắt, có mấy con Thanh Loan phát ra những tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, bị xé nát bởi bàn tay xương trắng này.
“Không hay rồi!"
Đám người Giang Ly Trần, Lưu Thanh Nghiêm biến sắc, bị cảnh tượng này dọa đến mức đứng bật dậy. Nếu nó bắt trúng đại sư tỷ thì tỷ ấy làm sao chịu nổi.
Vẻ mặt Sở Thiên Hạo hung tợn, dáng vẻ như kẻ điên. Hắn ta ra tay như vậy, đã không còn một chút đường lui nào nữa rồi.
Hắn ta đã sử dụng chiêu bài tẩy cuối cùng của hình thức đại ngục, lúc này bị buộc phải tung ra sớm nếu không dù có thắng được Diệp Tử Lăng, cũng không thể tiếp tục sử dụng hình thức địa ngục nữa.
Hình thức địa ngục vốn cửu tử nhất sinh, chiêu Huyền Vương Cổ Ấn này của hắn ta, chính là dùng để cược lấy cơ hội hiếm hoi trong một phần một vạn.
Nhưng hiện giờ chiêu bài lớn nhất đã bại lộ, hình thức địa ngục, làm sao còn một chút cơ hội nào nữa.
"Người phụ nữ này quả thực đáng ghét!"
Sở Thiên Hạo tức đến cắn răng nghiến lợi, Huyền Vương Điện cho dù có thua, thì hắn ta cũng hạ quyết tâm phải phế bỏ con tiện nhân này.
Nhưng đối mặt với sát chiêu kỳ lạ với khí thế kinh người, khiến cho ai nấy cũng phải kinh ngạc kêu lên này, sắc mặt của Diệp Tử Lăng vẫn không hề thay đổi. Tuyết Diệu Hoa trong mắt hoàn toàn bùng cháy, điện quang quấn quanh người ngưng thụ thành một đóa sen Tử Băng Lôi như ngọc ở dưới đôi chân thon gầy trắng nõn của nàng ta, tựa như tiên tử sinh ra từ trong Tử Lôi.
Đôi chân ngọc ngà, quyến rũ đến mê hồn.
Tuyết Diệu Hoa trong hàn quang hiu quạnh này, trong tiếng kêu giận dữ ai oán của Thanh Loan, tỏa ra phồn hoa chói mắt, kiếm trong tay nàng ta đón lấy hoa quang sáng chói rồi giơ lên.
Kiếm thứ mười hai, Vân Ngoại Thanh Sơn!
Biển mây vô tận trải dài sau lưng nàng ta, khác với Lâm Nhất, trong biển mây sau lưng nàng ta còn cuốn thêm rất nhiều điện quang màu tím.
Khi một kiếm này đâm ra, biển mây ngợp trời và hoa tuyết vô tận, hóa thành một vòng xoáy vô cùng khoáng đạt trên mũi kiếm.
Trong vòng xoáy, biển mây sôi trào, điện quang ngang tàn, nuốt chửng hết thảy quang mang.
Âm!
Trời đất tạm thời mất đi ánh sáng, một khoảng tối đen, đợi đến khi ánh sáng lại xuất hiện, bàn tay xương kho khổng lồ mà Sở Thiên Hạo dùng Huyền Vương Cổ Ấn ngưng tụ thành, bị vòng xoáy xoắn nát, không ngừng nổ tung.
"Chuyện này ... làm sao có thể?"
Sở Thiên Hạo há hốc mồm, kêu lên thất thanh, không dám tin Diệp Tử Lăng đến ngay cả Huyền Vương Thủ Ấn cũng có thể phá được.
Bỗng nhiên, con ngươi hắn ta chợt co rút, trầm giọng nói: "Phù Vân Thập Tam Kiếm, ngươi còn chưa leo lên đỉnh Thánh Kiếm, sao có thể tu luyện được ba kiếm cuối cùng!"
"Không liên quan gì đến ngươi!"
Vẻ mặt Diệp Tử Lăng lạnh lùng, uy lực còn lại của kiếm thế Vân Ngoại Thanh Sơn quét ra ngoài, đồng thời nghiền nát toàn bộ xương trắng, đánh vào ngực Sở Thiên Hạo như chớp điện.
Trong tiếng vang kinh thiên động địa, xương cốt khắp người Sở Thiên Hạo vỡ nát, bị đánh đập thẳng xuống đất.
Trong trời đất, khắp nơi là một khoảng yên lặng, ánh mắt của tất cả bọn họ đều đổ dồn lên người Diệp Tử Lăng.
Tỷ số năm không!
Diệp Tử Lăng mạnh mẽ đánh bại Sở Thiên Hạo, mang lại cho Phù Vân Kiếm Tông tỷ số mà trước nay chưa từng có, ở trước mặt của tất cả mọi người Huyền Vương Phủ, hung hăng sỉ nhục Huyền Vương Điện một phen.
Mười năm uất ức, một chiều biến tan.