Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4173: Khi một vương giả



Bông tuyết nhẹ rơi, áo tím tung bay.

Điện quang tỏa ra từ trên người Diệp Tử Lăng, toát lên hàn khí kỳ lạ, nàng ta đứng lặng trên hư không tựa như đang giẫm lên một đóa sen Tử Băng Lôi.

Âm

Hoa tuyết tung bay giao đấu với uy áp Vương Giả bùng phát trên người Sở Thiên Hạo nổ tung trong hư không, tức thì bắn ra điện quang và hỏa diễm. Mười con chim Thanh Loan bay lượn tựa như mười thanh lợi kiếm lấp lánh lưu quang, bao phủ sức mạnh sắc bén vô cùng kinh người.

Bọn chúng hóa thành tia chớp kinh hồng, chợt bay lên rồi hạ xuống, tấn công ngang dọc.

Sắc mặt Sở Thiên Hạo lộ rõ vẻ khó coi, khí thế trên người hắn ta đang không ngừng bị áp chế, uy áp Vương Giả vẫn mãi không thể nào bùng phát ra được.

Khi một vương giả chỉ có thể bị kẹt trong lồng giam, thì cái gọi là khí thế vương giả của hắn ta, gần như đã bị phế đi hơn nửa rồi.

Khi kiếm ý của Thông Thiên đại thành trên người Diệp Tử Lăng nở rộ, hóa thành một luồng quang mang, nàng ta rút kiếm ra khỏi vỏ, lao vào tấn công trước.

Keng keng keng!

Trên chiến đài Thương Huyền, hai bóng người nháy mắt lao vào nhau, cả hai đều bộc phát ra thực lực gần như cực hạn.

Vừa ra tay đã không hề nương tình, lực lượng tinh nguyên cuồng bạo tràn ngập khắp không gian. Các loại dị tượng điên cuồng bùng nổ: điện quang, hỏa diễm, hàn băng, hoa tuyết, kiếm quang, lần lượt xuất hiện.

Sở Thiên Hạo vốn còn muốn giữ lại chiêu bài tẩy, nhưng vừa ra tay đã bị ép phải dốc toàn lực, hai người giao đấu tạo ra dư chấn cực kỳ đáng sợ.

Toàn bộ quảng trường Thương Huyền hoàn toàn yên lặng, không ai nói chuyện.

Phải nói rằng, trận đấu của hai người này, có thể xem như là trận quyết đấu đặc sắc nhất trong ngày hôm nay rồi. So với trận đấu của Lâm Nhất với Trương Hà ngày hôm qua không kém hơn là bao, thậm chí còn đặc sắc hơn.

Bởi vì trận đấu ngày hôm qua, Lâm Nhất còn chưa dùng tới năm phần thực

lực.

“Chuyện này ... Đại sư tỷ lại mạnh như vậy sao?"

Trong mắt Phùng Chương lộ vẻ kinh ngạc, cực kỳ khiếp sợ nói.

"Những con Thanh Loan đó sao lại khác của chúng ta như vậy?"

Lưu Thanh Nghiêm vô cùng khó hiểu nói.

Cùng là Phù Vân Thập Tam Kiếm, nhưng Thanh Loan do Diệp Tử Lăng gọi ra, đều khoác lên một bộ chiến giáp sấm sét. Mười con chim vờn quanh, tạo thành kiếm uy Lôi Đình cực kỳ hùng hậu. Cho dù Sở Thiên Hạo đã tu luyện Huyền Vương Quyết đến tầng mười một, nhưng vẫn không thể chiếm được chút lợi thế nào.

Người phụ nữ này lại tiến bộ rồi!

Lâm Nhất khẽ nheo mắt, ánh mắt chợt thay đổi, cảm nhận huyết mạch Tuyết Diệu Hoa của đối phương lại lần nữa thức tỉnh.

Nhưng dường như, còn có thêm tiềm lực cực kỳ to lớn, lực lượng huyết mạch này thức tỉnh một cách hoàn toàn bị động. Lâm Nhất thầm suy đoán, gia tộc của Diệp Tử Lăng, có khả năng là Thế gia Thánh Cổ, có liên quan đến mẹ của nàng ta.

Bởi vì hắn có thể chắc chắn rằng, lão đầu chưởng môn phái Phù Vân đó, tuyệt đó không có chút liên quan gì đến huyết mạch Tuyết Diệu Hoa.

Phù Vân Thập Tam Kiếm dường như cũng đã đạt tới hóa cảnh, không giống với sự lý giải của ta cho lắm ... Nàng ta đi theo con đường vương đạo.

Dưới Phù Vân, tat cả đều là kiến hôi!

Trong lòng Lâm Nhất âm thầm tán thưởng, Diệp Tử Lăng này quả thật lĩnh ngộ rất nhanh. Hắn vẫn còn chưa giao Phù Vân Thập Tam Kiếm cho nàng ta được bao lâu mà.

Đáng tiếc không thể truyền luôn cả Phù Vân kiếm quyết cho nàng ta.

Lâm Nhất nhẹ giọng thầm tự nhủ vài câu.

Phù Vân kiếm quyết ở trên đỉnh núi Thánh Kiếm, chỉ khi quan sát bia đá mới có thể tu luyện được, cho dù Lâm Nhất đã luyện thành kiếm quyết thì cũng không thể truyền được cho người ngoài.

Trên chiến đài, lôi quang và hỏa diễm cuộn trào, hình thành vô số loại yêu thú, hóa ra dị tượng quần ma loạn vũ.

Khu vực của Sở Thiên Hạo, giống như là một khoảng địa ngục Lôi Đình, ánh lửa ngất trời, sát khí bức người.

Sắc mặt hắn ta tối sầm, Tinh Nguyên cuộn trào trong cơ thể, ánh mắt đảo qua, vào khoảnh khắc nhắm chặt Diệp Tử Lăng trong hoa tuyết mịt mờ, liền đâm ra một thương.

Âm

Mũi thương tỏa ra hàn quang lẫm liệt, xung quanh hắn ta dâng trào khí thế vương giả, ngưng tụ thành một con lang vương hung mãnh mà cuồng bạo. Sau lưng lang vương, còn có vô số bầy sói, lao tới theo mũi thương tựa như thiên quân vạn mã, cuốn theo uy áp vô tận.

"Thôn Vân Hóa Long!"

Diệp Tử Lăng xoay người, biển mây vô tận đắm mình vào trong điện quang, biến thành một luồng vân long sau lưng nàng ta.

Ầm!

Thương mang cuốn theo uy áp vương giả vô tận, đâm mạnh vào kiếm quang.

Vào khoảnh khắc hai người lao vào tấn công, tinh mang dâng trào trong cơ thể Sở Thiên Hạo, tựa như sông hồ chảy vào trường thương. Chợt nghe thấy một tiếng vang cực lớn, vân long xuất hiện vết nứt, ngay sau đó bị xé ra một lỗ hổng đáng sợ, nháy mắt tản đi như cánh hoa.

Cơ hội tốt!

Trước mắt Sở Thiên Hạo sáng lên, hắn ta nhân cơ hội bay lên, lại đâm một thương về phía đối phương.

Rắc!


Người đâu rồi?

Trong tầm mắt hắn ta, khắp nơi đều là một khoảng mờ mịt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng trắng liên tục ẩn hiện như điện xẹt.

Hoa tuyết trùng điệp, giống như một bức tranh cuộn tròn, xé nát một tầng thì lập tức sẽ xuất hiện thêm cuộn tranh càng phức tạp hơn.

Sở Thiên Hạo không chỉ không tìm thấy được Diệp Tử Lăng, mà ngược lại còn để mình bị vùi hoàn toàn trong dị tượng kỳ quái này.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv