Thành Thương Huyền, nơi ở của Phù Vân Kiếm Tông.
Sau khi trận đối chiến ban ngày kết thúc, một hàng người vội vàng quay trở về, sắc mặt của đám người Giang Ly Trần, Phùng Chương đều khó coi.
Bởi vì ngày mai phải đối chiến với Huyền Vương Điện, nhưng thực lực mà sáng nay Huyền Vương Điện thể hiện ra, gần như khiến cho người khác tuyệt vọng.
Không thấy được một chút hy vọng chiến thắng, cho dù có nghĩ như thế nào, Phù Vân Kiếm Tông cũng chỉ có một chữ thua.
Đối phương thậm chí còn chưa sử dụng một phần ba thực lực, đã đánh bại được Thanh Lôi Tự, mạnh đến nỗi làm người ta tức điên.
Chỉ riêng nhị sư huynh Tần Dương của bọn họ thôi, đã biểu hiện ra thực lực tương đương với Diệp Tử Lăng rồi, càng không phải bàn đến đại sư huynh Sở Thiên Hạo.
Cho dù có rút được lá thăm tốt đến đâu, để Sở Thiên Hạo với Tần Dương đối đầu với Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm, hai người Lâm Nhất và Diệp Tử Lăng toàn thắng, thì với thực lực của Giang Ly Trần cũng không dám đảm bảo sẽ thắng một trăm phần trăm ba người còn lại của Huyền Vương Điện.
Khi gã đối mặt với ngựa cấp thấp của Thiên Tinh Các, đã trực tiếp lật xe bại trận rồi, suýt chút nữa chôn vùi cả Phù Vân Kiếm Tông.
Cái danh đại sư huynh này của gã có phần không xứng đáng, trong mắt Lâm Nhất, tiềm lực của gã còn không cao bằng Phùng Chương,
“Lâm sư đệ, đệ thực sự có cách sao?"
Lưu Thanh Nghiêm thực sự không nhịn nổi nữa, lên tiếng hỏi.
Những người khác bao gồm cả Diệp Tử Lăng và Giang Ly Trần tất cả đều nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt dấy lên vẻ mong chờ.
"Có."
Lâm Nhất bình tĩnh nói.
"Mấy phần thắng?" Lưu Thanh Nghiêm nóng lòng hỏi.
"Nếu như thăm rút được hơi khá một chut, có lẽ sẽ là năm không." Lâm Nhất suy nghĩ một lát, sau đó nói ra quan điểm của mình.
Phù!
Khóe miệng bọn họ co giật, sắc mặt khó coi, Lâm sư đệ này có hơi thẳng thắn quá rồi thì phải.
Lâm Nhất chớp mắt, cười nói: “Ý ta là, chúng ta năm Huyền Vương Điện không.”
Xoạt!
Lập tức tất cả bọn họ đều sợ ngây người, ngay cả Diệp Tử Lăng cũng nhìn Lâm Nhất với ánh mắt khó tin, trong mắt hiện rõ vẻ không dám tin nổi.
"Lâm sư đệ, đệ quá khoa trương rồi đấy ... Mặc dù đệ siêu phàm nghịch thiên, nhưng đây dẫu sao cũng là đối chiến đoàn đội mà." Sau thất bại lớn hồi sáng, Giang Ly Trần đã khiêm tốn đi nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng chất vấn.
Diệp Tử Lăng lắc đầu, không nói gì.
Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm không ngừng cười khổ, nhất là Phùng Chương, hắn ta cười nói: "Lâm sư đệ, đệ đừng đùa nữa, tỷ số năm không, sao có thể được chứ?"
"Ta có giống như là đang đùa không. Hay là các người đều cảm thấy bản thân mình là ... phế vật?"
Lâm Nhất nghiêm mặt, giọng điệu đột nhiên thay đổi, lạnh lùng quát lớn.
Hai chữ phế vật quá chói tai, khiến cho mấy người họ nhất thời không kịp phản ứng, hoàn toàn không kịp thích nghi với một Lâm Nhất vừa mới thân thiện hòa nhã, nháy mắt đã trở lên sắc bén như vậy.
“Hay là, các người cũng cảm thấy ta là phế vật?"
Lâm Nhất khẽ nhướng mày, trong mắt lóe lên phong mang.
"Sao có thể ... "
Những người khác vội vàng phủ nhận, dưới áp lực từ khí thế của Lâm Nhất, vô thức mà trở lên thấp hơn một đoạn.
Ánh mắt Diệp Tử Lăng thoáng thay đổi, tên nhóc này nghiêm túc rồi sao?
"Huyền Vương Quyết quả thực rất đáng sợ, nhưng nếu như ta có thể khiến cho mọi người ngày mai, trước mặt Huyền Vương Quyết, vẫn có thể phát huy được toàn bộ thực lực thì sao?"
Lâm Nhất xoay người, một câu nói như sấm giữa trời quang, vang vọng bên tai bọn họ, khiến tai họ ù đi.
Chuyện này ... sao có thể làm được?
Thời gian một đêm, đã có thể không sợ trước uy áp của Huyền Vương Quyết, mà phát huy toàn bộ thực lực.