Diêm Thiết đứng dậy nhe răng cười nói, chỉ cần nghĩ đến cảnh vừa rồi, là hắn ta liền sợ hãi. Không biết tại sao lại quỳ xuống đất, chẳng lẽ là đã cảm nhận trước được một uy hiếp nào đó.
Nhìn thấy diện mạo thực sự của nàng, là nhất định phải chết sao?
Nhưng hình như ta cũng chưa nhìn thấy, chỉ liếc nhanh một cái mà thôi, Diêm Thiết trong lòng thầm lẩm bẩm, không biết tên ngốc đó đã từng thấy qua dung mạo của nàng chưa.
Chắc hắn đã thấy rồi, nếu không nàng cũng sẽ không vì hắn mà giết nhiều người như vậy, đây đều là đại lão cảnh giới Long Mạch đấy.
Nhất là vị lao thái gia nhà họ Phong này, chính là nhân vật vang danh của quận thành Thanh Nham, khi đầu của ông ta treo lên tường thành, chấn động gây ra hoàn toàn không thể tưởng được.
Diêm Thiết luon cảm thấy, Lạc Hoa thực ra hoàn toàn xem thường những người này, cai gọi là Long Mạch, tựa hồ trong mắt nang cũng chỉ là sự tồn tại thưa thớt tầm thường.
Nàng làm như vậy, hẳn là để tạo ra sự uy hiếp nào đó, để cho những đại lão khác không ỷ vào tu vi mà bắt nạt Lâm Nhất.
Bởi vì thân phận của nàng quá đặc thù, không thể cong khai, vận may của tên nhóc này tốt thật đấy.
Đẹp trai đúng là tốt mà, Lão Thiết ta hồi trẻ, cũng là một nhân vật phong lưu phóng khoáng, sao lại không gặp được tuyệt sắc nào như vậy chứ.
Diêm Thiết vừa giết những tên Thiên Thần Đan tôn giả còn lại, vừa dọn dẹp đầu người, trong đầu hắn ta vẫn còn nghĩ ngợi linh tinh.
Cùng lúc đó.
Phong Huyền Tử tóc bạc trắng, Phong Tiểu Ngư, Phong Tinh Dương và ông lão áo xám cảnh giới Long Mạch bảo vệ Phong Tiểu Ngư, bốn người ở trên tầng cao nhất của Tàng Kiếm Lâu, nơi này là nơi an toàn nhất trong toàn bộ nhà họ Phong.
Cho dù có Thánh nhân đánh tới, cũng khó có thể công phá được trong một khoảng thời gian ngắn, bởi vì Tàng Kiếm Lâu vốn là một toà thánh khí thiên văn, đây là một tòa thánh tháp.
Phong Tiểu Ngư và Phong Tinh Dương sắc mặt căng thẳng, cả hai đều không dám thở mạnh.
Bọn họ tối qua được đưa tới đây, cho dù có hỏi Phong Huyền Tử, hay là ông lão áo xám cũng đều không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Nhưng từ trên người Phong Huyền Tử, hai người đều có thể cảm nhận được sự việc không hề đơn giản, hai người họ được đưa đến đây là để được bảo vệ.
Bỗng nhiên, Phong Huyền Tử mở mắt, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Phong Tiểu Ngư trong mắt hiện lên vẻ khác lạ, vội vàng đứng trước cửa sổ, thì nhìn thấy một bóng người màu trắng từ phía xa lướt qua chân trời, chính là Lạc Hoa vẫn luôn là ác mộng trong lòng nàng ta.
Sau lưng Lạc Hoa, còn có một tà tu, trường đao màu máu đặt trên vai, tay phải xách một cái đầu người.
"Lão thái gia!"
Phong Tiểu Ngư biến sắc, điên cuồng lùi lại, sợ đến mức kêu lên thất thanh.
Đó là bác cả của Phong Huyền Tử, có bối phận cao nhất ở nhà họ Phong, nhưng quan hệ giữa ông ta và Phong Huyền Tử không hề tốt. Bởi vì cha của Phong Huyền Tử năm đó đã thắng ông ta trong cuộc cạnh tranh chức gia chủ, sau này Phong Huyền Tử trở thành Thiên Huyền sư tự mình nắm giữ nhà họ Phong, vì vậy lão thái gia này không còn liên quan gì đến ông ta nữa.
Nhưng cái chết của ông ta, vẫn dọa Phong Tiểu Ngư, khiến cho tiểu công chúa nhà họ Phong này vô cùng sợ hãi.
Phong Tinh Dương run lẩy bẩy, môi run run không nói lên lời, gã thực sự không nhịn được mà nói: "Lão thái gia cứ như vậy mà chết rồi sao?"
Sắc mặt Phong Huyền Tử lạnh lùng, thản nhiên nói: “Ta đã cảnh cáo ông ta rồi, vậy mà vẫn ra tay tự tìm đường chết, không cần phải để ý."
"Người phụ nữ này rốt cuộc có thân phận gì?" Phong Tiểu Ngư hoảng sợ hỏi.
Phong Huyền Tử nhìn Phong Tiểu Ngư, trong mắt lộ ra sự sủng ái, dịu dàng nói: "Ngư Nhi, ở quận thành Thanh Nham con là tiểu công chúa của nhà họ Phong, nhưng thế giới này quá rộng lớn, có những người mà chúng ta không thể chọc vào. Lần này ông nội không thể chăm sóc được cho con, cũng hy vọng sau này con có thể trưởng thành hơn một chút, ông nội già rồi, không thể chăm sóc con cả đời được."
Trong lúc nói, khuôn mặt Phong Huyền Tử lộ ra vẻ tịch mịch và già nua, sau đại hội Danh Kiếm, rất nhiều tham vọng của ông ta đều đã bị mài mòn đi.
“Ông nội, Tiểu Ngư biết sai rồi, sau này con sẽ không bướng bỉnh nữa."
Phong Tiểu Ngư thấy dáng vẻ già nua của ông nội, trong lòng vô cùng khó chịu, đầu mũi chua xót, vội vàng tiến lên an ủi nói.
Nàng ta giờ khắc này mới giật mình nhận ra, bản thân rốt cuộc đã gây ra tai họa gì cho nhà họ Phong, nếu như không phải có ông nội ở đây, thì toàn bộ nhà họ Phong có thể đã không còn nữa rồi.
Đã là rất tốt rồi, không phải là kết cục xấu nhất.
Hồi lâu, Phong Tinh Dương vẫn luôn im lặng mới lên tiếng hỏi: "Lạc công tử này rốt cuộc có lai lịch gì, nàng ta không nói, ông nội cũng không thể nói hay sao? Chẳng lẽ lai lịch còn lớn hơn cả Tàng Kiếm sơn trang."
"Nếu nàng ta thực sự nói ra, nhà họ Phong đã bị san bằng từ lâu rồi, một ngọn cỏ cũng không thể sống nổi. Nàng ta không nói, ta tất nhiên cũng sẽ không nói, con cũng đừng hỏi nữa."
Phong Huyền Tử trừng mắt nhìn Phong Tinh Nguyên, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng nhìn gã.