Ta không chỉ ở trước ngực hắn khiêu khích mà ngày càng đi xuống, đem hắn khiêu khích tới dục hỏa đốt người “Triệt nhi nhanh lên !” Lãnh Nhược Tư thúc giục ta.
Mau cái gì mà mau ? Tiểu Hương rất ngạc nhiên ta sẽ trừng phạt Lãnh Nhược Tư thế nào nên ở ngoài cửa nghe lén. Ta chính là đã biết sẽ như vậy, tinh thần thật thích chết đi được. Lãnh Nhược Tư a Lãnh Nhược Tư ngươi, thanh danh đời này của ngươi sẽ cứ như vậy hủy trong tay ta đêm nay.
Người nghe lén xem ra đã đến đông đủ, ta liền theo lời hắn đẩy nhanh hơn tốc độ. Sau khi trong phòng tràn ngập thanh âm làm người ta mặt đỏ tim rung, bộ mặt hắn đúng là đang lộ ra vẻ hưởng thụ a ! Ta thấy khó chịu tột cùng thế mà bọn Tiểu Hương ở bên ngoài lại…… Ngay tại thời điểm Lãnh Nhược Tư dục vọng sắp bùng nổ, ta lập tức dừng tay, lặp lại đến mấy lần như vậy, Lãnh Nhược Tư chịu không nổi “Triệt nhi ngươi làm cái gì ? Vì cái gì mỗi lần đến thời điểm mấu chốt ngươi liền dừng tay ?” . Hắn bất mãn nhìn ta.
“Ta mệt rồi, hôm nay cứ vậy mà ngủ đi !” Ngủ đi !
Đem chăn đắp lên trước ngực cho hắn, Lãnh Nhược Tư có lẽ lúc này đã hiểu được ta muốn làm cái gì. Vì cái gì không cho ta đánh một trận ? Kia không phải so với hiện tại tốt hơn nhiều, hắn trong lòng thầm thề sẽ hồi báo ta vào một ngày tốt trời còn ta thì ngủ một đêm thật ngon, Lãnh Nhược Tư thì một đêm không ngủ, thảm nga~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, Lãnh Nhược Tư mang đôi mắt gấu mèo đi ra, nổi giận ngồi xuống ăn điểm tâm. Đường Hạo Nhiên khó hiểu nhỏ giọng hỏi ca ca: “Hoàng thượng tại sao mới sáng sớm mà vẻ mặt lại tức giận đến thế? Chẳng lẽ một đêm như vậy còn bất mãn sao ?”
Tuy rằng thanh âm của hắn rất nhỏ nhưng chúng ta vẫn nghe được. Ta cùng Tiểu Hương cười sặc sụa, Lãnh Nhược Tư vẻ mặt thì thâm đen. Tình cảnh của bọn họ tối hôm qua như vậy mà bọn người này lại đi xem ? Đáng giận, Triệt nhi chắc đã sớm biết rằng sẽ như vậy cho nên hôm qua mới……
Cơm nước xong, ta lôi Lãnh Nhược Tư đi dạo phố, Đường Hạo Nhiên cũng bị ta cứng rắn lôi theo. ” Đừng nóng giận nữa, ngươi sắp hù chết hai người bọn họ rồi”, chỉ vào huynh đệ Đường gia nói.
“Không tức giận ? Ngươi tối hôm qua đối với trẫm như vậy còn dám bảo trẫm đừng nóng giận ?”
“Ai kêu ngươi, họa là từ miệng mà ra mà ? Nếu không ta làm Hoàng thượng, ngươi làm hoàng hậu cũng tốt lắm. Ta cam đoan ta tuyệt đối sẽ không như vậy sinh khí” . Đúng là một ý tưởng tuyệt vời, thế mà trước đây ta sao lại không nghĩ tới ?
Bọn người Lãnh Nhược Tư hoàn toàn choáng váng, Đường Huy Hoàng nghĩ rằng:«Vương gia này cũng thật lợi hại, mới vài ngày đã muốn đoạt ngôi vị hoàng đế ???» Bọn họ hoàn toàn bị ta làm cho đổ mồ hôi lạnh. Lãnh Nhược Tư bị ta chọc đến hết chỗ nói, hắn làm hoàng hậu, ta làm hoàng thượng thì chắc vài ngày hắn sẽ mất nước trong tay ta ngaz~~~. Hơn nữa hắn dương cương như vậy mà làm hoàng hậu không phải chịu lép vế sao ?
“Ngươi đừng nằm mơ!!!!!”. Lãnh Nhược Tư không chút lưu tình nào đánh vỡ giấc mộng của ta.
Thật nhỏ mọn, cho ta làm hoàng thượng thì có sao đâu ? Lúc này ta nghe thấy có tiếng người kêu: “Cứu mạng a ! Cứu mạng a !”
Ta theo âm thanh mà mò tới xem lại là kẻ nào trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn hiếp con gái nhà lành. Người xưa hay nói anh hùng cứu mỹ nhân, thu phục tâm mỹ nhân chắc không sai nên ta vội vọt vào hô to: “Tên háo sắc kia, ngừng tay lại cho ta”
“Đại mỹ nhân, chúng ta thật là có duyên, lại gặp nhâu rồi”
“Lần trước chắc bị ta đánh chưa đủ hả ?” Còn dám gọi ta đại mỹ nhân ?
“Công tử, van cầu ngài cứu ta a !” Tiểu mỹ nhân kia khóc đúng là thê thảm.
Bổn thiếu gia luôn luôn thương hoa tiếc ngọc, thấy như vậy sao còn có thể làm lơ “Ngươi thả nàng ra ngay cho ta” . Hướng tên háo sắc kia rống to.
“Thả nàng ? Cũng có thể a ! Ngươi gả cho ta, thế nào?”
“Ngươi có thể đi chết”. Chuẩn bị động thủ đánh hắn.
“Nghĩa cử của Vương gia thật chính nghĩa”. Tiểu Hương vẻ mặt sùng bái nhìn ta.
“Chính nghĩa? Trẫm nhìn hắn là tính háo sắc không thay đổi thì có” Lãnh Nhược Tư ăn dấm chua, ghen tức nói
“Đại mỹ nhân, lần này không đơn giản như vậy. Bây đâu~~~” bọn lính của hắn hướng ta đi tới.
Thật là một hôn quan, không đúng là hỗn quan mới đúng. Hắn thế mà lại đem gia nhân theo để cưỡng bức dân nữ? Lãnh Nhược Tư thấy ta không có phần thắng vội vàng đi tới giúp ta đánh bại bọn họ. “Cám ơn công tử cứu giúp”. Tiểu mỹ nữ kia cùng với ông của nàng quỳ xuống nói.
“Không cần, hắn vì cái gì bắt hai người a?”
“Nàng là cháu gái của ta, tên Tiểu Thúy, năm nay mười sáu tuổi. Bành đại nhân đã cưới mười bảy bà vợ còn muốn ép Tiểu Thúy về làm vợ, chúng ta là vì không chịu cho nên…………”. Ông lão thương tâm mà khóc.
“Cái gì? Ngươi thế mà đã cưới mười bảy lão bà? Ngươi thật là cái gì cũng dám làm a?”
“Có cái gì không dám, núi cao hoàng đế xa”. Hắn lộ vẻ mặt không bận tâm.
“Tốt, ngươi nói núi cao hoàng đế xa, các ngươi bắt hắn lại cho ta”. Ta rống giận
“Ngươi cho ngươi là ai? Bọn họ vì cái gì phải nghe ngươi?”. Tên quan háo sắc tỏ thái độ khinh thường buồn cười nhìn ta.
“Chỉ bằng ta là Mộ Dung Vương gia”
“Mộ Dung Vương Gia, nực cười, Mộ Dung Vương gia sớm đã bị đưa đi hòa thân. Ta khẳng định là hắn phải xấu xí lắm mới phải đi hòa thân”. Hắn căn bản là không tin.
Cái gì? Ta xấu xÃ? Ngay trÆ°á»c khi ta ná»i giáºn thì hắn Äã bá» má»t chÆ°á»ng giáng ngay mặt âKhông cho ngÆ°Æ¡i vÅ© nhục tá»i Triá»t nhi của trẫmâ Lãnh Nhược TÆ° tức giáºn nói.
âTrẫm ? NgÆ°Æ¡i là ?â
âHắn là Hoà ng thượng Lãnh quá»c, vá» nà y là Lãnh quá»c hoà ng háºu Äá»ng thá»i cÅ©ng là VÆ°Æ¡ng gia Má» Dung quá»c các ngÆ°Æ¡i Má» Dung Triá»tâ ÄÆ°á»ng Huy Hoà ng giải thÃch
âCái gì, hắn tháºt sá»± là VÆ°Æ¡ng gia, có gì là m bằng chứng ?â
Ta Äem cái lá»nh bà i mà tên hoà ng Äế ca ca cho ÄÆ°a ra, hắn bá» dá»a liá»n quỳ xuá»ng lá»n tiếng cầu xin tha thứ âVÆ°Æ¡ng gia tha mạngâ
âTha cái Äầu ngÆ°Æ¡i, ngÆ°á»i Äâu Äem hắn chém cho taâ. Thừa dá»p bá»n há» chém ngÆ°á»i, ta chạy Äi viết thÆ° cho lão ca ta.
âVÆ°Æ¡ng gia, bá»n thuá»c hạ Äã chấp hà nh má»nh lá»nh, ngà i còn gì phân phó không ?â. Gia nhân cúi Äầu cung kÃnh há»i.
âÄem phong thÆ° nhanh chóng ÄÆ°a và o hoà ng cung cho taâ . Ta ÄÆ°a thÆ° cho hắn.
âCám Æ¡nVÆ°Æ¡ng gia cứu mạngâ. Ãng cháu bá»n há» hÆ°á»ng ta dáºp Äầu.
âKhông cần, các ngÆ°Æ¡i có thá» Äiâ. Äúng là Äáng tiếc, tiá»u mỹ nhân Äi rá»i.
â Äủ rá»i, không cho nhìn nữaâ Lãnh Nhược TÆ° tá»± Än dấm chua xoay ngÆ°á»i là m cho ta nhìn thẳng hắn. Äúng lúc nà y, ta thấy có má»t mÅ©i tên nhằm hÆ°á»ng hắn mà phóng tá»i, không ká»p suy nghÄ© Äã chuyá»n thân mình ôm hắn hô to: âNhược TÆ° cẩn tháºnâ