Độc Sủng Nam Hậu

Chương 10: Trừng phạt lãnh nhược tư



Bọn người Lãnh Nhược Tư xem xong hoàn toàn choáng váng “Nhược Tư, ngươi làm sao vậy “, ta thấy hắn thành pho tượng nên không rõ hỏi.

“Không…. không có gì.” Lãnh Nhược Tư kinh ngạc trả lời.

Phải không ? Cảm thấy tổng thể của hắn có điểm không thích hợp, ta hướng bốn người bọn họ nhìn tới nhìn lui, toàn bộ quán trà bị ta làm cho thất loạn bát tao. Ta xin lỗi hướng Lãnh Nhược Tư cười cười nói “Thực xin lỗi a ! Phiền ngươi bồi thường cho ông chủ được không ?”

Lãnh Nhược Tư phục hồi tinh thần lại đem bạc đưa cho ta, ta vui vẻ cầm tiền đưa cho ông chủ, ông chủ bị dọa tới phát run, nói : “Cám…….. Cám ơn công tử”

Hắn sợ cái gì a ? Ta cũng đâu phải là cọp ăn thịt người, chúng ta khi trên đường trở về, ta phát hiện có rất nhiều người thấy ta liền trốn, giống như ta là ôn dịch vậy “Nhược Tư, vì cái gì bọn họ thấy ta liền trốn ? Ta là cọp sao ?” Không rõ nhìn hắn.

Đối với bọn họ mà nói ngươi chính là như thế, lời này Lãnh Nhược Tư cũng chỉ dám nói ở trong lòng “Như thế nào vậy được ? Triệt nhi của trẫm như thế nào cũng chỉ là cọp mẹ thôi ?” . Lãnh Nhược Tư tự ý thức được mình vừa nói có ý nghĩa như thế nào nên không dám nói thêm một chữ nào.

Cọp mẹ ? Cảm tình dành cho hắn chớp mắt đã biến mất. Rõ ràng đã có một ví dụ ở trước mắt để nhắc nhở vậy mà. Xem ra hắn đúng là có vấn đề thị lực rồi. Ta mỉm cười nhìn hắn “Cọp mẹ ?” đặc biệt ở chữ «mẹ» càng tăng thêm chút âm lượng.

“Triệt nhi, trẫm vừa rồi có nói chữ kia sao ?” Bắt đầu giả ngu.

“Có nói chữ kia không ? Các ngươi nói xem hắn vừa rồi có nói chữ kia không ?” Chỉ vào bọn Tiểu Hương.

“Thuộc hạ cái gì cũng không có nghe” . Đường Huy Hoàng cùng Đường Hạo Nhiên bị ta làm tới biến thành đầu heo trăm miệng một lời nói.

“Cái gì cũng không có nghe ? Tiểu Hương ngươi nói xem ngươi có nghe không ?” .Ta nhìn chằm chằm nàng, dùng ánh mắt nói cho nàng, nếu nàng dám há mồm nói bậy ta sẽ khiến cho nàng biết ai rốt cuộc mới là chủ của nàng.

“Hoàng …. Hoàng thượng vừa rồi dường như có nói đến”. Tiểu Hương nhỏ giọng lẩm bẩm : “Hoàng thượng a hoàng thượng, không phải Tiểu Hương không giúp ngài, mà là ngài không đáng để giúp a ? Vương gia mới động thủ đánh xong cái tên vừa nói ngài giống nữ nhân, trong đó còn có thuộc hạ của ngài nữa ! Người lập tức liền phạm, Tiểu Hương cũng lực bất tòng tâm a ! ta nguyện dâng hương vì ngài mà cầu nguyện, ngài sớm «chết» sớm «siêu thoát» nha. Tiểu Hương sẽ đến tảo mộ ngài hằng năm”

“Nghe được chưa, ngươi theo ta vào trong ” Hắn rất nhanh đã về tới khách điếm.

Đường Huy Hoàng vì bảo vệ chủ nhân mà sốt ruột lên theo. Trở lại khách điếm, ta đúng trước cửa phòng hướng về bọn họ cảnh cáo nói: “Không cho bất kì ai bước vào dù có xảy ra chuyện gì hay nghe được bất cứ âm thanh gì”

Đóng cửa lại. Ta cười ác hướng Lãnh Nhược Tư đi đến “Triệt nhi, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi đánh thế nào đều có thể nhưng không được đánh vào đầu” . Lãnh Nhược Tư đưa ra thỉnh cầu.

“Ta vì cái gì phải nghe ngươi ?” Ta tới bây giờ còn chưa từng nghe qua bị đánh còn dám sai người đánh không cho đánh thế nào ?

” Triệt nhi, trẫm là vua một nước như thế nào trước mắt cấp dưới mà mất mặt như thế ? Ngươi cũng không hi vọng tướng công của ngươi như vậy đi dọa người ?”

Nói cũng đúng, bất quá cứ như vạy buông tha thì đúng là quá tiện nghi cho hắn. Đột nhiên một tia sáng chợt lóe “Nếu ta không đánh ngươi, bất quá buổi tối ngươi phải nghe lời ta”. Lãnh Nhược Tư ta nghĩ đến cho ngươi một giáo huấn cả đời khó quên nga, ha ha ha ………… Đắc ý cười to.(Ngươi cứ ở đó mà cười đi....)

Lãnh Nhược Tư đột nhiên cảm thấy lưng một trận mát mẻ, cảm giác có lẽ làm cho Triệt nhi đánh một trận hoàn hảo là được, hắn đây là làm sao ? Như thế nào lại nghĩ như vậy ? Ta chờ đằng đẳng rốt cuộc cũng tới giờ cơm tối, bọn Tiểu Hương vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Lãnh Nhược Tư hoàn hảo không có bất kì tổn thương nào mà thấy kì quái không thôi. “Các ngươi nhìn chằm chằm Nhược Tư làm gì chứ ? Cảm thấy ta không biến y thành đầu heo thì tò mò quá đúng không ?”. Ta thay họ nói ra ý nghĩ trong lòng.

” Chúng thần không dám”. Bọn họ trái lương tâm trả lời.

“Yên tâm đi ! Ta sẽ không bất công, ta có biện pháp rất tốt khác để đối phó với hắn” . Ta vui vẻ ăn cơm.

Đường Hạo Nhiên trong lòng vui vẻ, thật tốt quá ! Tương lai vài ngày không thể ra khỏi cửa, đúng là đáng tiếc nga ! Bởi vì quá mức vui mừng mà bị Lãnh Nhược Tư hung hăng trừng mắt liếc cho một cái. Cấp dưới của hắn thế nào mà lại vui sướng khi chủ nhân gặp họa a ? Không phải hắn làm chủ nhân quá mức thất bại sao ?

Cơm nước xong chúng ta liền trở về phòng, ta bảo hắn nằm ở trên giường, ta lấy ra một sợi dây trói chặt hai tay của hắn. “Triệt nhi ngươi làm gì ?” Lãnh Nhược Tư nghi hoặc nhìn ta.

“Không có gì, sợ ngươi phá hư hành động của ta thôi” . Ta giải thích.



“Triệt nhi ngươi muốn làm gì ?”

“Lập tức ngươi sẽ biết ngay thôi”

Ta đột nhiên hôn hắn, hắn cả kinh. Đây là Triệt nhi trừng phạt hắn ? Này không phải là trừng phạt mà là tưởng thưởng mới đúng. Thật hy vọng nhiều thêm vài lần. Hắn vừa hôn vừa cởi bỏ quần áo của ta, Triệt nhi của ta muốn làm cái gì ? Đây là tưởng thưởng cho ta đúng không ? Ai ngờ ! Ta mới không hứng thú bao lâu. Hắn rời môi ta rồi lần đến cổ rồi lướt qua ngực mà khiêu khích, ta lập tức bị khiêu khích tới dục hỏa công tâm “Ân ~~~~~~~~ Triệt nhi ngươi muốn làm gì a ?”

“Đừng hỏi, đợi lát nữa ngươi sẽ biết thôi”. Thật sự là tức chết ta, hắn dáng người thật sự là hoàn hảo đến không biết nói gì hơn. Ta nghĩ đời này có luyện tập thế nào cũng không luyện đến cường tráng được như hắn, hắn khỏe mạnh, màu da so với nữ nhân còn nhẵn nhụi và trắng nõn hơn, đúng là ông trời khi dễ ta mà ? – Đây là suy nghĩ của Mộ Dung Triệt khi nhìn thấy thân thể của Lãnh Nhược Tư nga ~~~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv