Trần Hạo Huân nghe được lời muốn nghe liền cho trợ lý tiễn cả ba người nhà họ Phương ra về, đúng lúc Phương Tú Âm ra ngoài thì gặp vệ sĩ đang đẩy xe lăn giúp Trần Hạo Phong, hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía Phương Tú Âm rồi cất tiếng nói…
“Cô tên gì?”
Phương Tú Âm không nhìn thấy rõ gương mặt của Trần Hạo Phong do cánh cửa vô tình che khuất ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, nhưng cô biết rõ đây là đại thiếu gia của Trần gia vì hắn phải ngồi xe lăn mỗi khi di chuyển…
“Anh hỏi làm gì?”
Trần Hạo Phong im lặng một lúc, hắn có thể nhìn ra vẻ khó chịu trên gương mặt của Phương Tú Âm nhưng cô lại không nhận ra biểu cảm của hắn…
“Chỉ đơn giản là tôi muốn biết tên vợ tương lai của mình…”
Phương Tú Âm nghe đến chữ vợ lại cảm thấy vô cùng khó chịu, dù cô có rộng lượng đến mức nào đi chăng nữa thì chuyện kết hôn với một người tàn tật cũng là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời của cô. Vả lại cô cũng không có thời gian để tìm hiểu xem Trần Hạo Phong là người như thế nào…
“Tôi là Phương Tú Âm, nói trước cho Trần thiếu biết tôi sẽ không đổi họ khi kết hôn với anh đâu!”
Phương Tú Âm rất ghét tư tưởng người ta sẽ gọi họ chồng của cô khi cô kết hôn với ai đó. Ví dụ nếu cô kết hôn với Trần Hạo Phong thì họ sẽ gọi cô là Trần phu nhân hoặc Trần đại phu nhân, nhưng cô chỉ đơn giản muốn họ gọi cô là Phương Tú Âm hoặc Phương tiểu thư là được…
“Hẹn gặp lại anh vào ngày kết hôn…”
Trần Hạo Phong không nói gì, đối với hắn cuộc hôn nhân này có hay không cũng chẳng quan trọng, dù Phương Tú Âm có xinh đẹp kiêu kỳ như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng làm gì được. Bây giờ việc mà hắn làm tốt nhất cho đến thời điểm hiện tại chính là còn sống…
Trần Hạo Phong ra hiệu cho vệ sĩ rời đi trước khi chạm mặt với Trần Hạo Huân, nhưng rõ ràng hắn đã chậm một bước…
“Vụ tai nạn đó khiến con mất trí nhớ rồi à? Không nhận ra cha của mình nữa đúng không?”
Tiếng nói âm trầm vang lên khiến Trần Hạo Phong chợt khựng lại. Kể từ khi mẹ mất thì hai cha con hắn đã không thể có cuộc trò chuyện nào đàng hoàng, hắn cũng ghét phải chạm mặt ông ta ở nhà như thế này…
“Tôi cũng muốn vậy đấy! Thà tôi không nhớ ra ông còn tốt hơn bây giờ…”
Lúc trước Trần Hạo Phong cao ngạo bao nhiêu thì bây giờ hắn lại cảm thấy bản thân vô dụng và bất lực bấy nhiêu. Với cái cơ thể tàn tật như thế này thì hắn có thể làm được gì cơ chứ?
Trần Hạo Huân biết tâm trạng con trai mình không tốt nên cũng không muốn nói thêm, ít ra ông đã tìm được cho hắn một mối hôn sự khá tốt. Chỉ cần Phương Tú Âm có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh để chăm sóc cho Trần Hạo Phong thì ông sẽ cho cô một cuộc đời sung túc, không bị bất cứ ai khinh thường…
“Chăm sóc cho thiếu gia thật tốt, một tuần sau hôn lễ sẽ được diễn ra…”
Vệ sĩ đưa Trần Hạo Phong về phòng, anh ta tinh ý đóng cửa phòng lại để thiếu gia của mình có thể nghỉ ngơi cho thật tốt. Dù sao tính tình của Trần Hạo Phong đã rất xấu, trải qua biến cố lên như thế này lại càng xấu hơn, chỉ cần người hầu làm sai một chút liền bị đuổi ra khỏi biệt thự, thậm chí có người còn không xin được việc ở chỗ khác…
Kể từ khi Trần Hạo Phong bị tai nạn, danh tiếng của hắn bị suy giảm đáng kể, thậm chí phần lớn cổ đông đã ép hắn phải từ chức tổng giám đốc để nhường lại cho người có năng lực hơn, chính là Trần Hạo Dương.
Bây giờ Trần Hạo Phong đã thật sự trở thành một phế nhân, một vị thiếu gia giàu có sống trong căn biệt thự hoa lệ bởi sự thương xót của những kẻ khác. Điều này khiến tâm trí của hắn trở nên bất ổn và luôn tự làm tổn thương bản thân mình bằng những vật sắc nhọn. Vậy nên Trần Hạo Huân mới sai người loại bỏ hết những vật nhọn nằm trong tầm mắt của Trần Hạo Phong để hắn không thể tự làm tổn thương chính mình…
Trần Hạo Phong chỉ cần nhìn sơ qua là biết Phương Tú Âm không giống như những vị tiểu thư bình thường khác, cô thuộc tuýp người tự cường tự lực, học sâu hiểu rộng và vô cùng thấu tình đạt lý. Mặc dù cô đang cảm thấy bức xúc và tức giận nhưng cũng không buông lời lẽ xúc phạm đến hắn và Trần gia vì đã ép cô kết hôn. Ngược lại còn khẳng định rằng cô sẽ không đổi họ, cô hoàn toàn không muốn làm Trần phu nhân của hắn…
Trần Hạo Phong đánh giá cao Phương Tú Âm trên phương diện là vị hôn thê của hắn, nhưng cuối cùng cô cũng sẽ đối xử với hắn cho có lệ giống như những người trong căn biệt thự được sai đến mà thôi. Hắn không nên hi vọng quá nhiều vào một người phụ nữ lạ mặt được đưa đến bên cạnh mình, chỉ hi vọng Phương Tú Âm có thể bảo toàn tính mạng khi bước chân ra khỏi Trần gia…