Trần Hạo Huân cho trợ lý đến xưởng chế tạo của Phương gia để lấy đoạn ghi hình vào ngày trang sức được chế tạo, ông bắt đầu chiếu công khai cho tất cả những người ngồi ở đó được thấy toàn bộ sự việc đang diễn ra để tránh cho bọn họ nghi ngờ ông giở trò.
Quả thật trong đoạn ghi hình Phương Hoàng đã mang kim cương đi nhuộm đỏ, sau đó dùng vài thao tác đơn giản để viên kim cương trông giống thật hơn rồi mới mang đi điêu khắc…
“Bằng chứng đã rõ ràng, các người đừng hòng chối bỏ trách nhiệm!”
Phương Tú Âm bất lực nhìn cha mình trong khi ông nghẹn họng không nói nên lời, ông còn định chối bay chối biến thì Phương phu nhân đã vội vàng quỳ xuống trước mặt Trần Hạo Huân để xin lỗi giúp chồng mình…
“Chúng tôi thành thật xin lỗi vì đã lừa dối Trần gia, chúng tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm và bồi thường thiệt hại.”
Trần Hạo Huân sai người đến đỡ Phương phu nhân đứng dậy, ông chậm rãi lên tiếng…
“Chuyện này do ông chủ Phương gây ra, người nên xin lỗi phải là ông ta mới đúng, Phương phu nhân không cần tự trách mình như thế. Nếu nói đến vấn đề bồi thường thì tôi e rằng có mười cái Phương gia cũng không đủ, vậy nên tôi sẽ đưa ra hướng giải quyết như thế này…”
Phương Hoàng biết mình không còn đường lui, ông bày ra vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía Trần Hạo Huân để mong nhận được khoan hồng…
“Tôi có một đứa con trai đã đến tuổi lấy vợ, nhưng tiếc rằng nó lại bị liệt hai chân do một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc xảy ra cách đây hai năm trước, điều này khiến các cô gái khác đều e ngại và tôi cũng cảm thấy thiệt thòi cho bọn họ, vậy nên tôi hi vọng rằng Phương gia có thể gả con gái cho con trai của tôi, tôi sẽ xem như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra…”
Ai ai cũng biết Trần gia có hai người con trai là Trần Hạo Phong và Trần Hạo Dương. Trần Hạo Phong là đại thiếu gia của Trần gia, hắn là con trai của một người phụ nữ mang thân phận cao quý trong xã hội. Mẹ hắn được Trần Hạo Huân cưới hỏi đàng hoàng nhưng lại không may qua đời vì bị bệnh tật triền miên sau khi phát hiện chồng mình ngoại tình với người phụ nữ khác và sinh ra một đứa con trai ngoài giá thú.
Trong một lần Trần Hạo Huân chơi bời bên ngoài thì chẳng may làm một người phụ nữ ở quán bar mang thai, ban đầu ông chỉ định đưa tiền cho bà để bà giữ bí mật về chuyện này, nào ngờ đâu bà ta cứ nằng nặc đòi danh phận. Ngay sau khi mẹ của Trần Hạo Phong qua đời không lâu, Trần Hạo Huân chính thức cưới bà ta về làm vợ, đồng thời đứa con trai do bà ta sinh ra trở thành nhị thiếu gia cao quý của nhà họ Trần, xoá bỏ xuất thân thấp hèn khi trước.
Trần Hạo Phong vốn dĩ là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận của Trần gia, nhưng chẳng may trong lúc hắn đi công tác đã gặp phải một vụ tai nạn thảm khốc trên đường cao tốc khiến hắn bị hôn mê trong nhiều tháng và chấn thương nghiêm trọng, điều này dẫn đến việc chân hắn không thể đi lại bình thường như bao người khác.
Từ đó Trần Hạo Phong trở thành phế vật trong mắt người ngoài, hắn chỉ quanh quẩn ở nhà và chờ đợi một hôn nhân không tình yêu do cha của mình sắp sếp nhằm củng cố địa vị của ông ta trên thương trường.
Nhìn kiểu gì cũng thấy Phương Tú Âm sẽ là người thiệt thòi nhất trong cuộc hôn nhân này. Mặc dù thân phận và địa vị xã hội của cô không cao quý như Trần gia, nhưng cô là người lành lặn, có ăn có học đàng hoàng, thậm chí sự nghiệp đang trên đà phát triển. Bây giờ lại ép cô gả cho một người đàn ông tàn tật, thậm chí còn bị coi là phế vật trong mắt người khác, vậy chẳng khác nào ép cô tự chôn vùi cuộc đời của mình.
Trần Hạo Huân đương nhiên biết không đời nào Phương gia đồng ý gả cô con gái tài giỏi như vậy của mình cho một người đàn ông tàn tật, nên ông cố tình nhấn mạnh một lần nữa về lỗi lầm của họ…
“Các người không có quyền lựa chọn đâu nên không cần phải suy nghĩ cho mất thời gian, nếu Phương Tú Âm không gả đến Trần gia, thì Phương gia các người đừng mong tồn tại được ở thành phố này, tôi biết khá nhiều người đã nảy sinh lòng thù hận với các người sau khi “Angel’s tears” được ra mắt đấy!”
Phương Tú Âm biết cô không có sự lựa chọn khi đối diện với một gia tộc lớn như Trần gia, nhưng cô thật sự không cam tâm một chút nào…
“Chẳng lẽ không còn cách đền bù khác sao? Chúng tôi có thể trả lại gấp mười lần giá trị của món trang sức, xin ngài đừng đẩy con gái của tôi vào bước đường cùng!”
Trần Hạo Huân nghe đến đây liền cảm thấy không hài lòng, ông cũng không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục câu chuyện dây dưa vớ vẩn như thế này đối với Phương gia nhỏ bé…
“Bước đường cùng? Ông chủ Phương cũng xem thường Trần gia chúng tôi quá rồi đấy!”
Phương Hoàng nhanh chóng cúi đầu không dám lên tiếng, ông đoán được câu nói khi nãy của mình đã vô tình chọc giận Trần Hạo Huân, e rằng nếu không thuận theo ý ông ta thì Phương gia cũng theo đó mà lụi bại…
Phương Tú Âm không muốn sản nghiệp của gia đình cứ thế mà tan tành trong chớp mắt, cô chỉ đành cắn răng mà đồng ý với lời đề nghị của Trần Hạo Huân…
“Tôi đồng ý gả cho Trần thiếu, tôi hi vọng Trần gia sẽ giữ đúng lời hứa của mình!”