Sáng sớm, khi ánh mặt trời bắt đầu ló rạng, từng tia nắng nhẹ nhàng len lỏi qua tán cây chiếu vào bên trong phòng ngủ, khiến Trần Hạo Phong khẽ nhíu mày tỉnh giấc.
Vì phòng của hắn nằm trên tầng cao nên dù có dùng những tấm màn màu tối che kín thì ánh nắng vẫn len lỏi qua được, nhưng hôm nay Trần Hạo Phong cảm thấy rất lạ khi thức giấc, dường như có thứ gì đó rất nặng đang đè lên người hắn.
Trần Hạo Phong quay sang nhìn thì phát hiện Phương Tú Âm đang gác cả tay lẫn chân lên người mình, cô không hề kiêng dè mà ôm chầm lấy rồi ngủ một mạch đến tận sáng. Mặc dù nói bọn họ là vợ chồng nhưng tình cảm cũng không thể phát triển nhanh đến mức độ này được, nhưng để nói Trần Hạo Phong có thích không thì hắn tự tin khẳng định rằng hắn rất thích…
Trần Hạo Phong muốn gỡ tay chân Phương Tú Âm ra để ngồi dậy nhưng nào ngờ đâu cô lại càng ôm chặt hơn, dường như cô đang xem hắn là cái gối ôm ấm áp nên chỉ muốn giữ thật chặt…
“Ưm…”
Trần Hạo Phong bất lực đành nằm im, hắn cố tình đưa tay lên để bẹo má Phương Tú Âm như muốn đánh thức cô, nào ngờ đâu cô lại vỗ thật mạnh lên tay hắn…
“Con muỗi này, để yên cho chị ngủ…”
Trần Hạo Phong bất lực không biết nên làm gì, hắn vừa bị đau vừa phải chịu đựng cái cảnh bị ôm chặt trong vòng nửa tiếng đồng hồ, đến khi Phương Tú Âm mở mắt thì cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng…
“Á!!! Tên biến thái này…”
Phương Tú Âm bất ngờ đến mức dùng chân đạp mạnh Trần Hạo Phong xuống giường, cô còn định trách móc hắn chuyện đêm qua hắn dám sáp lại gần cô thì Trần Hạo Phong đã vội vàng lên tiếng minh oan…
“Em định giết chồng của mình hả? Rõ ràng em mới là người ôm anh cả đêm, bây giờ còn dám lật mặt mắng anh là đồ biến thái cơ đấy!”
Phương Tú Âm nhìn lại thì phát hiện cô đang ngồi bên phía giường của Trần Hạo Phong, đột nhiên gương mặt của cô đỏ ửng không nói được câu nào đàng hoàng. Mặc dù tướng ngủ của cô rất không tốt nhưng cũng không đến nỗi lao vào người khác cơ chứ…
“Em…em xin lỗi, chắc đêm qua em mệt quá nên ngủ say như thế, lần sau sẽ không có chuyện này xảy ra đâu…”
Trần Hạo Phong không trách Phương Tú Âm, ngược lại hắn còn thấy thích khi được cô ôm như thế này, biết thế đêm qua hắn tỉnh táo một chút là có thể tận hưởng khoảnh khắc sung sướng đó rồi. Dù sao Phương Tú Âm cũng là phụ nữ, cô lại ngọt ngào và xinh đẹp như thế này thì hắn tình nguyện bị ôm cô cả đời…
“Vợ à, anh không trách em đâu, vậy nên mau đến đỡ anh dậy được không?”
Phương Tú Âm vội vàng tiến đến đỡ Trần Hạo Phong ngồi dậy, khi nãy cô bất ngờ quá nên mới vô tình đạp hắn xuống giường. Suốt bao nhiêu năm qua cô chỉ ngủ một mình, tự nhiên sáng nay mở mặt lại thấy có người nằm bên cạnh, người đó còn là đàn ông nên cô mới không thể tránh khỏi mà ra tay mạnh như thế…
“Em xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
Trần Hạo Phong ngồi dựa vào tường, hắn còn định trêu Phương Tú Âm thêm mấy câu thì người hầu đã gõ cửa phòng…
“Thưa thiếu gia, chúng tôi đến giúp ngài sửa soạn…”
Phương Tú Âm vội vàng đứng dậy để mở cửa cho người hầu vào, sau đó cô lại ngồu xuống ghế để quan sát người hầu giúp Trần Hạo Phong ngồi lên xe lăn rồi đưa hắn vào bên trong nhà tắm…
“Bình thường đều là mấy cô chăm sóc Trần Hạo Phong à?”
Người hầu nhanh chóng gật đầu rồi tiếp tục lựa chọn trang phục cho ngày hôm nay, nhưng cô ta chợt giật mình khi Phương Tú Âm lên tiếng…
“Sau này không cần làm những việc như thế này nữa, tôi có thể tự chăm sóc chồng mình…”
Người hầu đặt quần áo xuống giường liền tiến đến trước mặt Phương Tú Âm, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại…
“Thưa phu nhân, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, nếu chúng tôi không chăm sóc thiếu gia chu đáo thì sẽ bị đuổi việc, mong cô thông cảm…”
Phương Tú Âm chậm rãi đứng dậy, cô nghiêng người nhìn qua cửa sổ, sau đó chỉ tay xuống dưới…
“Sân sau không có người quét dọn à? Các cô đến đó quét dọn cho sạch sẽ đi, còn những việc cá nhân của Trần Hạo Phong thì để tôi lo liệu…”
Người hầu định nói gì thêm liền bị Phương Tú Âm ra hiệu im lặng, cô ra hiệu cho tất cả những người còn lại ra khỏi phòng liền khoá chặt cửa lại, sau đó tiến đến trước cửa nhà tắm…
“Mẹ kế của anh cũng yêu thương anh thật đấy, sợ anh không được chăm sóc chu đáo liền sai bốn người hầu nữ xinh đẹp đến phục vụ anh…”
Trần Hạo Phong còn đang tức chuyện bị đám người hầu phá hỏng bầu không khí với Phương Tú Âm nên hắn cũng chẳng để ý người hầu là nam hay nữ chứ đừng nói đến chuyện có xinh đẹp hay không…
“Em vừa đuổi người của bà ta đi, em không sợ bà ta làm khó em à?”
Phương Tú Âm mỉm cười nhẹ nhàng, cô còn chưa tặng cho bà ta món quà ra mắt của mình chứ đừng nói đến chuyện sợ bị làm khó. Dù sao cô cũng là người hẹp hòi, có thù tất báo, vậy nên đừng hòng động được vào cô và người chồng đáng thương của cô…