Cuối cùng cũng trở lại khách sạn, tình cờ cô nàng bắt gặp giám đốc khách sạn ra ngoài. Thấy Lâm Tuyết Anh, giám đốc bỗng dừng bước.
Lâm Tuyết Anh hớt hải chào hỏi, ra vẻ thẹn thùng: "Chào giám đốc Vương!"
Giám đốc Vương chỉ thản nhiên gật đầu, hỏi: "Lâm Tuyết Anh, dạo này cô có gây chuyện gì không?"
Lâm Tuyết Anh sửng sốt: "Dạ không, em chăm chỉ làm việc nào giờ mà... Giám đốc Vương, anh gọi em là Tiểu Anh Đào được rồi ạ."
Giám đốc Vương lấy điện thoại ra, nói mà không ngẩng đầu: "Thôi khỏi."
Không ngờ tia buồn bã vút qua thật nhanh nơi đáy mắt Lâm Tuyết Anh, cô nàng nở nụ cười hụt hãng: "Em cứ ngỡ... Giám đốc Vương cũng... Không ngờ em chỉ tự suy diễn thôi..."
Giám đốc Vương cứ xem như em chưa nói gì nhé!" Lâm Tuyết Anh tự dưng che miệng như vừa buột miệng thốt ra điều không nên nói, né tránh ánh mắt của giám đốc Vương một cách hoảng hốt. Giám đốc Vương: "?2?" Hello? Are you ok? Cạn lời luôn ấy!
Giám đốc Vương lấy điện thoại ra gọi, chưa đầy hai phút sau, hai người mặc vest đen đi vào.
"Cô là Lâm Tuyết Anh đúng không?" Người mặc vest vừa tới nơi đã hỏi.
Lâm Tuyết Anh: "Ơ... Là tôi, có chuyện gì không?"
Lễ nào... giám đốc Vương không tiện quan tâm đến cô nàng trước mặt người khác nên gọi người đưa cô nàng đi? Không muốn ngày nào cô nàng cũng bị người khác nhìn nên muốn nhốt trong nhà... trừng phạt hằng đêm ư?
Nữ quỷ trên đầu Lâm Tuyết Anh: ...?
Chuyện quái gì đang xảy ra thế kia, nó đau đầu quá!
Ánh mắt Lâm Tuyết Anh đầy kiên cường: “Giám đốc Vương, anh làm vậy... Cho, cho dù anh chiếm được thể xác tôi thì cũng không có được trái tim của tôi đâu!"
Ngờ đâu hai người mặc vest đen không thèm nói câu nào, người thì tóm lấy cánh tay cô nàng, kẻ thì nằm tóc cô nàng. Đáng lẽ ra là tóm đầu giải đi, nhưng người mặc vest đen thấy ánh mắt của Lâm Tuyết Anh buồn nôn quá nên đổi sang tún tóc luôn.
' Giám đốc Vương: '...
Anh ta sửa sang lại vạt áo, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: "Thấy chưa? Đừng bao giờ phạm \_ pháp, sống trên đời đầu óc phải bình thường thôi!"
Các nhân viên: ??2
Không thể nào, Lâm Tuyết Anh bị bắt đi vì phạm tội ư?
"Khó tin thật đấy, ngày nào cô ta cũng tỏ ra ngây thơ trong sáng cả, ngây thơ đến mức làm tôi sang chấn, lâu dần cũng tưởng cô ta khờ thật cơ...
"Cái gì? Anh không thấy cô ta thấy người đàn ông nào cũng cố tình sáp lại gần hả? Chẳng biết gây chuyện gì mà đến nỗi phạm pháp thế kia... Chắc kèo 'tăng ca, phục vụ buổi tối luôn!"
"Cuối cùng cũng bị đưa đi rồi, ngày nào cũng thấy bản mặt cô ta, phiền chết đi được. Xách một, hai ký cải thìa về thôi mà cũng mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, nhìn ấm ức ghê chưa."
"Suốt ngày diễn trò là giỏi!"
Một bên khác, Lâm Tuyết Anh bị đè đầu đẩy vào một chiếc xe hơi màu đen, cô nàng vội vàng bảo: "Hai anh trai, có phải hai anh nhầm lẫn gì rồi không? Tại sao lại bắt tôi, tôi có làm gì đâu!"
Người mặc vest đen lấy một tập tài liệu ra: "Cô bị tình nghi mua bán thông tin cá nhân của người khác, gây ảnh hưởng lớn, đây là một việc mang tính chất xấu xa, để lại hậu quả nặng nề, bây giờ chúng tôi sẽ kiện cô!"
Lâm Tuyết Anh ngây ra như phỗng. Không thể nào, quy trình khởi tố có phải như vậy đâu!
Lần này Lâm Tuyết Anh không có lấy thời gian kịp đối phó đã bị đưa thẳng đến cục cảnh sát, sau đó bị áp giải vào phòng tạm giam. Hay thật, cô nàng chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe mình sẽ bị xử bảy năm tù, chạy không thoát. Lâm Tuyết Anh: "??2"
Không, cô nàng đã làm gì đâu? Cô nàng không làm gì cả mà!
Sao có thể như vậy...
Nữ quỷ vô cùng hối hận, nó ám trúng cái gì thế kial
Nó quýnh lên, mở đôi môi đánh son đỏ thẫm ra, cắn thật mạnh vào cổ Lâm Tuyết Anh!
Dám nuốt ta, bà đây ăn ngươi trước!
Lâm Tuyết Anh bàng hoàng thét lên, ngã phịch ra đất, trợn trắng mắt rồi bất tỉnh nhân sự...