Những kẻ đến đây ăn vạ đùng cái bị còng đi hết như đang nằm mơ, ai nấy cũng kêu gào inh ỏi, bà mẹ cô gái nhảy lầu tự sát thì khóc lóc vật vã.
"Cảnh sát đánh người kìa..." Bà ta rít gào thật †o: "Lũ bất lịch sự! Cứu tôi với!..."
Tiếng thét bỗng dưng im bặt, chắc hẳn bà ta đã bị nhét vải vào mồm.
Chú Nhiếp điều chỉnh nơ con bướm trên cổ áo, sau đó thản nhiên đi vào trang viên lại, dáng đi của ông ấy nhã nhặn đến mức tưởng chừng chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Đúng lúc này, điện thoại của ông ấy đổ chuông, chú Nhiếp bắt máy một hồi thì ngạc nhiên bật thốt: 'Là cô ta ư?"
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Tô Nhất Trần nói: "Tôi đã gửi tài liệu cho chú rồi." Chú Nhiếp tuân lệnh: "Vâng, tôi sẽ xử lý thỏa đáng!
Sau khi cúp máy, chú Nhiếp lướt xem tài liệu, cạn lời chẳng nói nên câu.
Ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kẻ đã tiết lộ địa chỉ nhà họ Tô lại là người phụ nữ ấy, lúc trước chỉ đuổi cô nàng ra khỏi nhà thì nhẹ quá rồi.
Lâm Tuyết Anh!
Tại sao người phụ nữ phiền hà này còn ở đây?
Chú Nhiếp không hề muốn nhìn thấy cô nàng chút nào, ông ấy gọi một cuộc điện thoại ngay.
"Alo... Xử lý một người giúp tôi, tôi đã gửi địa chỉ rồi. Gì mà giết? Bậy, nhà họ Tô chúng tôi trong sạch, đời nào làm ba cái chuyện phạm pháp đấy?"
Phải tôn trọng pháp luật chứ!
Cúp máy, chú Nhiếp lẩm bẩm: "Người phụ nữ này sống được đến nửa chương là cùng."
Nếu cô nàng sống được nguyên chương thì xem như ông ấy thua.
Kể từ khi rời khỏi nhà họ Tô, nữ quỷ đứng tại cầu vượt bần thần nhìn con đường nườm nượp, xe cộ qua lại không dứt.
Vành mắt nó đỏ hoe, khẽ sụt sùi rấm rứt: "Mình thích anh ấy đến nỗi có thể chết vì anh ấy, cớ sao anh ấy không chịu nhìn mình lấy một lần..."
Trong lúc đau khổ rơi nước mắt, nữ quỷ bỗng nhìn thấy một người phụ nữ đi ngang qua mình.
Người phụ nữ ấy xách một túi nilon màu đen †o đùng, trong túi đựng rất nhiều cải thìa, có vẻ người này đi mua nguyên liệu cho một quán ăn nào đó.
Người phụ nữ đặt túi nilon đen xuống đất, quệt mồ hôi đi, rồi lại vừa khóc vừa lau nước mắt.
"Hu hu... Nặng quá, mệt quá đi mất..."
Tự bản thân Lâm Tuyết Anh cũng thấy cuộc đời mình thật oái oăm, kể từ khi bị bạn trai cũ đuổi ra khỏi nhà, cô nàng không còn cách nào khác ngoài làm nhân viên phục vụ tại khách sạn.
Ban đầu Lâm Tuyết Anh cứ ngỡ làm phục vụ tại khách sạn sẽ tìm được kha khá "cổ phiếu tiềm năng" giàu có, chất lượng cao, ai mà ngờ được cô nàng lại bị ức hiếp khủng khiếp.
Chẳng hạn như hôm nay, bếp thiếu cải thìa nên cho Lâm Tuyết Anh một trăm đồng để đi mua.
Một trăm đồng thì mua được gì chứ? Còn không đủ tiền bắt xe nữa!
Mặc dù nữ quỷ là ác quỷ, có thể ra ngoài vào ban ngày nhưng đã là quỷ thì luôn sợ ánh mặt trời, vì đã phơi nắng suốt cả buổi trời nên nó mệt mỏi vô cùng, thế là quyết định ám Lâm Tuyết Anh.
Tuy nhiên, giờ phút này nữ quỷ hoàn toàn không ngờ rằng quyết định này sẽ làm mình hối hận nhường nào!
Lâm Tuyết Anh tự động viên bản thân xong thì xách túi nilon to xuống cầu.