Con ngươi của xác chết nam đang nhìn về phía anhI! Vừa rồi ở trong nước, xác chết kia còn trợn trắng mắt.
Sau khi vớt lên bờ, thi thể nam mở to mắt nhìn về phía trước.
Còn lúc này đây...
Không biết tại sao con ngươi của xác chết lại quay về phía này!
Mộc Quy Phàm: “....” Túc Bảo hỏi: “Ba ơi sao vậy?” Mộc Quy Phàm: “Sư phụ con đâu rồi?”
Túc Bảo: “Lại xuống địa phủ rồi ạ, sư phụ nói người bên dưới đang thanh tra gì đó...”
Mộc Quy Phàm không nói gì thêm, đẩy xe lăn của bà cụ Tô và ấm Túc Bảo về nhà.
Bà cụ Tô lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Mặt Mộc Quy Phàm vẫn bình lặng như nước, anh nói: “Không saol”
Bà cụ Tô: “Thế sao cậu vùng vẫy trong nước lâu như vậy?”
Khi ở trên bờ, bà cụ trông thấy rõ Mộc Quy Phàm đang vật lộn ở một điểm cố định trên sông hồi lâu.
Mộc Quy Phàm vặn chiếc áo phông đang nhỏ giọt nước của anh, nói: “Con bị vướng vào mấy cái cây dưới nước thôi!”
Bà cụ Tô không khỏi càm ràm: “Lần sau đừng có liều lĩnh như vậy, nửa đêm rồi đáng sợ lắm! Tối mịt thế nhìn thấy cái gì đâu, lỡ đụng trúng thứ gì trong hồ cũng không ổn!!”
Mộc Quy Phàm: “....”
“Thứ gì đó' mà bà cụ Tô nói chỉ đá cuội hay chạc cây...
Mộc Quy Phàm lại chợt nhớ tới thứ túm mắt cá chân anh ban nấy.
Về đến nhà, Mộc Quy Phàm cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, để lộ bộ ngực săn chắc. Anh soi gương kiểm tra thì không có dấu vết lạ trên người.
Chỉ là trên mắt cá chân có vài dấu tay xanh tím kỳ lạ....
“Chậc....”
Mộc Quy Phàm chạm vào vết bầm tím, cảm thấy hơi lạnh.
Xem ra tắm xong phải tìm tiểu Túc Bảo ngoan của anh nhờ xem giúp rồi.
Đang nghĩ ngợi thì tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Quy Phàm quấn khăm tắm lên người rồi ra mở cửa.
Túc Bảo đang đứng bên ngoài, nhìn trái ngó phải như tên trộm nhỏ, ngẩng đầu gọi: “Ba ơi...
Mộc Quy Phàm mở cửa để cô bé đi vào.
“Cô nhóc có chuyện gì thế?” Anh hỏi.
Túc Bảo cầm một thanh kiếm bằng gỗ gụ dài cỡ bàn tay, trên lưng khoác chiếc áo màu vàng, tay cầm một lá bùa màu vàng.
Cũng không rõ cô bé con mua mấy thứ này từ lúc nào....
Túc Bảo: “Ba ơi, con đến để xua đuổi tà ma cho bai”
Mộc Quy Phàm: “Ồ...chờ chút!”
Anh vẫn chưa tắm.
Túc Bảo gật đầu, dặn dò : “Đừng ngâm bồn nha bai”
Mộc Quy Phàm làm động tác “đã hiểu, anh vốn không thích ngâm bồn.
Tiếng nước xối vọng ra từ phòng tắm, Túc Bảo không yên tâm, gọi to: “Ba ơi?”
Giọng Mộc Quy Phàm truyền tới: “Ừm?”
Túc Bảo nói: “Không có gì, con xem thử ba có còn sống không đó mài”
Anh mặc áo choàng tắm, tiện tay quăng luôn chiếc khăn tắm ban nãy vào giỏ giặt, nói: “Bảo bối, đây là lần ba tắm nhanh nhất đấy!”
Túc Bảo nghiêng đầu hỏi: “Vậy tắm sạch chưa ba?”
Mộc Quy Phàm: “...”
Con nói xem?!