Trịnh Bạch Ngọc nhìn Trịnh Giai Yên thì thấy cô vẫn rất bình thường mà không có giấu hiệu nào của một người trúng thuốc. Chẳng lẽ…chẳng lẽ người uống ly rượu đó chính là cô sao.
Trịnh Giai Yên mỉm cười nhìn Trịnh Bạch Ngọc
“Thế nào chị gái thân yêu của tôi, không ngờ đến phải không? Chắc bây giờ chị khó chịu lắm đúng không?”
“Trịnh…Giai…Yên! Không ngờ mày lại tâm độc như thế!”
“Ha! Tôi thật ra còn phải học hỏi từ chị rất nhiều đấy!” Trịnh Giai Yên đã đoán trước được Trịnh Bạch Ngọc tiếp cận cô là có ý đồ xấu. Cô cũng đoán ra rằng ly rượu cô ta đưa cho cô uống chắc chắn có vấn đề. Nên trong lúc Trịnh Bạch Ngọc không để ý lên cô đã âm thầm đánh tráo hai ly rượu.
Nói xong Trịnh Giai Yên gọi một người phụ vụ đến
“Phiền anh đưa vị tiểu thư này lên phòng nghỉ ngơi đi”
“Vâng!”
Trịnh Bạch Ngọc uốn éo thuốc phát tác quá mạnh càng ngày cô ta càng không khống chế được bản thân mình. Phục vụ đưa Trịnh Bạch Ngọc lên phòng nghỉ thì liền bị cô ta quấn lấy
“Umh…ư…giúp tôi tôi sẽ cho anh tiền!”
Phục vụ cũng không thể nào cưỡng được sức hút của người phụ nữ trước mặt. Anh ta liền dở bản tính thèm thuồng sờ mó khắp người Trịnh Bạch Ngọc
“Ưm…ưm…mát quá…mát quá!”
“Ha! Đúng là một người phụ nữ lẳng lơ, nhưng tôi thích!”
Anh ta nhanh chóng đè Trịch Bạch Ngọc ra ăn sạch, trên chiếc giường lớn Trịch Bạch Ngọc bị trúng thuốc với liều lượng quá lớn lên quắn quýt với tên phục vụ khônh rời. Tiếng rên rỉ của cô ta vang vọng cả căn phòng.
Tại sảnh chính của bữa tiệc…
Mọi người vẫn đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên mất điện cả đại sảnh tối om. Mọi người hỗn loạn chạy loạn xoạn.
Lúc Trịnh Giai Yên định đi tìm Phong Dạ Đình thì lại bị người khác va phải
“Aaaa” vì đi giày cao gót, sàn nhà lại trơn lên cô không đứng vững được lền ngã xuống đất
Cả đại sảnh bây giờ đang rất hỗn loạn thì đột nhiên màn hình ti vi ở giữ đại sảnh phát sáng lên.
Là hình ảnh dây dưa của Trịnh Bạch Ngọc và người đàn ông phục vụ lúc nãy.
Tất cả mọi người đều phải đỏ mặt khi nghe âm thanh phát ra từ màn hình.
“A…ưm…a…nhanh lên…mạnh lên…a…!”
“Sướng…sướng quá…a…a…!”
Ở góc quay này có thể thấy rất rõ gương mặt của người phụ nữ kia chính là Trịnh Bạch Ngọc bị dục vọng làm cho mất lú trí.
Trịnh Bác Văn nhìn hình ảnh con gái mình trên màn hình lớn thì không chịu được sự nhục nhã này. Ông ta tức giận gọi bảo vệ:
“Bảo vệ đâu mau tắt ngay đi cho tôi”
Màn hình được tắt hình đại sảnh cũng sáng đèn.
Trịnh Giai Yên thấy được ánh sáng cô đang chuẩn bị đứng dậy thì được một bàn tay mạnh mẽ vươn ra đỡ cô.
Trịnh Giai Yên cũng không khách khí cô cầm lấy bàn tay của anh ta rồi từ từ đứng dậy.
“Cảm ơn ngài!”
“Không có gì? Cô là bạn nữ đi cùng với tổng giám đốc Phong thị phải không?”
Trịnh Giai Yên nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. Anh ta có ngoại hình cao lớn, khuôn mặt đẹp trai cũng khá ưa nhìn.
“Phải!” Trịnh Giai Yên trả lời.
“Chào Trịnh tiểu thư tôi là Đông Phương Mặc Quân tổng giám đốc của tập đoàn Đ-P” Đông Phương Mặc Quân chìa tay ra muốn bắt tay làm quen với Trịnh Giai Yên.
Cô giơ tay ra muốn bắt tay lại cũng muốn làm quen với người đàn ông trước mặt. Cô cũng nghe nói tập đoàn Đ-P là một trong những tập đoàn lớn đang phát triển ở thành phố Đế Đô cũng là tập đoàn đang đối đầu cạnh tranh với tập đoàn Phong thị.
“Xin chào tổng giám đốc Đông Phương, tôi tên là…”
Trịnh Giai Yên đang định chìa tay ra bắt tay làm auen thì Phong Dạ Đình từ đâu xuất hiện rồi vòng tay âu eo cô, kéo cô sát lại vào người anh.
Phong Dạ Đình nhân cơ hội anh bắt tay với Đông Phương Mặc Quân luôn thay cô
“Không biết tổng giám đốc Đông Phương muốn làm quen với phu nhân của tôi để làm gì” Phong Dạ Đình nhìn người đàn ông như tình địch đứng trước mặt mình lạnh lùng nói.
Đông Phương Mặc Quân nhìn hành động của Phong Dạ Đình dành cho Trịnh Giai Yên thì sắc mặt tối đi vài phần “Không ngờ Phong tổng lại là một người yêu vợ như vậy, tôi thật ngưỡng mộ Phong tổng khi có một phu nhân vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện.”
Nói xong Đông Phương Mặc Quân rút ra một tấm danh thiếp đưa cho Trịnh Giai Yên “Nghe nói Trịnh tiểu thư trước kia tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế, mà đúng lúc tập đoàn của tôi đang đầu tư về ngành thiết kế thời trang rất mong Trịnh tiểu thư đến công ty của chúng tôi!”
Trịnh Giai Yên nhận tấm danh thiếp từ tay của Đông Phương Mặc Quân.
Anh thấy cô nhận của mình rồi cũng không làm phiền hai người nữa “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, tôi xin phép đi trước”
Đông Phương Mặc Quân rời đi lúc này mặt Phong Dạ Đình đen kịt lại, tay anh siết chặt eo cô lại.
Trịnh Giai Yên nhíu mày “Đau! Phong Dạ Đình anh điên cái gì vậy thả tôi ra!”
“Vứt nó đi cho tôi!” Phong Dạ Đình nhìn tấm danh thiếp trên tay cô lạnh lùng nói.
“Tại sao? Tôi và Đông Phương tổng quen nhau thì có liên quan gì đến anh.”
“Trịnh Giai Yên cô là vợ tôi, cô sợ tôi không nuôi nổi cô sao mà phải đi nhận danh thiếp của người đàn ông khác rồi đến công ty của hắn ta làm!”
“Tôi chỉ là một kẻ thay thế không xứng làm vợ của anh! Tô Thanh Thanh kia mới xứng làm vợ anh!”
“Cô…Trịnh Giai Yên trước khi cô chưa tìm được bằng chứng chứng minh bản thân cô trong sạch thì có chết cô cũng phải nghe theo mệnh lệnh của tôi. Không thì đừng trách tôi ra tay độc ác, cô cũng biết tôi là một kẻ giết người không chớp mắt mà.”
Trịnh Giai Yên rùng mình cô sợ hãi nhìn vào sắc mặt như diêm vương của Phong Dạ Đình.