Đúng như dự đoán hai tên vệ sĩ kia không chút nghi ngờ gì mà chỉ nhìn cô nhân viên đi ra, xong rồi lại quay lưng về phía cửa phòng thay đồ.
Trịnh Giai Yên bước đi trong lớp lớp lo sợ, nhưng cuối cùng cô cũng trốn thoát thành công.
Đến khi Trịnh Giai Yên bước ra khỏi cửa hàng cô liền gọi cho mình một chiếc taxi rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
(…)
Qua một lúc lâu hai tên vệ sĩ nhìn đồng hồ rồi lại nhìn nhau…
“Thiếu phu nhân đã vào trong đó được ba mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy ra!”
“Không lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!”
Vừa dứt lời hai tên vệ sĩ liền nhanh chóng chạy lại phía phòng thay đồ mở cửa ra. Thì thấy bên trong chỉ có mỗi cô nhân viên vừa rồi cùng vào với thiếu phu nhân, trên người cô lại lại còn mặc đồ của thiếu phu nhân.
Không lẽ…người đi ra vừa rồi chính là thiếu phu nhân sao?
“Phu nhân đâu?”
“Tôi…tôi đã báo cảnh sát rồi chắc cảnh sát sắp đến nơi rồi, hai người các người dám ban ngày ban mặt theo dõi phụ nữ”
Hai tên vệ sĩ nhìn nhau rồi ra hiệu gật đầu chia nhau ra tìm nhưng chưa kịp đi tìm thì hai người bọn họ đã nghe thấy xe cảnh sát đang đến gần.
Cô nhân viên nhanh nhẹn chạy vọt qua hai tên vệ sĩ nhìn vào cảnh sát rồi chỉ tay vào hai người bọn họ
“Cảnh sát hai người họ chính là người theo dõi một cô gái, tôi có bằng chứng không tin các vị cảnh sát cứ xem camera ở cửa hàng của tôi”
Cảnh sát tiến lên nhìn hai tên vệ sĩ áo đen “Xin lỗi đã làm phiền! Chúng tôi nhận được lời tố cáo của hai vị về hành vi theo dõi người khác, mời hai vị về đồn cảnh sát của chúng tôi một chuyến”
(…)
Tại tập đoàn Phong Thị…
Trợ lý Tống Vũ vừa nghe điện thoại từ đồn cảnh sát gọi đến. Sau khi kết thúc cuộc gọi cậu hốt hoảng chạy vào phòng tổng giám đốc…
“Không hay rồi…không hay rồi, tổng giám đốc.”
“Có chuyện gì mà cậu hốt hoảng vậy”
“Hộc! Hộc! Tổng giám đốc hai tên vệ sĩ đi cùng bảo vệ an toàn cho thiếu phu nhân đã bị đưa vào đồn cảnh sát rồi ạ.”
“Cái gì?” Phong Dạ Đình lập tức đặt mạnh chiếc bút trên tay xuống bàn làm việc.
Tống Vũ cũng hốt hoảng không ngờ lại sảy ra vụ việc như vậy. Hai tên vệ sĩ kia được huấn luyện rất chuyên nghiệp sẽ không bao giờ có khả năng không bảo vệ được một người phụ nữ. Chỉ có khi là thiếu phu nhân đã dở trò thì mới thoát được hai tên vệ sĩ này.
Hazzzz!!! Thiếu phu nhân ơi là thiếu phu nhân cô quả thật là biết cách “báo” mà. Cô sợ tôi không có việc gì làm hay sao mà lại gây ra chuyện lớn như thế này. Có khi nào tôi sẽ bị tổng giám đốc mắng cho một trận rồi chuyển hộ khẩu sang Châu Phi ở luôn không?
Trong lòng Tống Vũ đang khóc ròng!
Khuôn mặt của Phong Dạ Đình chớp mắt đã thoáng lạnh lại.
Giọng nói của anh lạnh lùng đến đáng sợ.
“Chuyện này xảy ra từ lúc nào?”
“Dạ…là…là từ một tiếng trước ạ.”
“Còn gì nữa?”
“Cảnh sát gọi điện đến báo là có người đã tố cáo hai người bọn họ theo dõi một cô gái nên đã mời về đồn cảnh sát làm việc. Lúc đó cảnh sát đưa cho tôi nói chuyện với hai người bọn họ thì tôi nghe vệ sĩ nói rằng thiếu phu nhân vào một cửa hàng thời trang lấy lí do là thay đồ lên chỉ kêu một nhân viên vào giúp cô ấy thay còn hai người bọn họ thì quay lưng về phía phòng thay đồ.”
Ngừng lại một lúc trợ lý Tống Vũ nuốt một ngụm nước bọt lại tiếp tục nói:
“Sau đó được một lúc thì thấy có tiếng động bước ra từ phía phòng thay đồ hai người họ cũng nhìn theo nhưng không nhận ra người phụ nữ đó là thiếu phu nhân mà tưởng là cô nhân viên vừa vào cùng, vì thiếu phu nhân đã đổi đồ của mình với người nhân viên nên họ không dễ ràng nhận ra. Hai người họ đợi được khoảng một lúc thì cảm thấy không ổn lắm nên đã chạy về phía phòng thay đồ thì chỉ thấy mỗi cô nhân viên mặc đồ của thiếu phu nhân ở trong đó, nên họ mới nhận ra người phụ nữ đi ra trước đó chính là thiếu phu nhân. Đây là tất cả những chuyện mà đã sảy ra ạ”
“Chỉ một cô gái nhỏ bé mà cũng không trông được thì các người làm được cái gì? Tôi thuê các người về cho chó gặm hả? Mau cho người đi tìm Trịnh Giai Yên về đây ngay cho tôi”
Giọng nói của Phong Dạ Đình càng ngày càng trở lên đáng sợ, khiến cho trợ lý Tống Vũ không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sắc như dao của tổng giám đốc.
“Vâng! Tôi sẽ cho người đi tìm thiếu phu nhân về ngay” Nói xong cậu chạy nhanh ra khỏi phòng tổng giám đốc
Ôi! Thật là đáng sợ mà! Thiếu phu nhân cô quả nhiên thật là biết hành hạ người khác mà. Hu! Hu!…những ngày tháng sau này của tôi sẽ ra sao đây…
Bên trong phòng làm việc của Phong Dạ Đình…
Trịnh Giai Yên cô giỏi lắm, hai tên vệ sĩ được huấn luyện tốt nhất cũng không làm gì được cô đúng là tôi đã coi thường cô rồi.