Trịnh Giai Yên phẫn nộ cô quát lên “Anh không tin thì thôi, tôi không muốn giải thích nhiều. Bỏ tôi ra, tôi mệt rồi muốn đi nghỉ ngơi.”
“Nói hắn ta và cô có quan hệ gì? Tại sao hắn ta lại đưa cô về.” Phong Dạ Đình cực kì tức giận, anh gằn lên từng chữ với Trịnh Giai Yên.
Trịnh Giai Yên nhìn khí thế lạnh lẽo trên người Phong Dạ Đình bốc ra khiến cô cảm thấy run sợ, bây giờ đang là thời điểm quan trọng cô không thể nói cho Phong Dạ Đình biết Đông Phương Mặc Quân chính là anh họ của cô được.
“Tôi và anh ấy chỉ tình cờ gặp nhau trên đường, nên người ta có lòng tốt mới đưa tôi về nhà. Chúng tôi không có bất kì quan hệ nào cả” Trịnh Giai Yên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Phong Dạ Đình, cô tránh né ánh mắt đáng sợ đó của anh.
Cơn tức giận của anh vẫn chưa nguôi ngoai, Phong Dạ Đình nhìn môi cô sưng lên có chút quyến rũ liền không nhịn được mà cúi đầu xuống cắn lên đôi môi nhỏ nhắn của Trịnh Giai Yên.
Trịnh Giai Yên khẽ cau mày đẩy anh ra “Đau…Anh là chó à!”
Phong Dạ Đình lúc này mới nâng cằm cô lên ép cô nhìn thẳng vào mặt anh, lạnh lùng nói “Lần này tôi tha cho cô, nếu có lần sau cô mà để tôi nhìn thấy cô và hắn ta đi cùng nhau thì sẽ không chỉ đơn giản là phạt như thế này đâu”
Trịnh Giai Yên bị ép đến mức đau cả cằm khiến cho cổ họng cô khô khốc, không nói nên lời.
“Nếu đồng ý thì gật đầu”
Trịnh Giai Yên không suy nghĩ gì nhiều cô liền ngoan ngoãn gật đầu, để nhanh chóng thoát khỏi tên đàn ông ma quỷ Phong Dạ Đình này.
Phong Dạ Đình nhìn biểu cảm khuất phục trên người cô thì hài lòng, anh thả cô ra không đè ép cô nữa.
Trịnh Giai Yên khi thấy Phong Dạ Đình thả mình ra cô liền nhanh chóng đẩy anh ra rồi chạy một mạch lên phòng rồi đóng cửa phòng lại.
“Phù! Đúng là doạ chết cô rồi!”
Đúng là tên đàn ông máu lạnh, thật đáng sợ. Cô phải mau chóng tìm ra chứng cứ để thoát khỏi hắn ta mới được.
Phong Dạ Đình cũng đi lên phòng mình rồi ra ban công ngắm nhìn cảnh đêm. Anh khẽ đưa tay lên chạm vào môi mình trong khoang miệng anh vẫn còn tràn ngập hương vị của Trịnh Giai Yên vừa rồi.
Anh nhắm mắt lại nghĩ lại cảnh lúc hôn cô.
Thật mềm, môi cô rất đẹp, hương vị của cô đúng là không tệ rất hợp khẩu vị của anh.
Xưa nay Phong Dạ Đình được mệnh danh là không gần nữa sắc, đến người vợ chưa cưới là Tô Thanh Thanh, anh cũng chẳng cảm thấy có hứng thú với cô ta mà chỉ cùng lắm là cô ta chủ động khoác tay anh trong các bữa tiệc.
Khi biết tin, Tô Thanh Thanh bị đâm chết Phong Dạ Đình cũng chẳng mấy quan tâm điều tra cái chết của cô ta, mà chỉ nhìn thấy người có mặt lúc Tô Thanh Thanh gặp nạn duy nhất ở đó chỉ có Trịnh Giai Yên, nên anh đã khẳng định người đâm chết Tô Thanh Thanh là Trịnh Giai Yên.
Phong Dạ Đình cưới Trịnh Giai Yên về cũng chỉ để thay thế Tô Thanh Thanh, anh và Trịnh Giai Yên lấy nhau cũng không có lấy một dám cưới trọn vẹn gì mà chỉ nhờ trợ lý đến cục dân chính làm thủ tục kết hôn cho mình. Nói tóm lại anh và cô cưới nhau chỉ làm cho có rất qua loa, mọi người bên ngoài cũng không ai biết Trịnh Giai Yên chính là vợ của anh trừ những người thân trong nhà ra.
Vào cái đêm tân hôn chính bản thân Phong Dạ Đình cũng không ngờ rằng Trịnh Giai Yên lại có một chút đặc biệt khiến cho anh cảm thấy rất hứng thú với cơ thể của cô. Anh hoàn toàn không cảm thấy chán ghét với cơ thể cô.
Phong Dạ Đình quả thật không ngờ bây giờ lại có người phụ nữ khiến cho anh cảm thấy hứng thú, đúng là thú vị.
Nhưng khi nghĩ lại trước kia thì quả thật Trịnh Giai Yên thay đổi rất nhiều, cô không hề quấn lấy anh nữa từ khi biết anh có vị hôn thê sắp cưới.
Nhưng chỉ một vụ tai nạn xe xảy ra khi nghi ngờ Trịnh Giai Yên chính là hung thủ đâm chết Tô Thanh Thanh anh không do dự mà cưới cô về, lúc đấy cảm xúc của cô rất vui hoàn toàn mong chờ đám cưới của anh và cô sẽ diễn ra.
Đúng là không thể lường trước được Trịnh Giai Yên của bây giờ hoàn toàn không giống của Trịnh Giai Yên trước kia. Cô bây giờ đã trở lên cứng rắn và mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều, không còn tỏ ra yếu đuối mà dễ bị người khác khi dễ mình nữa. Cũng không dựa dẫm vào bất kì một người nào, đến cả chứng minh bản thân trong sạch cô cũng không thèm nhờ sự giúp đỡ của anh mà muốn tự mình điều tra ra.
Trịnh Giai Yên!
Trịnh Giai Yên!
Trịnh Giai Yên!
Rốt cuộc em là một người như thế nào mà lại khiến tôi hoang tâm tổn phí tương tư về em đến như vậy.
Quả thật bây giờ trong đầu Phong Dạ Đình toàn là hình bóng của cô. Đặc biệt là lúc cô bước xuống xe của tên đàn ông khác còn cười nói vui vẻ với họ khiến cho anh không thể nào chịu được mà chỉ muốn Trịnh Giai Yên của riêng mình, hoàn toàn không muốn cho ai khác chạm vào cô.