Hôm nay Tầm Thiên Hoan đã chết lặng, những người đàn ông kia vì thành công, vì sự nghiệp có thể bỏ hết thảy, cô đã không tài nào theo kịp.
Cô là một con người, có tình cảm có hiểu biết, không phải một vật phẩm để lợi dụng.
Từ nay về sau, cô muốn chính thức sống tiêu sái, chính thức tùy tâm sở dục, không bị bất luận kẻ nào điều khiển! Đồng thời, cũng sẽ không lại để cho người ta có cơ hội khống chế, lợi dụng!
Trải qua việc này, cô đối Bắc Diệc Uy quả thật có xấu hổ, đối Âu Dương Tịch, lòng của cô...... coi như đã chết.
............
Đồ ăn được bày lên bàn.
Tầm Thiên Hoan thở nhẹ ra, cởi tạp dề xuống, chuẩn bị dùng cơm, Bắc Diệc Uy đã ngồi xuống ở một bên bàn, quản gia đi ra ngoài có chút việc, Tầm Thiên Hoan đã để phần đồ ăn lại cho ông ấy.
Nhìn lướt qua trên bàn, Tầm Thiên Hoan nói: “Từ nay về sau chúng ta nên đổi một cái bàn nhỏ hơn để làm bàn ăn, hai người ăn cơm mà dùng bàn lớn như vậy thật không phù hợp, khập khiễng.”
Bắc Diệc Uy nhìn cô, nói: “Hảo, sẽ đổi bàn nhỏ.”
Bắc Diệc Uy cầm đũa, gắp một ít đồ ăn ở gần tay mình nhất đưa vào miệng thử hương vị......
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn hỏi: “Hương vị thế nào?”
Bắc Diệc Uy chỉ nhai mà không có trả lời, rồi cười cười.
Tầm Thiên Hoan nhìn vẻ mặt hắn có chút quái dị, chính mình liền động đũa nếm nếm, lập tức nhíu mày.
Hương vị món ăn thật khác xa trước đây.
Quả nhiên, nấu ăn cũng cần có tâm tình.
Tầm Thiên Hoan cười nói: “Được, ăn tạm vậy đi, từ nay về sau tôi sẽ chú ý.”
Bắc Diệc Uy không để tâm, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn: “Có thể ăn món ăn do em làm, anh đã rất thỏa mãn.”
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn ăn.
Hắn không ngại cô chú ý......
Bắc Diệc Uy vừa chăm chú ăn vừa nói: “Vừa rồi trong lúc em đang nấu cơm, cha mẹ em có gọi điện thoại đến đây.”
Tầm Thiên Hoan không giật mình nhiều lắm, đây là tất nhiên, cô chỉ cúi đầu xuống, bắt đầu ăn cơm, thản nhiên nói: “Ân.”
“Không muốn biết họ nói những gì sao?”
Tầm Thiên Hoan giương mắt nhìn hắn: “Nói gì?”
Bắc Diệc Uy nói: “ Ý của cha mẹ em là...... hy vọng em về nhà ở với họ một thời gian.”
Tầm Thiên Hoan sững sờ.
Cuối cùng vẫn chỉ có cha mẹ là yêu con của mình nhất: khi họ biết Bắc Diệc Hâm đã chết, lại thêm Bắc gia phá sản, liền lo lắng cho cô, sợ cô ở Bắc gia chịu khổ, cô đương nhiên biết rõ ý của họ, về nhà ở một thời gian cũng chính là cô trở lại nhà mẹ đẻ, không cần tiếp tục làm...... con dâu Bắc gia...... Tầm Thiên Hoan rất cảm động, nhưng cô: “Tôi không quay về.”
Động tác ăn cơm của Bắc Diệc Uy không khỏi trì hoãn trì hoãn, nói: “Đứa ngốc, vì cái gì không quay về? Trở về đi, em bây giờ đã được tự do, Bắc gia...... Sẽ không lại ràng buộc em nữa...... Bắc gia bây giờ đã không còn là Bắc gia của trước đây......”
“Tôi không quay về.”
“Vì cái gì?”
Tầm Thiên Hoan nặng nề nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Con gái được gả theo chồng cũng giống như nước tạt ra khỏi chậu, tôi sẽ không lại trở về làm cho họ, làm cho cha mẹ tôi lo lắng, anh hiểu chưa?”
“Nhưng họ dù sao cũng là người nhà của em......”
Tầm Thiên Hoan lạnh nhạt nói: “Tôi cũng sẽ không ở đây lâu, từ giờ tôi sẽ cố gắng tìm một căn phòng thích hợp rồi tôi sẽ chuyển đi, hiện tại thì tôi hẳn là có quyền lợi làm chủ việc này rồi phải không?”
Bắc Diệc Uy “Ân” một tiếng rồi bảo trì trầm mặc.
Bữa cơm sắp xong thì Bắc Diệc Uy đột nhiên hỏi: “Em có ý định không cho ai biết nơi ở mới của mình sao?”
“Tại sao phải giữ bí mật?”
Tầm Thiên Hoan ăn no, để đũa xuống, thuận tay cầm giấy lau miệng, theo dõi hắn.
Bắc Diệc Uy có vẻ cũng đã no, vì vậy cũng không ăn nữa, cùng cô đối mặt nói: “Nếu như Âu Dương Tịch biết......”
Tầm Thiên Hoan cười khổ, có chút thống khổ nói: “Anh ta...... Bây giờ còn để ý tôi sao? Mục đích của anh ta đã đạt tới, tôi đối với anh ta mà nói, đã không còn bất luận tác dụng gì nữa, hơn nữa, cho dù anh ta tới tìm tôi, sự thật cũng vô pháp vãn hồi rồi.”
“Trực giác nói cho anh biết, anh ta chắc chắn sẽ đến tìm em.”
Âu Dương Tịch, làm sao có thể buông cô ra dễ dàng như thế?
“Đó là chuyện của anh ta.” Tầm Thiên Hoan nói: “Tôi sẽ không tha thứ người phản bội tôi!”
“Như vậy...... anh?”
Tầm Thiên Hoan nghễ hắn: “Anh thì sao?”
Bắc Diệc Uy vui đùa nói: “Anh có thể vì em làm hết thảy, trả giá hết thảy, như vậy, em có nghĩ một ngày nào đó sẽ tiếp nhận anh?”
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn, đối với những việc hắn đã từng vì cô mà làm, trong nội tâm càng nhiều áy náy: “Cám ơn anh, nhưng hiện tại tôi thật sự không nghĩ sẽ yêu một người nào nữa.”
Bắc Diệc Uy cười cười, nói: “Đã biết trước là em sẽ trả lời như vậy.”
Nhưng, hắn vẫn là nhịn không được hỏi, đáy lòng vẫn luôn hi vọng.
Tầm Thiên Hoan đạm mạc cười cười, từ chối cho ý kiến.
Sau khi ăn xong không lâu.
Hai người ngồi ở trong phòng khách to như vậy, thật sự không thú vị, chỉ ngồi yên như vậy, một câu trò chuyện cũng không có, thẳng đến mười giờ tối, Tầm Thiên Hoan có chút bối rối.
Cô từ trên ghế salon đứng lên, nói: “Chúng ta trở về phòng a.”
Cô nói vô cùng tự nhiên, tựa như mỗi ngày vào lúc này đều nói những lời như vậy.
Chính là, vừa nói xong, cô đã cảm thấy vi quẫn.
Cô như thế nào quên, thân phận hiện tại của hai người bọn họ đã khôi phục, không cần tiếp tục đóng giả vợ chồng.
Không nghĩ tới, thì ra trong lúc cô cùng Bắc Diệc Uy chung sống cũng có chút thói quen.
Bắc Diệc Uy nhìn cô, ánh mắt thật sâu, nói: “Em trở về phòng trước đi, anh muốn ngồi một lát nữa.”
Tầm Thiên Hoan “Ân” một tiếng, liền xoay người lên lầu, cô đi vô cùng chậm, rất chậm, nhưng cảm giác lại rất nhanh đã đến gian phòng.
Mở cửa, ngọn đèn chiếu ngập cả gian phòng, Tầm Thiên Hoan cảm giác có chút chướng mắt, không thích ứng, cô không quen mặc áo ngủ dày, vì vậy trước khi lên giường liền thay đổi một bộ váy ngủ tơ mỏng hồng nhạt. Sau đó leo lên giường, nằm xuống, mặc dù có chút buồn ngủ, cô lại không muốn nhắm mắt, nhắm mắt lại, những hình ảnh không tự chủ được xuất hiện ở trong đầu......
Nhưng mở mắt ra thì ánh đèn càng làm cô chướng mắt, ngọn đèn sáng sáng làm cô nghĩ đến ánh đèn huyền hoặc khi..... mỗi một lần cùng Âu Dương Tịch ân ái tình cảnh......
Lòng cô lại bấn loạn.
Tầm Thiên Hoan run rẩy tay, lục lọi tìm công tắc đèn, rồi ấn......
Trong phòng chỉ còn một mảnh hắc ám!
Trong chốc lát ánh sáng đều biến mất, không còn nhìn thấy được gì nữa!!
Cô sợ hãi, thân thể thắt chặt lại, nhưng cô cố chịu đựng, nhịn xuống......
Một lát sau, ánh mắt dần dần thích ứng bóng tối, có thể thấy lờ mờ một vài thứ gì đó trong phòng, nhưng mà cô càng sợ, bởi vì khi cô nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó, chăm chú nhìn chằm chằm vào, sau đó, vật kia sẽ chậm rãi biến ảo, sau đó...... Lại dữ tợn......
Trong tiềm thức, cô biết đây là ảo giác.
Cô lại bản năng hét rầm lên.
Sợ, cô thật sự rất sợ hãi! Tịch mịch, cô đơn, sợ hãi, tầng tầng tràn ngập......
Cô từ trên giường té xuống đất, cũng đem theo chăn mền lao xuống, lảo đảo bổ nhào hướng tới cửa, tay còn chưa kịp đụng tới tay nắm cửa, cửa đã bật mở ra, Tầm Thiên Hoan bị cánh cửa đụng trúng khiến cho cô té xuống đất.
Bắc Diệc Uy vừa thấy Tầm Thiên Hoan ngã xuống đất, cả kinh, vội vã bước qua khỏi cửa phòng đỡ cô đứng dậy, ai ngờ, cô tựa như vớ được cái phao cứu mạng, nắm chặt hắn không buông ra.
Diệc Uy đem Tầm Thiên Hoan ôm đến trên giường, chuẩn bị đi mở đèn.
Tầm Thiên Hoan lại nắm chặt hắn, nói: “Đừng bật đèn!”
Cô sợ tối, đây là bệnh từ nhỏ đến lớn của cô, cực kỳ sợ tối, những cũng lại cực kỳ chán ghét ngọn đèn!
Bắc Diệc Uy nghi hoặc, cũng không nói thêm gì, dựa vào cô, tại bên giường ngồi xuống.
“Có anh ở đây, không cần sợ cái gì hết,” Bắc Diệc Uy thành khẩn: “Hãy tin tưởng anh.”
Tầm Thiên Hoan lúc này đã không còn sợ hãi như lúc trước, tâm tình cũng dần dần vững vàng lại, tay của cô chậm rãi vòng lên ôm lấy cổ của hắn, nói: “Khuya hôm nay hãy ở lại bên cạnh tôi.”