Độc Sủng Chị Dâu

Chương 93



“Em nghĩ yêu một người là do bản thân quyết định sao?” trong nụ cười của Bắc Diệc Uy có chút ít đau khổ: “Nếu chỉ cần nói không yêu liền có thể không yêu thì hiện tại em cũng sẽ không thống khổ như vậy, không phải sao?”

Bắc Diệc Uy trả lời như thế.

Thật là hữu lý, trong khoảng thời gian ngắn Tầm Thiên Hoan không phản bác được.

Tịch......

Từ giờ trở đi, tôi sẽ quên anh từng chút từng chút một.... Không có anh, tôi…. tôi...... nhất định cũng có thể sống thật tốt......

Tầm Thiên Hoan thở ra: “Tốt lắm, đừng tiếp tục nói vấn đề này nữa.”

“Hảo.” Bắc Diệc Uy theo cô: “Không nói ”

Tầm Thiên Hoan cảm giác khí lực khôi phục một chút, giật giật thân thể, sau đó cố thoát ra khỏi vòng tay của hắn: “Tôi đáp ứng anh......”

“......?”

“Tôi sẽ trở lại Bắc gia.”

Bắc Diệc Uy sững sờ một lát, sau đó không khỏi cười, nói: “Thật vậy chăng?”

Tầm Thiên Hoan nói: “Đương nhiên, theo lời anh nói lúc nãy thì đó mới thực sự là nhà hợp pháp của tôi.”

Bắc Diệc Uy hỏi: “Hiện tại trở về phải không?”

“Đúng.”

Trong lúc này, cô không muốn trở về cái nhà kia, không muốn nhìn thấy những thứ trong đó, không muốn suy nghĩ về chuyện của cô và......

Không nghĩ không nghĩ không nghĩ......

Quên, cô muốn quên, cố gắng quên đi......

“Tốt lắm.” Bắc Diệc Uy mỉm cười: “Anh đi lấy xe, em ở đây chờ anh.”

Tầm Thiên Hoan gật đầu: “Ân.”

Bắc Diệc Uy nhìn cô cười cười, sau đó xoay người một cái anh tuấn, chạy tới bãi đỗ xe, Tầm Thiên Hoan ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ.

Năm phút sau, Bắc Diệc Uy lái chiếc xe Lincoln – thứ duy nhất còn lại của hắn đến, chậm rãi dừng lại bên cạnh Tầm Thiên Hoan, tự mình mở cửa xe cho cô, Tầm Thiên Hoan thở mạnh rồi ngồi vào trong xe......

Tầm Thiên Hoan ngồi ở trong xe, không khí trầm lặng, làm cho tư duy của cô cứ lòng vòng, suy nghĩ rất nhiều, sau đó ánh mắt cô chú thị khuôn mặt lạnh lùng trong kính chiếu hậu, cô nói: “Hẳn là anh rất hận tôi.”

Bắc Diệc Uy khẽ giật mình, sau đó cười: “Tại sao anh phải hận em? Có phải là em vẫn còn để tâm lời nói của anh ngày hôm đó không? Kỳ thật, dù cho em thật sự lợi dụng anh, anh cũng không thể hận em được, hận em chỉ càng thập bội tra tấn chính mình.”

“Đúng vậy...... Hận một người thật sự rất khó......”

Nhưng dù cho như vậy, cô vẫn muốn hận người kia...... phẫn nộ căm hận hắn!

Tình cảm tích lũy nhiều năm như vậy, hạnh phúc từng có trong nhiều năm, là hắn tự tay phá hủy! Hận, cô hận!

“Như vậy, có phải là em cũng giống như anh, đúng là em vẫn không thể hận hắn được?”

“Không!” Tầm Thiên Hoan lập tức từ chối, cô nói: “Tôi hận anh ta, phi thường phi thường hận! Tôi hận không thể hắn ngày mai sẽ chết!”

“Đừng lừa mình dối người,” Bắc Diệc Uy lái xe, lạnh nhạt nói: “Anh ta chết, em sẽ như thế nào?”

Chỉ có, so với chết càng thống khổ hơn.

Tầm Thiên Hoan dừng lại, cô thật sâu hít lấy khí, nói: “Cầu xin anh, cầu xin anh đừng có nhắc đến anh ta, tôi bây giờ nghe đến tên của anh ta liền muốn nổi điên!”

Bắc Diệc Uy liếc nhìn kính chiếu hậu, cuối cùng không nói gì nữa.

Trở lại Bắc gia, Tầm Thiên Hoan nhìn ngắm cái kiến trúc không hề thay đổi so với trong trí nhớ của cô, y nguyên hoa lệ cùng xinh đẹp, nhưng tâm tình Tầm Thiên Hoan bất đồng, Bắc gia đã suy sụp thì biệt thự này cũng như những căn nhà bình thường khác mà thôi.

Quản gia cung kính đứng ở cửa ra vào, chuẩn bị đón Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Diệc Uy vào nhà.

Bắc Diệc Uy nhìn quản gia, nói: “Quản gia, những người hầu kia đã sắp xếp xong chưa?”

Quản gia trả lời: “Đã an bài xong, tôi phát tiền lương bọn họ, tất cả bọn họ cũng đều cầm tiền đi.”

Bắc Diệc Uy âm thầm than nhẹ: “Ân, quản gia khổ cực rồi, như vậy...... Ngày mai......”

“Không, thiếu gia, xin cho tôi lưu lại giúp thiếu gia quản lý hết thảy mọi việc trong nhà!”

“Hiện tại, Bắc gia chỉ còn lại một - hai người, còn có cái gì cần quản lý?” Thanh âm của Bắc Diệc Uy trầm thấp, nói: “Lưu thúc, tôi thật sự rất hổ thẹn, từ lúc ba tôi còn nhỏ chú đã bắt đầu tại Bắc gia hỗ trợ đến khi tôi khôn lớn, đã bao nhiêu năm, rõ ràng......”

“Thiếu gia, đừng nói như vậy, thế sự khó liệu, cậu cũng đâu có muốn thế này,” Quản gia kia cảm khái vô hạn nói: “Chỉ là, tôi cũng già rồi, cả đời đều ở Bắc gia, hiện tại muốn tôi rời đi, tôi thật là không muốn a!”

“Lưu thúc......”

“Thiếu gia, hãy cho tôi tiếp tục lưu lại Bắc gia, biết rõ hiện tại cậu có nhiều khó khăn, cứ coi như tôi lưu lại để chăm sóc cậu, đừng coi tôi như quản gia, tôi cũng tuyệt sẽ không lấy nửa phân tiền lương, chỉ cần có thể tiếp tục lưu lại Bắc gia!”

Quản gia cả đời đều kính dâng cho Bắc gia, thậm chí ra ngoài cũng không đi, hôm nay bảo cho ông ấy rời đi, ông ấy biết đi đâu? Đối với ông mà nói Bắc gia chính là nhà của ông!

Không chỉ có Bắc Diệc Uy, Tầm Thiên Hoan cũng hiểu được đạo lý này, cô nói: “Diệc Uy, hãy để quản gia lưu lại, trong nhà chỉ có hai người chúng ta cũng quạnh quẽ, nhiều người cũng tốt.”

Bắc Diệc Uy do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được rồi.”

Bắc Diệc Uy chỉ cần Tầm Thiên Hoan nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nhưng Tầm Thiên Hoan quật cường muốn xuống bếp nấu cơm.

Bắc Diệc Uy nói: “Uy, anh đưa em trở về không phải là để em làm người hầu.”

Tầm Thiên Hoan mỉm cười: “Anh cho rằng tôi sẽ cam làm người hầu? Tôi là yêu mến xuống bếp nấu cơm, bằng không, tôi cũng chẳng muốn làm!”

Bắc Diệc Uy lại đè bả vai Tầm Thiên Hoan, áp ngồi ở trên giường: “Hảo, cứ cho là như vậy, hôm nay dù thế nào em cũng phải nghỉ ngơi trước!”

Hôm nay, cô bị đả kích lớn cỡ nào......

Tầm Thiên Hoan lắc đầu nói:“Không cần, cứ để cho tôi làm, tôi van anh.”

“Vì cái gì?”

Tầm Thiên Hoan cười nhạt rũ mắt, nói: “Bởi vì, nếu tôi ngồi một mình, tôi sẽ miên man suy nghĩ, như vậy, tôi sẽ rất khó qua rất khó qua......”

Bắc Diệc Uy kinh ngạc không nói gì.

Tầm Thiên Hoan liền đứng lên, đi qua bên cạnh hắn, tràn đầy tự tin nói: “Anh hình như còn chưa có nếm thử tài nghệ của tôi a? Đêm nay nếm, bảo đảm sẽ không làm cho anh thất vọng!”

Bắc Diệc Uy không ngăn trở... cô nữa, chỉ mỉm cười nói: “Có tự tin như vậy?”

Tầm Thiên Hoan ngoái đầu nhìn lại cười: “Đó là đương nhiên!”

Nét mặt tươi cười che dấu một nội tâm chồng chất vết thương......

Bắc Diệc Uy theo đuôi Tầm Thiên Hoan đi đến phòng bếp, vào phòng bếp liền thấy động tác cô thuần thục, rất có tuần tự.

Bắc Diệc Uy đột nhiên hỏi: “Trước kia em thường xuyên xuống bếp sao?”

Thường xuyên......

Đúng vậy, trước kia, cô cảm thấy vì người kia xuống bếp là một việc phi thường hạnh phúc......

“Tôi rất yêu thích nấu nướng, từ nay về sau anh có lộc ăn rồi.”

“Cám ơn em.”

Ngữ khí của hắn nghiêm túc làm cho cô có chút không được tự nhiên, cô cười cười nói: “Khách khí cái gì? Từ nay về sau tôi cũng ở trong nhà này, bản thân cũng cần ăn cơm chứ, chẳng lẽ lại để cho một người đàn ông chưa từng nấu cơm làm sao?”

“Anh rất muốn học.”

“Không cần, tôi cũng không phải là sư phụ chuyên nghiệp.”

Hắn liệt môi cười: “Anh là học trò giỏi thì được rồi.”

Tầm Thiên Hoan dừng tay, nhìn hắn một cái, nói: “Anh không cần phải học cái này, anh phải là người làm đại sự, tôi tin tưởng có một ngày anh có thể thành công lần nữa!”

Hơn nữa, không phải vì ngày đó mà hắn đang cố gắng sao?

Bằng không vì cái gì mà hắn còn ăn nói khép nép muốn ở lại công ty kia.

“Cảm ơn lời vàng ngọc của em.”

“Không cần, tôi cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv