Mạc Hy chau chặt mày, giọng nói này cô không thể nào quen thuộc hơn, căm phẫn lên giọng: "Mạc Tuệ, đến khi nào cô mới bỏ đi những trò dơ bẩn ra khỏi đầu cô vậy hả? Mau giao con trai ra cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi cho cảnh sát bỏ tù cô."
Bên kia vang lên một tràng cười dài đầy châm biếm.
"Mạc Hy à Mạc Hy, cô nghĩ cô có thể làm gì được tôi? Hiện tại trong bụng tôi đang có cốt nhục của Lục Hàn, nếu cô động đến một đầu ngón tay tôi, Lục gia sẽ không để yên cho cô đâu."
Mạc Hy không có hứng thú để tán gẫu với cô ta, chuyện quan trọng nhất là con trai cô đang ở trong tay Mạc Tuệ, nghiến răng mà nói: "Tôi không rảnh để vòng vo với cô, nói đi, cô bắt con trai tôi là vì mục đích gì?"
Mạc Tuệ như rằng đang cố tình bỡn cợt: "Thôi nào, có gì thì chị em chúng ta gặp mặt nói chuyện, lâu rồi em cũng chưa gặp chị."
"Mạc Tuệ, tôi không rảnh để diễn với cô. Nói, con trai tôi hiện đang ở đâu?"
"Haizz, nếu chị không muốn nói chuyện với đứa em này nữa thì thôi vậy. Tôi sẽ gửi địa chỉ vào máy chị, trong vòng mười lăm phút chị chưa đến đây thì đừng hòng gặp lại nó nữa."
Tút! Tút! Tút!
Tiếng ngắt máy vọng vào màng nhĩ Mạc Hy, cô vô cùng tức tối, tay siết chặt điện thoại trên, quay người rồi đi.
Trưởng bảo vệ liền gọi Mạc Hy lại: "Cô Mạc, cô không báo cảnh sát sao?"
Mạc Hy dừng chân, cắn răng xoá đi những bất an bên ngoài, trả lời ông ấy: "Không cần phải báo cảnh sát đâu, cảm ơn hai người, tôi đã biết con trai ở đâu rồi."
Mạc Hy bắt taxi đến khu nhà hoang ở ngoài ngoại thành thành phố. Từ nơi này đến khu nhà hoang khá xa, Mạc Hy phải hối thúc tài xế chạy thật nhanh.
Chiếc xe dừng trước một khu nhà hoang, Mạc Hy nhanh chóng mở cửa xuống xe, đưa một xấp tiền cho tài xế không cần lấy lại số dư đã chạy vào trong.
Vừa vào trong thì thấy Mạc Tuệ đang ngồi chễm chệ trên ghế, xung quanh có mấy tên vệ sĩ to lớn canh gác, nở một nụ cười nhìn Mạc Hy đứng trước trước mặt mình.
"Đến cũng sớm thật đấy, xem ra đứa con đó rất quan trọng với cô."
Mạc Hy ngùn ngụt sát khí lườm Mạc Tuệ.
"Ra tay với một đứa trẻ đúng là đê hèn, Mạc Tuệ, nhân tính của cô bị chó tha mất rồi."
Cô ta nhếch môi cười ra tiếng như rằng lời vừa nãy của Mạc Hy chính là khen bản thân mình.
"Mạc Hy, cô còn biết đứa con trai yêu quý của cô ở trong tay tôi, vậy mà mạnh miệng như thế, có tin tôi ngay lập tức giết chết nó hay không?"
"Cô dám?"
Lòng bàn tay Mạc Hy siết thành nắm đấm, ánh mắt trợn lên giận dữ, quát: "Rốt cuộc cô muốn gì cứ nói thẳng thừng ra, đừng đo co dài dòng."
Mạc Tuệ rời khỏi ghế đứng lên, tiến lại gần Mạc Hy, ánh mắt pha chút đe doạ.
"Chuyện tôi muốn cô làm rất đơn giản, cô hãy rời khỏi đất nước này, mãi mãi không bao giờ xuất hiện ở đây nữa."
Mạc Hy không phải ngu ngốc mà không hiểu, Mạc Tuệ chính là sợ bản thân mình tiếp cận Lục Hàn của cô ta. Mạc Tuệ đã xấu xa nên suy bụng ta ra bụng người, cứ nghĩ ai cũng như cô ta, đúng là hạng người dơ bẩn hơn cả rác.
"Yên tâm, tôi không có quyến rũ tên đàn ông của cô đâu, ngược lại cô nên coi lại bản thân mình tại sao đã mang thai con của Lục Hàn mà anh ta không chút quan tâm đến, ung dung đi du lịch, bây giờ thì đổ hết lên đầu tôi."
"Câm miệng!"
Bị Mạc Hy nói trúng trọng tâm chọc cho Mạc Tuệ tức giận phừng phừng, vung tay tát một cái thật mạnh vào bên má của cô.
Bất ngờ bị cô ta tát, Mạc Hy chưa kịp trở tay, bị lực đạo mạnh mẽ tát đến, bên mặt liền tê dại rồi tỏa ra cơn đau rân rân tê tái.
Mạc Hy nào dễ để cho cô ta ức hiếp mình như thế, lập tức bổ nhào vào người Mạc Tuệ làm đầu cô ta đập mạnh đầu xuống đất kêu lên đau đớn.
Những tên vệ sĩ cao to xung quanh liền đi đến bao vây, muốn bắt Mạc Hy ra khỏi thân thể Mạc Tuệ. Cô lập tức bóp mạnh cổ ả to tiếng: "Ai dám lại gần, tôi sẽ bóp chết cô ta!"
Mạc Tuệ hoảng sợ, khó khăn thốt nên lời bảo bọn vệ sĩ chớ có làm bậy. Đưa mắt nhìn Mạc Hy, uy hiếp: "Mạc Hy, cô... cô đừng quên đứa... đứa con trai của cô còn đang... trong tay tôi!"
Lực bóp cổ của Mạc Hy càng mạnh hơn, con ả khốn nạn này cô chỉ muốn bóp chết cô ta nhưng con trai cô còn trong tay ả, không thể manh động, ám chế cơn giận trong người buông lời: "Được, tôi sẽ làm theo điều cô nói!"
Nghe Mạc Hy đồng ý, Mạc Tuệ hả hê mỉm cười, lực đạo tay Mạc Hy siết chặt cổ ả hơn khiến ả nín thở trợn tròn mắt, khó nhọc đưa tay lên bấu víu bàn tay mạnh mẽ của cô, miệng khó khăn thốt lên: "Đừng... khó thở..."
Ánh mắt Mạc Hy chứa đầy tia nguy hiểm, như có thể nghiền nát Mạc Tuệ bất cứ lúc nào, gằn lên từng chữ: "Mạc Tuệ, cô nên nhớ cho kĩ, nếu con trai tôi mất đi một cọng tóc nào thì đứa con trong bụng cô cũng đừng hòng nhìn thấy ánh mắt trời."
Kết thúc câu nói, Mạc Hy thẳng thừng ván một bạt tay mạnh mẽ lên mặt Mạc Tuệ, giây sau đứng dậy phủi áo rời đi.
Mạc Tuệ ôm một bên mặt, tức tối lườm theo bóng lưng của cô, bàn tay còn lại nắm thành nắm đấm, đầu tóc đều bù xù nhếch nhác khó xem, nghiến răng ken két.
"Mạc Hy, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ không tha cho cô và thằng con hoang đó đâu!"