Đi đến một phòng vệ sinh rồi khoá chặt cửa lại, Tiểu Trạch bắt đầu khởi động máy gọi cho Manh Manh, chưa đến mấy giây thì bên kia đã bắt máy, loa điện thoại liền vọng lên âm thanh trong trẻo: "Anh Trạch, anh và chị Hy đã ở đâu thế?"
Tiểu Trạch đáp lời cô bé: "Anh và mẹ đang ở công viên ngắm hoa anh đào ngắm cảnh, em có muốn tới không?"
"Không được đâu, ba sợ em lại gặp chuyện nên tạm thời không được ra ngoài, cho người canh gác kĩ lưỡng lắm!"
Tiểu Trạch liền bảo: "Vậy em ở nhà nghỉ ngơi đi, chuyện kế hoạch tính sao vậy, tạm biệt!"
Cậu đưa điện thoại xuống định ngắt ngang thì nghe tiếng động gấp gáp của Manh Manh: "Khoang đã anh Trạch!"
Tiểu Trạch lại đưa máy lên tai, cất lời hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
Cứ nghĩ đến một khoảng thời gian lâu không gặp được Mạc Hy và Tiểu Trạch, Manh Manh rất không muốn, mất mát lên tiếng: "Hay là... hay là anh đưa chị Hy đến nhà em đi."
Đôi mày của Tiểu Hạo chau lại, nha đầu này não bị úng nước à, tự dưng lại bảo đưa mẹ cậu đến Lục gia, chưa kể đến mẹ cậu có đánh chết cũng không muốn đi bởi Mạc Hy không có ấn tượng tốt với Lục Hàn, làm sao tự dưng bảo cô đi đến Lục gia được? Thà kêu cậu đi chết còn hơn.
"Manh Manh, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội, đừng có gấp gáp, sẽ hỏng mất. Được rồi, anh ra ngoài đây, mẹ không thấy anh chắc sẽ lo lắng lắm."
Không còn cách nào khác, Manh Manh đồng ý, rồi Tiểu Trạch ngắt máy bỏ điện thoại vào túi quần mở cửa đi ra ngoài.
Vừa đi được mấy bước, cậu cảm nhận sau lưng lạnh toát, thấy bóng đen phía sau lưng mình đang dần hướng đến mình, trái tim bất giác đập nhanh cảm nhận được nguy hiểm nhưng bây giờ thoát thân đã không kịp.
Giây sau, một lực mạnh đưa bịt chặt mũi miệng của Tiểu Trạch bằng một chiếc khăn.
Cảm nhận được thứ nồng cay sọc vào mũi, Tiểu Trạch nín thở cố dùng tay mình gỡ tay tên chụp thuốc mê cậu nhưng Tiểu Trạch vẫn là một cậu bé, sức không thể lớn bằng tên này, giây sau đầu óc Tiểu Trạch choáng váng, tuy cậu không hít thở nhưng thuốc mê đó quá lớn, tự sọc vào mũi gây cảm giác buồn ngủ và ngất đi.
Mạc Hy chờ ở công viên hoa anh đào, từ khi Tiểu Trạch đi vào nhà vệ sinh công cộng đến giờ cô vẫn dõi mắt theo nhưng đã hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy cậu bé ra, cô vô cùng bồn chồn lo lắng, trực tiếp vào nhà vệ sinh.
Đây là khu vực vệ sinh cho nam nên Mạc Hy hơi ngại, mấy tên đàn ông từ phòng vệ sinh ra ngoài nhìn Mạc Hy bằng ánh mắt kì quặc, như xem cô là một tên biến thái. Mạc Hy ái ngại lên tiếng hỏi: "Cho hỏi anh có thấy một thằng bé tầm năm tuổi cao chừng này không?"
Người đàn ông liền lắc đầu rồi bỏ đi. Mạc Hy không để ý đến thái độ của họ hỏi thêm vài người nữa nhưng kết quả vẫn như thế.
Đột ngột cô phát hiện chiếc điện thoại rớt dưới nền gạch, nhặt lên thì tròn mắt, đây không khác gì chiếc điện thoại của con trai cô, một cổ bất an xâm chiếm nơi đáy lòng. Siết lấy cái điện thoại, bàn tay run rẩy rồi chạy đến khu vực an ninh bảo vệ của công viên.
Mạc Hy kể hết sự việc với một người trưởng bảo vệ ở đây, anh ta liền vào trong lay người đàn ông đang ngả người người trên thành ghế, ngủ khá say, tức giận to tiếng khiến tên kia giật mình tỉnh giấc.
"Dậy mau, cậu canh gác kiểu gì vậy hả?"
Người đàn ông giật mình tỉnh giấc, mặt có chút ngơ ngác nhìn, lại bị người này mắng cho té tát: "Cậu chỉ lo ngủ không lo xem chừng camera, có biết xảy ra chuyện lớn rồi không?"
Mạc Hy không chờ đợi được nữa, gấp gáp như muốn khóc nói: "Làm ơn, con trai tôi không thấy đâu kể từ khi nó vào nhà vệ sinh, làm ơn trình xuất camera ở cổng ngoài nhà vệ sinh giúp tôi!"
Người đàn ông liền nhanh chóng làm theo lời Mạc Hy, khởi động con chuột máy tính vào trước cổng nhà vệ sinh nam hỏi thời gian mà Tiểu Trạch vào.
Mạc Hy đáp là tầm bốn giờ mười lăm chiều, người đàn ông liền tua lại khúc đấy, cả ba dõi mắt nhìn theo.
Tầm ba phút, thấy bóng dáng của Tiểu Trạch đi vào cổng rồi mất một khoảng thời gian ngắn thì đi ra. Bớt chợt đằng sau có một người áo đen, che kín mít mặt mày chụp thuốc mê Tiểu Trạch, cậu vùng vẫy dữ dội, cuối cùng thì ngất xỉu đi.
Mạc Hy hốt hoảng che miệng, trái tim đập nhanh kịch liệt, nước mắt từ khoé mi trào ra.
"Con... con trai tôi..."
Trưởng bảo vệ trấn an Mạc Hy: "Cô hãy bình tĩnh, việc trước tiên là phải báo cảnh sát để tìm ra tên bắt cóc con trai cô."
Mạc Hy lau nước mắt, gật đầu rồi lấy điện thoại ra định gọi cho cảnh sát. Lúc này một số máy lạ gọi đến cho cô, Mạc Hy thoáng nghi ngờ đây là tên bắt cóc con trai mình, ngón tay khẽ run rẩy. Đến khi cuộc gọi tắt hẳn đi lại một cuộc gọi khác vang lên, Mạc Hy mới bắt máy.
"Mạc Hy, đoán xem tôi là ai?"